Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê gọi bốn năm lần không thấy ai trả lời, tức giận đập rầm rầm vào cửa phòng như muốn xông vào.
Bà Điêu hấp tấp chạy ra xem, “Đập cái gì đấy? Đại Nha không ở nhà đâu, có việc gì thì nói mẹ nghe xem nào…”
Bà còn chưa nói xong, Lý Thanh Lê đã xoay người chạy ra sân.
Thấy con gái hùng hổ như muốn liều mạng, bà Điêu lập tức đoán ra con bé Đại Nha này chắn gây ra tội tày trời rồi.
Bà không cần hỏi thêm, một mạch chạy theo đằng sau, tư thế nhất định bắt được Đại Nha về cho con gái xử tội!
Lý Thanh Lê đi thẳng đến nhà bạn thân nhất của Lý Đại Nha để tìm, đầu tiên là nhà Cam Lão Nhị, sau đó lại đến nhà Lý Chính Cầm nhưng vẫn không thấy người đâu.
Cơn giận trong lòng càng lúc càng bốc cao, cô dứt khoát lục tung cả đại đội. Kết quả, lại phát hiện nó đang ở nhà Triệu mặt rỗ, thậm chí còn thảnh thơi ngồi bóc đậu phộng giúp Triệu Nghênh Xuân.
Ở nhà cũng không thấy nó chăm chỉ như thế!
Lý Thanh Lê lạnh mặt đi vào, tóm lấy cánh tay Lý Đại Nha lôi ra ngoài.
“Cô út, cô kéo cháu làm gì?” Lý Đại Nha cau có muốn rút tay về.
Mặt cô âm u, “Chuyện tốt mình làm còn không biết hay sao!”
Nếu không phải vì muốn giữ mặt mũi cho vợ chồng anh cả thì cô đã bùng nổ ngay tại chỗ rồi!
Lý Đại Nha bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho kinh sợ.
Từ nhỏ đến lớn tuy cô út hơi hung dữ nhưng trước giờ chưa từng nhìn nó với ánh mắt hung ác như vậy.
Lý Đại Nha không dám cãi lời, chỉ có thể để mặc Lý Thanh Lê kéo về nhà.
Về đến nhà trời cũng đã tối, vợ chồng Lý lão đại vừa mới thấy Lý Thanh Lê lôi lôi kéo kéo Đại Nha vào nhà thì trong lòng cũng giật thon thót.
Lý đại tẩu bỏ qua đám gà vịt đang đòi ăn, xoa xoa tay tiến lên hỏi, “Tiểu Lục, có chuyện gì thế?”
Lý đại tẩu muốn lặng lẽ tách hai cô cháu ra, ai ngờ lại bị Lý Thanh Lê đẩy ra, “Chị cả, em cũng muốn nể mặt anh chị mà bỏ qua lắm, nhưng chuyện hôm nay quá nghiêm trọng, em không thể để yên như thế được!”
Lý đại tẩu cuống đến độ dậm chân, gắt lên: “Đại Nha, rốt cuộc con gây ra chuyện gì rồi!”
Lý Đại Nha uất ức mếu máo: “Mẹ, con có làm gì đâu, cũng chẳng biết đắc tội cô út ở chỗ nào nữa…”
Lý Thanh Lê xoay người lại, chất vấn:
“Lý Đại Nha, lá thư từ chối cô viết cho Đỗ Văn Thanh lần trước, mày đã gửi đi chưa?”
Mắt Lý Đại Nha láo liên, nuốt nước bọt cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Gửi... gửi rồi ạ.”
Cô không chút do dự vạch trần, “Mày nói dối! Hôm nay cô đối chất với Đỗ Văn Thanh, anh ta căn bản không nhận được bức thư đó, thậm chí còn nhận được rất nhiều bức thư khác ký tên Lý Thanh Lê. Giờ anh ta cho rằng cô và anh ta đang tìm hiểu nhau đây này!”
Tim Lý Đại Nha đập thình thịch, hai chân mềm nhũn dựa vào người mẹ mình.
Bà Điêu mới quay về nhà, nghe được câu này cũng sợ hết hồn, vội hỏi:
“Chuyện là sao thế Tiểu Lục? Sao lại liên quan đến cả Tiểu Đỗ?”
Lúc này không chỉ bà mà tất mọi người đều từ trong phòng ùa ra.
Lý Thanh Lê nén cơn giận giải thích ngọn nguồn, cũng đưa bức thư giả ra cho vợ chồng anh cả xem, những người khác tất nhiên cũng chen vào để nhìn.
“Đây không phải chữ Tiểu Lục viết! Chữ con bé đẹp hơn thế này nhiều!” Bà Điêu là người đầu tiên phủ nhận, tuy bà không biết chữ nhưng chữ con gái thế nào bà hiểu rõ như lòng bàn tay.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Đại Nha.
Việc này đúng là Lý Đại Nha có hiềm nghi lớn nhất, bên kia không nhận được thư từ chối thì thôi, lại còn nhận được một đống thư giả khác dưới danh nghĩa “Lý Thanh Lê”, trong thư là tình hình cuộc sống dạo gần đây, rõ ràng phải là người thân trong nhà mới biết được.
Lý Đại Nha ra vẻ bình tĩnh cầm lá thư lên đọc, rưng rưng nước mắt:
“Cô út, cháu thật sự đã gửi bức thư từ chối kia đi rồi mà, cán sự Đỗ không nhận được thì nên đến bưu cục hỏi mới đúng chứ, chắc chắn là bọn họ làm mất thư. Còn về bức thư giả này, cô nói không phải chữ của cô, nhưng nó cũng không phải chữ của cháu mà, cháu hoàn toàn không biết việc này. Cô, cô tin cháu đi…”
“Tin cái con khỉ!”
Lý Đại Nha đỏ mắt định giải thích tiếp: “Cô út…”
Lý Thanh Lê ghét bỏ vung vẩy lá thư, hỏi thẳng:
“Nếu vô tội thì mày giải thích cho cô nghe xem, tại sao địa chỉ người gửi thư cho Đỗ Văn Thanh lại đúng là nhà mình? Còn cả số thư anh ta gửi về đang ở đâu? Mọc cánh bay hay là bị mày xé rồi? Lý Chính Hương, mày đúng là ngu hết thuốc chữa!”
Mới vừa rồi Lý Đại Nha hoảng loạn nói bừa, giờ bị hỏi lại thì im thin thít như bị cắt lưỡi, ngồi phệt xuống đất bắt đầu lau nước mắt.
Lý Thanh Lê không mềm lòng, kéo nó đứng dậy, mặt đối mặt gằn từng chữ, “Câm miệng! Không được khóc! Hôm nay mày không nói rõ ràng thì cô không tha đâu!”
Lý lão đại và Lý đại tẩu một trái một phải giữ chặt Lý Thanh Lê, lại bị bà Điêu hất ra, mắng như tát nước:
“Hai đứa muốn làm gì? Tự xem lại mình đi, dạy con kiểu gì đấy? Đại Bảo bị chiều hư, giờ đến Đại Nha cũng có gan to bằng trời, đều do hai đứa chiều mà ra! Thế mà vẫn còn có mặt mũi ở đây kéo em gái à?”
Lý lão đại bị mẹ mắng im re, lườm Lý Đại Nha đỏ cả mắt, “Đại Nha, đây là cô ruột của con đấy, sao con lại làm ra mấy chuyện như thế?”
Lý đại tẩu kéo con gái lại hỏi: “Đại Nha, không phải con làm đâu đúng không, đúng không?”
Lý Đại Nha im lặng một hồi, lòng thầm nghĩ tới người kia, bàn tay siết chặt lại, cúi đầu nói lí nhí:
“Là vì con muốn cô út mau chóng gả ra ngoài, như vậy thì con có thể quang minh chính đại ngủ riêng một phòng, buổi tối ngủ không cần phải chen chúc nữa. Điều kiện của cán sự Đỗ rất tốt, rất xứng với cô út, con muốn tạo cơ hội cho hai người họ nên mới nhờ người khác giúp viết thư. Sau này cán sự Đỗ gặp lại chắc chắn sẽ rất nhiệt tình, biết đâu cô nhỏ lại đồng ý thì sao?”
Nó giương mắt, “Bà nội, chẳng phải bà cũng rất thích cán sự Đỗ sao?”
Bà Điêu trở tay cho cháu gái một cái tát nảy lửa, cười lạnh: “Mày giỏi quá ha? Dám xía vào chuyện của cô mày? Ranh con láo toét!”
Bình thường bà dù có dạy dỗ cháu gái cũng không bao giờ đánh vào mặt, bởi vì bà cảm thấy để nó vác cái mặt sưng đỏ đi ra ngoài đường thì quá mất mặt mũi. Thế nhưng hôm nay bà không nhịn được nữa, cho nên một cái tát này vừa mạnh vừa chuẩn, vợ chồng Lý lão đại nhìn mà ngây người.
Lý Thanh Lê hoàn toàn không cho hai người có thời gian phản ứng, nói như bắn súng liên thanh:
“Lý Đại Nha, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lời mày nói chó nó cũng không tin! Hôm nay không nói rõ ràng thì không xong đâu, cô có rất nhiều cách bắt mày phải nói ra!”
Chẳng biết bà Điêu đã chạy vào bếp lấy dụng cụ từ bao giờ, lúc ra một tay cầm kéo, một tay cầm roi.
Mọi người bị hành động của bà dọa sợ xanh mặt, vội xông kên ngăn cản:
“Mẹ, mẹ đánh thì đánh, còn lấy kéo làm gì?”
“Dù sao nó cũng là cháu gái ruột của mẹ mà!”
Bà hất tay các con trai ra, nhét kéo và roi vào tay Lý Thanh Lê, “Tiểu Lục, nếu con còn giận thì dùng roi đánh nó, không thì dùng ánh kéo cắt trọc tóc nó đi, xem sau này nó còn dám ra đường nữa không? Mất mặt dòng họ!”
Lý Thanh Lê bấm kéo xoẹt xoẹt, ánh sáng từ lưỡi kéo loé lên làm người khác rùng mình.
Lý Đại Nha mới lơ là một giây, một bên bím tóc dài đến eo đã bị cắt phăng.
“Có nói hay không?” Lý Thanh Lê cắt xong bím tóc liền ném trả lại.
Lý Đại Nha kinh sợ nhìn cô út, lại nhìn bím tóc trong tay, môi run run, “Sao cô lại làm như vậy với…”
Lời còn chưa dứt, bím tóc còn lại cũng lìa đời, tóc trên đầu xoã tung bờm xờm.
“Cô không muốn nghe mày nói nhảm! Không nói thật cô liền cạo sát gốc, không tin thì có thể hỏi Lý Đại Bảo!”
Lý Đại Bảo buồn thiu sờ sờ cái đầu mới mọc lởm chởm tóc của mình.
Lý Đại Nha nào chịu nghe, xoay người trốn sau lưng cha mẹ: “Cha, mẹ, cha mẹ cứu con với! Con không muốn cạo đầu đâu!”
Ban đầu vợ chồng Lý lão đại cũng giận lắm, nhưng thấy con gái khóc lóc thảm thiết, hai bím tóc cũng không còn là lại mềm lòng.
“Tiểu Lục, Đại Nha nói nó làm vậy là vì muốn ở phòng của em, nó sai thì em cứ đánh nó, chị không cản. Nhưng cạo trọc đầu thì nửa năm không thể ra khỏi nhà, đến lúc đó không làm việc được thì phải làm sao?” Lý lão đại căng da đầu khuyên nhủ.
Lý đại tẩu gật gật đầu, “Đúng đúng, con bé lớn rồi đâu thể cứ ở nhà mãi?”
Mấy câu này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Lý Thanh Lê gạt phắt đi:
“Anh chị nói như vậy là đang hại nó chứ không phải giúp nó đâu! Mới 16 tuổi đã dám giả mạo người khác viết thư, đùa giỡn tình cảm người ta, giờ cha mẹ không nỡ dạy dỗ, sau này lớn hơn có chuyện gì mà nó không dám làm? Anh chị mềm lòng thì để em làm kẻ ác, hôm nay em không trị được Lý Đại Nha, tên Lý Thanh Lê em viết ngược!”
Trước lạ sau quen, với tính tình vợ chồng anh cả, cô có làm thật thì qua mấy ngày nữa họ cũng hết giận thôi.
Chuyện của Lý Đại Nha, bất luận thế nào cô cũng phải xử lý.
Lý Thanh Lê xông lên túm tóc Lý Đại Nha tóc, trong sân lập tức vang lên tiếng la hét.
Lý Thành Dương ở bờ bên kia bờ sông nghe thấy tiếng ầm ĩ, lập tức nhanh chân chạy về nhà.
Vợ chồng Lý lão đại như nhìn thấy vị cứu tinh, vì trong nhà ai cũng sợ mẹ và em gái, chỉ có em năm là bao năm nay vẫn cứng đầu không sợ cường quyền!
Lý Thành Dương không vội can thiệp, trước tiên hỏi rõ đầu đuôi. Vợ chồng Lý lão đại cũng không che giấu mà kể hết, tha thiết nhờ vả: “Em năm, cả nhà chỉ có em mới cứu được Đại Nha thôi!”
Lý Thành Dương suy tư một lúc rồi bước tới, không chút tốn sức đã tách được Lý Đại Nha và Lý Thanh Lê ra.
Cả nhà Lý lão đại thở phào, còn tưởng là số tóc còn lại của Lý Đại Nha giữ được rồi.
Ai ngờ, giây tiếp theo anh thản nhiên nói:
“Tiểu Lục, việc thẩm vấn cứ giao cho anh, nếu Đại Nha còn không phối hợp, anh giữ con bé lại cho em muốn cắt thế nào thì cắt.”
Vợ chồng Lý lão đại: ???!!!
Sao không giống tưởng tượng chút nào vậy! Làm người ai làm thế?
Anh em Lý lão nhị: Đáng sợ quá, chẳng lẽ Tiểu Lục làm ô nhiễm… không phải, thu mua được em năm rồi?
Lý Thanh Lê nhìn anh, nghĩ đến việc anh cũng biết nội dung tiểu thuyết, hẳn là cũng biết ngoài xả giận thì cô còn muốn tốt cho gia đình anh cả, nên chỉ đành cất kéo đi, hung dữ lườm Lý Đại Nha một cái.
Lý Đại Nha bị ép ngồi xuống bàn trong nhà chính, bên tay trái là Lý Thành Dương mặt nghiêm túc như hung thần ác sát, bên tay phải là Lý Thanh Lê cầm kéo mài xoẹt xoẹt.
Mới bị tra hỏi mấy câu nó đã sụp đổ tâm lý, gục xuống bàn khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói:
“Anh Học Binh vất vả lắm mới được nhận vào nhà máy phân bón làm công nhân tạm thời, nhưng giờ không được chuyển lên chính thức, cuối năm xưởng còn định sa thải anh ấy. Cháu nghĩ hay là ghép đôi cô út và cán sự Đỗ, tiện thể trong thư nhờ chú ấy nói giúp mấy câu. Anh Học Binh kể, cán sự Đỗ rất được lòng phó xưởng trưởng, chú ấy nói một câu bằng người khác nói mười câu, nếu chú ấy chịu giúp thì chuyện chuyển lên chính thức dễ như trở bàn tay.”
Nói xong nó ấm ức nhìn Lý Thanh Lê:
“Điều kiện của cán sự Đỗ tốt như thế, cô út tìm hiểu chú ấy cũng đâu bị thiệt gì đâu, tương lai cô sống sung sướng có khi còn phải cảm ơn cháu đấy... Cháu thật sự không hiểu sao cô lại làm vậy với cháu nữa… Hu hu hu…”
Lý Thanh Lê cau mày nhìn Lý lão đại, “Học Binh là thằng chó chết nào vậy? Sao em lại phải giúp cái thằng đó?”
Mọi người vắt hết óc cũng không nghĩ ra đó là ai, cuối cùng ông Lý vỗ đùi:
“Có phải là cháu trai của Triệu mặt rỗ không? Cái thằng cha chết, sau đó theo mẹ nó tái giá ở huyện thành ấy? Hình như đúng là Triệu Học Binh thì phải.”
Lý Đại Nha yên lặng gật đầu, ngượng ngùng trả lời, “Chính là anh ấy.”
Đúng là sét đánh ngang tai.
Anh trai Triệu mặt rỗ - Triệu Nhị Cẩu đã chết hơn hai mươi năm, vậy tức là cái thằng Học Binh kia cũng phải 25- 26 tuổi rồi?
Nhưng con bé Đại Nha mới hơn mười sáu thôi!