Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 68

Edit: Sweetie

 

Lý Thanh Lê mới quay về nhà đã bị mẹ sai đi rút rơm về nhóm bếp, thế là đành phải uể oải kéo lê cái giỏ đi. Không ngờ vừa mới ra sau nhà đã gặp phải Tô Nhân, đối phương đang ôm đầu gối ngồi dưới đất, mặt vẫn còn ướt đẫm, ánh mắt trống rỗng thê lương.

 

Cô chẳng buồn liếc nhìn, đi thẳng đến đống rơm, vốn cứ nghĩ cô và Tô Nhân sẽ như hai người của hai thế giới, chẳng ai quan tâm ai, ai biết Tô Nhân lại mở miệng trước.

 

“Lý Thanh Lê, hôm nay thấy người nhà đối xử với tôi như vậy, cô vui lắm chứ gì?”

 

Lý Thanh Lê nhét rơm vào giỏ, đứng thẳng dậy, đáp: “Nói thật là không hẳn, bọn họ bắt nạt cô là chuyện của bọn họ, tôi cũng chẳng được lợi lộc gì.”

 

“Ha ha…”

 

“Cô ha ha cái gì? Thanh niên trí thức như cô, một tay tôi chấp mười đứa!”

 

Tô Nhân nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn, giọng mỉa mai: “Nếu tôi nói anh trai cô hoàn toàn không cho tôi cơ hội, cả đời này cũng không thể ở bên anh ấy thì sao?”

 

Lý Thanh Lê cười giả lả: “A, vậy thì tôi lại rất vui đấy, so với cô thì tôi càng thích chị Đường Nhã hơn.”

 

Tô Nhân đứng dậy, cũng không thèm để ý trên người dính cỏ, ánh mắt nhìn Lý Thanh Lê như gắn thêm dao, “Lý Thanh Lê, vì sao, đời trước kẻ ác là cô, người tổn thương Thành Dương cũng là cô, nhưng đời này cô vẫn sống ngày càng tốt? Ngược lại là tôi, tôi chưa từng làm hại đến ai, chỉ muốn cùng Thành Dương ở bên nhau sống hạnh phúc thôi cũng không được? Vì sao? Vì sao thế giới này lại không công bằng như vậy, người tốt không có kết cục tốt, người xấu lại được yên ổn! Vì sao?”

 

Tô Nhân như phát điên túm lấy tay Lý Thanh Lê mà lắc.

 

Cô gạt mạnh một cái đẩy cô ta ngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, “Xin lỗi nhé, chuyện có ký ức kiếp trước gì đó chỉ có một mình cô tin, Lý Thanh Lê tôi chỉ sống cho hiện tại, cũng chưa từng chủ động hại một ai, cho nên tôi đương nhiên là người tốt, những chuyện cô nói căn bản chưa xảy ra! Tôi đường đường chính chính, sống trong sạch thì sao không thể được hạnh phúc?”

 

“Cô cũng đừng nói mấy câu kiểu như yêu anh trai tôi thật lòng nữa, anh ấy và chị Đường Nhã là có duyên có phận mới yêu nhau, chẳng có ai xen vào cả, cho nên cô cũng đừng trách người vô tội. Nếu cô thật lòng yêu anh ấy thì phải tôn trọng lựa chọn của anh ấy, chứ không phải lì lợm la l**m, bày mưu tính kế cũng xứng gọi là yêu sao? Đang đùa tôi chắc?”

 

Tô Nhân lại ngồi phịch xuống đất khóc gào: “Nhưng mà rõ ràng kiếp trước anh ấy đã nói, nếu có kiếp sau chúng tôi lại ở bên nhau…”

 

Lý Thanh Lê cạn lời, “Cái gì mà kiếp trước kiếp sau, đừng có nhắc mãi chuyện này nữa được không! Tôi không thèm phí lời với cô nữa, nói mãi không thủng!”

 

Rút xong rơm cô liền chuồn lẹ, chỉ sợ co gái đầu óc có vấn đề này sẽ làm ra chuyện điên rồ.

 

...

 

Nháy mắt đã đến lập đông, thời tiết lạnh dần, vạn vật tiến trạng thái ngủ đông, phần lớn xã viên trong đội sản xuất số 2, công xã x**n th** cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.

 

Trời lạnh, sinh nhật lần thứ 20 của Lý Thanh Lê cũng đến, ở nông thôn chỉ có trẻ mới sinh và người cao tuổi mới tổ chức sinh nhật, sinh nhật 20 tuổi cũng không có gì đặc biệt.

 

Nói là thế nhưng hôm sinh nhật bà Điêu vẫn tiêu tiền nấu cho Lý Thanh Lê món thịt kho tàu và chân giò kho tàu cô yêu thích nhất.

 

Dù trên thực tế món cô thích ăn đặc biệt nhiều, nhưng điều này cũng không cản trở cô vui mừng đến mức nước mắt chảy ra từ khóe miệng.

 

Giữa trưa, đại gia đình 22 người, bao gồm cả ba đứa bé trong bụng, tất cả đều cùng tụ họp ở nhà chính ăn cơm trưa.

 

Bà Điêu — người nắm quyền trong nhà — ngồi lên bàn ăn cuối cùng. Vừa ngồi xuống bà liền nhăn mày, đứng dậy đẩy thịt kho tàu và chân giò kho tàu đến trước mặt Lý Thanh Lê xong mới quay về đầu bàn.

 

Bà cũng chưa bao giờ giấu giếm việc mình thiên vị con gái:

 

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của em gái các con, mẹ thấy Tiểu Lục mấy tháng nay làm việc vất vả gầy xọp cả người, cho nên mẹ đã đặc biệt MUA RIÊNG cho Tiểu Lục giò heo và thịt heo…”

 

Hai chữ “MUA RIÊNG” nhấn nhá cực nặng.

 

“…Các con làm anh làm chị đã có cha mẹ, vợ chồng thương, còn Tiểu Lục chỉ có cha mẹ thương, cho nên đừng ai tranh với Tiểu Lục, nhé?”

 

Năm anh em Lý gia dù không cảm thấy được yêu thương vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng ạ.”

 

“Con cảm ơn mẹ!” Lý Thanh Lê miệng nói nhưng mắt vẫn dán vào hai chén thịt, cũng không phải là cô chưa từng thấy thịt, mà là từ khi anh năm xuất ngũ về nhà, điều kiện sinh hoạt rõ ràng bị giảm sút, ăn một bữa thịt lại càng hiếm.

 

Đương nhiên, mức sống nhà cô so với những nhà một năm chỉ được ăn mặn một lần thì vẫn cao hơn nhiều.

 

Lý Thanh Lê nói xong, đầu óc tự động tắt máy, vươn một tay, vô cùng thành kính mà gắp một miếng giò heo, cắn một miếng, lớp bì mềm mại, mùi thịt thơm nồng, cô nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác linh hồn như sắp thăng hoa.

 

Mấy người lớn còn đỡ, mười đứa trẻ con nhìn cô út ăn mà phát thèm.

 

Bà Điêu không đành lòng, muốn đánh lạc hướng các cháu liền nói với nhóm Lý lão đại: “Mới đó mà em gái các con đã 20 tuổi rồi, các con là anh nói vài lời chúc mừng em đi chứ.”

 

Bốn anh em còn lại không hẹn mà cùng nhìn Lý lão đại, anh là anh cả, anh nói trước đi, lỡ có nói sai bị mẹ đánh, bọn em còn biết đường mà sửa.

 

Lý lão đại cũng đã quen rồi, anh và vợ nhìn nhau, sau đó cười ha hả:

 

“Tiểu Lục năm nay biến hóa cực lớn, là anh cả, anh thực sự rất vui. Vợ chồng anh cũng chẳng có gì nhiều, tặng em một một đôi giày vải chị dâu làm, hy vọng em mang vào tiếp tục tiến bộ!”

 

Lý Thanh Lê lau cái miệng bóng nhẫy, “Em đi giày chị dâu làm từ nhỏ tới lớn, không ai làm giày vừa chân em bằng chị đâu! Em cảm ơn anh chị!”

 

Bà Điêu mím môi, liếc qua con gái, ho nhẹ hai tiếng.

 

Lý Thanh Lê đổi giọng nịnh nọt:

 

“Đương nhiên, con vẫn thích giày mẹ làm cho con nhất!”

 

Lúc này bà mới hài lòng mỉm cười.

 

“Anh cả nói xong rồi, anh hai thì sao?” Lúc nói câu này bà cũng chẳng buồn nhìn sang.

 

Từ sau khi chia nhà, Lý lão nhị ngày càng xơ xác, tóc dài ra, râu ria cũng để lộn xộn, cả người gầy đi trông thấy. Nhưng nghe mẹ nói anh vẫn cười:

 

“Tiểu Lục, chúng ta làm anh em 20 năm rồi nên chắc cũng không cần phải nói nhiều, anh hai chúc em càng ngày càng gầy, càng ngày càng đẹp, mau chóng tìm được ý trung nhân nhé!”

 

Chưa kịp nói hết, bà Điêu đã quăng một cái tát: “Lý Thành Dũng, cái thằng…”

 

Ông Lý vội túm chặt vạt áo vợ, khẽ nhắc nhở: “Bà nó, hôm nay là sinh nhật Tiểu Lục, bà nhịn chút đi.”

 

Khuôn mặt mẹ kế của bà Điêu nhanh chóng biến mất, ngồi xuống, nghiến răng hỏi:

 

“Có biết nói chuyện không vậy? Hy vọng Tiểu Lục càng ngày càng gầy? Thế mà cũng nói ra được à? Hay là Tiểu Lục ăn gạo nhà mày? Có phải Tiểu Lục phải gầy thành bộ xương mày mới vui vẻ?”

 

Lý lão nhị hoảng loạn phủ nhận: “Con không phải, con không có, mẹ đừng đổ oan cho con!”

 

Bị mẹ liếc mắt cảnh cáo, anh lại điên cuồng lắc đầu:

 

“Không phải… Là con nói bừa! Sao có thể là mẹ nói bừa được? Dù anh chị cả nói bừa, mẹ cả đời cũng sẽ không nói bừa!”

 

Vợ chồng Lý lão đại: ???

 

Có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, Lý lão tam không hổ là anh em ruột, lúc này đứng ra thu hút sự chú ý của cả nhà, “Tiểu Lục, hôm nay mượn ngày sinh nhật em, anh ba có một chuyện muốn thẳng thắn nói ra, thật ra đám người lúc trước đến nhà xem mắt, không thể chỉ đổ cho mỗi anh hai, chủ mưu là anh. Lúc đó anh cảm thấy em hơi phiền phức, nhưng hiện tại em đã thay đổi đến mức khiến anh phải kinh ngạc, anh ba tin tương lai em sẽ rất tốt!”

 

Mấy tháng qua trong nhà phát sinh rất nhiều chuyện lớn nhỏ, lúc trước anh không để ý, nhưng giờ quay đầu nhìn lại, anh đột nhiên nhận ra nhà mình đã có biến hóa cực lớn: cha, mẹ, Đại Bảo, anh hai, hai vợ chồng anh, Nhị Bảo, em tư, Tiểu Lục… gần như ai cũng thay đổi theo chiều hướng tốt, thậm chí vợ chồng anh hai còn sắp có thêm một đứa con nữa…

 

Mà tất cả thay đổi đều bắt đầu từ ngày em gái mở đại hội cải tạo gia đình.

 

Lý lão tam không biết vì sao đang yên đang lành cô lại muốn cải tạo cả nhà, thậm chí đến bản thân cũng lặng lẽ tiến bộ, nhưng sự thay đổi ấy đã đưa đến kết quả rất tốt: số người đến nhà gây chuyện giảm, lương thực được chia năm nay tăng lên, danh tiếng Lý gia dần hồi phục,... Nói chung gia hòa vạn sự hưng, đến tiền anh kiếm được cũng tăng lên không ít…

 

Cho nên Lý lão tam càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm em gái rồi, nhìn thì tưởng con bé đầu óc đơn giản, tính tình tiểu thư, thực tế cũng thông minh đấy chứ.

 

Sau tất cả, anh quyết định nhân cơ hội này nói ra sự thật, dù sao lúc anh hai thẳng thắn cũng không bị trách móc gì, anh chủ động nhận lỗi hẳn là cũng không sao.

 

Lý Thanh Lê giả vờ hung dữ lườm Lý lão tam, nhưng nhưng chưa được ba giây đã phì cười: “Em đoán ra từ lâu rồi nhá, với đầu óc của anh hai thì làm sao nghĩ ra được cái trò thiếu đạo đức ấy.”

 

Lý lão nhị và Lý lão tam: Một câu tổn thương hai người, không hổ là em gái anh.

 

“Nhưng nếu anh ba đã thành thật khai ra, anh định bồi thường em thế nào đây?”

 

Lý lão tam ngây người: Cái này không đúng kịch bản nha!

 

Bà Điêu tiếp lời: “Xin lỗi có tác dụng thì còn cần công an làm gì? Thành Cát, người trong nhà không lừa dối nhau, con hành động bằng thực tế đi! Bằng không dù Tiểu Lục không so đo, mẹ cũng phải cho con một bài học, bao nhiêu người tới tới lui lui, có biết đã tốn bao nhiêu lá trà của mẹ rồi không?”

 

Lý lão tam không cười nổi nữa rồi, chỉ là hiện giờ như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, anh chỉ có thể nhịn đau:

 

“Lần sau lên huyện thành anh ba mua bánh quẩy cho em ăn.”

 

“Muốn dùng mấy cái bánh quẩy để xin tha thứ á, anh mơ đẹp quá nhỉ! Trừ khi, anh mua 20 cái em mới chịu!”

 

Lý lão tam rưng rưng: “… Được.”

 

Hai mươi cái bánh quẩy, gần một đồng, lại còn do anh tự đâm đầu chịu phạt, nói ra ai tin?

 

Lý lão tam khí thế dâng trào đứng lên, lại rơi lệ đầy mặt mà ngồi xuống.

 

Người tiếp theo tất nhiên là Lý lão tứ, chỉ là lần này Lý tứ tẩu ra mặt nói thay:

 

“Tiểu Lục, nhà mẹ đẻ chị mới cho chị mấy cân thịt heo làm thịt kho tàu, chị biết em thích, khi nào nấu chị chia cho em một chén nhé.”

 

Lý Thanh Lê vui mừng khôn xiết, “Cảm ơn anh tư chị tư!”

 

Cuối cùng, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về lão ngũ Lý Thành Dương - người độc thân lại có thu nhập cao nhất nhà, Lý Thanh Lê tràn ngập kì vọng nhìn anh.

 

Lý Thành Dương ngồi bất động như núi, “Hôm qua anh ở cửa hàng bách hóa mua được hai lọ kem bảo vệ da, một lọ tặng mẹ, một lọ cho Tiểu Lục.”

 

Không chỉ Lý Thanh Lê mà bà Điêu cũng cười tít mắt.

 

“Con trai út nhà ta bình thường ít nói nhưng làm gì cũng thỏa đáng hiểu chuyện, ha ha ha…”

 

“Không phải con chu đáo đâu, là Tiểu Nhã nghĩ ra giúp con đó. Cô ấy biết sắp đến sinh nhật Tiểu Lục nên bảo con mua hai lọ dầu sò, tặng mẹ và em gái mỗi người một lọ.”

 

Bà Điêu cười càng tươi hơn, “Đường Nhã hiểu chuyện quá, con trai mẹ đúng là có mắt chọn đối tượng mà! Lúc nào rảnh gọi con bé đến nhà mình ăn bữa cơm nhé, như thế cũng tiện cảm ơn ha?”

 

Mặt Lý Thành Dương vẫn lạnh tanh, nhưng khóe miệng hơi hơi cong lên đã bán đứng anh rồi.

 

Lý Thanh Lê túm giò cắn xé: Xì… Cái mùi tình yêu ngọt ngấy đáng ghét này! May quá, cô cũng có!

 

Bữa cơm trưa này, ngoại trừ Lý lão tam và Lý Nhị tẩu, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment