Edit: Sweetie
Sinh nhật Lý Thanh Lê, với tư cách là người yêu lén lút của cô, Phó Bạch tất nhiên không thể thiếu thành ý.
Tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, không bao lâu sau cô đã ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, tóc dài đen nhánh để xoã sau lưng.
Cô khe khẽ hát, chân bước nhẹ nhàng chuẩn bị đi ra ngoài, đến gần cổng thì bị mẹ giữ lại.
Bà nhìn trên dưới đánh giá, “Tiểu Lục, trang điểm đẹp như vậy là định đi đâu thế?”
Lý Thanh Lê cười hì hì: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật con, con đương nhiên là muốn trang điểm xinh đẹp một chút rồi, với lại dù không trang điểm con gái mẹ vẫn xinh đẹp mò!”
Bà Điêu căn bản không để cô lấp l**m, kéo cô tới góc sân, hỏi:
“Tiểu Lục, con nói thật cho mẹ biết, con đang yêu ai rồi phải không? Giấu mẹ là vì người nọ là thanh niên trí thức, hay là vì hắn là kẻ không ra gì? Không được lừa mẹ!”
Trái tim Lý Thanh Lê run lên, mẹ cô quả nhiên tinh tường, nhưng cô cũng không ngốc, vì thế cô liền giả vờ đau đớn:
“Mẹ, người ta nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đời con yêu thanh niên trí thức một lần là đủ rồi, lần trước con còn chưa đủ khổ hay sao! Mẹ nghĩ linh tinh gì thế?”
Bà Điêu bán tín bán nghi: “Thật không đó?”
“Đương nhiên là thật rồi! Giờ cho dù là Phó Bạch quỳ xuống tỏ tình, con cũng chỉ đáp một câu, tưởng bở!”
Bị khí thế ngút trời của con gái lừa, bà giơ ngón cái khen ngợi: “Vẫn là Tiểu Lục có bản lĩnh, có mắt nhìn, có giác ngộ!”
“Đều là di truyền từ mẹ đó.”
Bà Điêu được nịnh cười toe toét.
Lý Thanh Lê: Chỉ cần mình nói hươu nói vượn đủ giỏi, không ai có thể trị được mình! Há há...
Vất vả lắm mới thoát thân được, Lý Thanh Lê len lỏi qua hai nhà Hứa - Phan, đi qua cầu gỗ rẽ phải vào rừng trúc, vì rừng trúc đông người qua lại, theo lời cô dặn, Phó Bạch đã chờ ở một địa điểm khác, đi một hồi cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc cô tới, anh đang dựa lưng vào một gốc cây ngô đồng trụi lủi, trong tay cầm một quyển sách đọc chăm chú, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nở nụ cười ấm áp.
“Em đến rồi à.”
Lý Thanh Lê nhẹ nhàng bước đến, hỏi:
“Mỗi lần gặp đều thấy anh cầm một quyển sách, em nghe người khác nói buổi tối anh còn bật đèn pin đọc sách, hôm nay em phải xem thử rốt cuộc là anh đang đọc sách gì mà mê mẩn như thế!”
Phó Bạch lại né tay cô, mỉm cười:
“Quyển sách này không hợp với em đâu.”
Mắt Lý Thanh Lê loé lên tia nguy hiểm, giọng âm u: “Có sách gì mà em không thể xem? Phó Bạch, không đưa cho em thì đừng có trách!”
Anh không tiếp tục kháng cự, biết nghe lời đưa sách cho cô.
Lý Thanh Lê cầm lấy, đập vào mắt là hình ảnh một cô gái tết tóc sam, mặc áo hoạ tiết bông hoa tím, hai tay mỗi tay ôm một con gà trống - mái, bìa sách in ba chữ to: Cách thiến gà.
Khoé miệng cô giật giật, tâm tình cũng cực kì phức tạp: “ ...Sách anh đọc cũng phong phú quá ha.”
Vừa nói cô vừa ném trả lại quyển «Cách thiến gà» kia.
Phó Bạch mỉm cười: “Để giết thời gian thôi.”
Lý Thanh Lê không muốn lãng phí thời gian vào chuyện không đâu, quyết định đi thẳng đến chủ đề, cười tủm tỉm hỏi: “Quà sinh nhật của em đâu?”
Phó Bạch với lấy chiếc túi màu xanh lục treo trên cây, vừa định mở ra thì nghe thấy cô cảnh báo:
“Đồng chí Phó Bạch, thân thiện nhắc nhở anh, nếu anh lại lấy ra ba quyển sách thì em cho anh khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai luôn.”
Tuy người ta nói "bụng đầy thi thư tự có khí chất", nhưng cô thích thực tế hơn, ví dụ như giò heo và thịt kho tàu.
Anh khựng lại, tay đổi hướng móc ra hai tờ phiếu màu sắc sặc sỡ, bên trên in hình con heo béo tròn đáng yêu, lời ít ý nhiều: “Phiếu thịt.”
Mắt Lý Thanh Lê sáng rực, đầu ngón tay vừa đụng tới phiếu lại rụt về, quay mặt đi nói: “Chú dì cần cái này hơn, anh để lại cho họ đi.”
Anh hỏi lại: “Em chắc chưa?”
Cô gian nan gật đầu.
Anh cũng không ép, động tác cất phiếu vào túi mượt như nước chảy mây trôi.
Lần này đến lượt cô há hốc mồm.
Phó Bạch vô tội chớp chớp mắt, hỏi lại: “Em hối hận rồi à, anh đưa lại cho em nhé?”
Lý Thanh Lê rưng rưng lắc đầu, “Không hối hận, một chút cũng không hối hận, hối hận không phải đại mỹ nhân.”
Anh nhìn cô rồi phì cười, nhét vào tay cô hai tờ phiếu vừa nãy:
“Cha mẹ biết anh có người yêu liền viết ngay một bức thư dặn anh phải đối xử tốt với em. Chuyện của họ cũng đã có chuyển biến, so với lúc trước thì tốt hơn nhiều rồi, em đừng lo.”
“Thật không?” Cô mừng rỡ hỏi lại.
“Thật. Vốn anh cũng chẳng làm được gì nhiều cho em, em vui là tốt rồi.”
Với tình hình hiện tại, anh có được phiếu thịt cũng không dễ dàng gì.
Lý Thanh Lê lại không nghĩ nhiều như vậy, cô nắm lấy tay anh, “Vậy tức là em có thể thẳng thắn với cha mẹ rồi đúng không? Anh không biết đâu, mẹ em tinh mắt lắm, em mới xoã tóc có chút xíu thôi mà mẹ đã nghi ngờ em lại yêu đương với thanh niên trí thức rồi!”
Nói xong cô đột nhiên mím môi, hai mắt mở to như nai con bị doạ sợ, ở trước mặt anh lại nói về người yêu cũ, hình như hơi kì cục thì phải?
Phó Bạch lại như chưa nghe ra, chỉ nói: “Chờ thêm một thời gian nữa đi, chờ mọi chuyện ổn định rồi hãy nói.”
Cô nhỏ giọng than, “Còn phải đợi nữa hả? Em không để ý chuyện này thật mà. Anh mà còn như vậy, em bắt đầu hoài nghi anh cũng là một tên cặn bã vô tâm đó nha!”
Phó Bạch ôm chặt cô, chóp mũi là mùi thơm thoang thoang từ tóc, “Anh biết sang năm em có khả năng sẽ vào xưởng Dệt may, nếu bởi vì chuyện của cha mẹ anh mà ảnh hưởng đến em, anh sẽ rất áy náy.”
Rồi anh càng ôm cô chặt hơn, lạnh giọng nhắc: “Nhưng mà, nếu lần sau em còn nhắc đến Vương Húc Đông, anh không dám chắc mình sẽ không làm ra chuyện mất lý trí vì ghen đâu.”
Lý Thanh Lê ngoan ngoãn nghe theo như thỏ con nhút nhát, “Vâng vâng vâng, em thề không bao giờ nhắc đến cái tên xui xẻo ấy nữa.”
Mặt Phó Bạch dịu lại, giọng ấm lại như thường: “Lê Tử, ngày mai anh không có tiết học, chúng ta lên huyện thành xem phim điện ảnh đi.”
Cô nháy mắt bị phân tâm, “Được đó!”
––––––––––
Từ nhỏ đến lớn, Lý Thanh Lê chưa từng đến huyện thành một mình bao giờ, cho nên để có thể được đi, cô đã phải vắt hết óc, bịa ra đủ loại lý do.
Hôm sau, vừa nghe con gái nói muốn lên huyện thành mua đồ ăn vặt, bà Điêu liền đồng ý không chút nghĩ ngợi, quả thật làm cô không khỏi hoài nghi, phải chăng địa vị của mình trong lòng mẹ đã bị thay thế, mình không còn là bé con mà mẹ yêu nhất nữa rồi ư?
Để tránh bị nghi ngờ, Lý Thanh Lê và Phó Bạch còn chia ra làm hai đường, cô sẽ đi trước và đợi anh ở rạp chiếu phim.
Tính đến thời điểm hiện tại, mặt Lý Thanh Lê đã rút đi vẻ trẻ con, má hơi phúng phính, da không tỳ vết trắng như ngọc, tóc đen nhánh buộc gọn sau đầu, dưới ánh nắng mùa đông cô trông rực rỡ như búp bê Tây Dương vậy.
Trên người cô tuy không phải quần áo thời thượng nhất huyện thành, nhưng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp, chỉ đứng một chỗ nhìn xung quanh thôi cũng đã đủ khiến không ít người đi đường phải ngoái đầu lại ngắm nhìn.
Lý Thanh Lê đang lườm cháy mặt người qua đường tò mò thứ ba thì bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ.
“Em nói này, sao anh...” Lý Thanh Lê quay đầu lại, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, bởi vì phía sau không phải Phó Bạch, mà là Đỗ Văn Thanh lâu lắm mới gặp.
Tuy cô có ấn tượng khá tốt về Đỗ Văn Thanh, nhưng bị hắn vỗ vai như thế tất nhiên sẽ thấy hơi khó chịu, mất kiên nhẫn hỏi: “Đỗ Văn Thanh, anh vỗ vai tôi làm gì?”
Mặt Đỗ Văn Thanh thoáng ửng hồng, vội vàng xin lỗi: “Là tôi mạo muội, xin lỗi Tiểu Lê nhé.”
Với người hiền lành, cô không nổi cáu nổi, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác.
Đỗ Văn Thanh thấy vậy liền nhìn sang cô gái khí chất lạnh lùng sắc sảo bên cạnh:
“Phó xưởng trưởng Mai, đây là đồng chí Lý Thanh Lê, Tiểu Lê là người... là bạn của tôi, Tiểu Lê, đây là phó xưởng trưởng của nhà máy phân hoá học bọn tôi.”
Thấy Lý Thanh Lê thờ ơ, hắn tuy cười bất đắc dĩ nhưng cũng không giận, quay sang nói tiếp: “Phó xưởng trưởng Mai, tôi có mấy câu muốn nói với Tiểu Lê, nói xong tôi sẽ qua ngay.”
Người phụ nữ được xưng là phó xưởng trưởng Mai thoáng nhìn qua hai người, khẽ gật đầu với Lý Thanh Lê: “Tạm biệt.”
Lý Thanh Lê nhìn bóng dáng phó xưởng trưởng Mai rời đi, lại nhìn Đỗ Văn Thanh, đầy đầu mờ mịt, cô và Đỗ Văn Thanh thì có cái gì để nói cơ? Chuyện cần nói đều viết hết trong thư rồi mà?
Dù vậy, đối mặt với khuôn mặt thân thiện tươi cười kia, cô cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ đành cười có lệ, nhưng cũng không định chủ động mở lời.
Đỗ Văn Thanh vẫn cười ôn hoà, “Sao em tới huyện thành mà không viết thư báo tôi, để tôi còn biết đường đón tiếp?”
Lý Thanh Lê dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn, ba giây sau mới thật lòng khen ngợi: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, con người anh đúng là không tồi nha!”
Thư cô viết quả thật không khác gì thư tuyệt giao, thế mà khi gặp lại hắn vẫn khách khí như vậy, thậm chí còn định tiêu tiền mời cô ăn cơm, người này rốt cuộc phải khoan dung rộng lượng đến cỡ nào?
Kiểu bạn tốt này, cô muốn cả tá!
Đỗ Văn Thanh được khen lại lần nữa đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, “Nào... nào có tốt như em nói đâu?”
Mắt thấy sắp đến giờ chiếu phim, sợ bị Phó Bạch hiểu lầm, cô chỉ đành trả lời có lệ: “Đồng chí Đỗ Văn Thanh, anh bận việc gì thì cứ đi đi, phim tôi xem sắp chiếu.”
Mất mát trong mắt Đỗ Văn Thanh rất rõ ràng: “Vậy được, lần sau em tới huyện thành nhất định phải viết thư nhé, tôi biết một tiệm cơm giò heo và thịt kho tàu rất ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Lý Thanh Lê thật lòng gật gật đầu, “Được được, anh mau đi đi, công việc quan trọng hơn.”
Đỗ Văn Thanh đứng nhìn cô một lúc, trong mắt như có vô vàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ chào một câu “Tạm biệt” rồi chậm rãi rời đi.
Người đi khuất rồi Lý Thanh Lê mới chợt nhớ ra, cô và Đỗ Văn Thanh mới gặp mặt hai lần, làm sao hắn biết cô thích ăn giò heo và thịt kho tàu nhỉ?