Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 74

Edit: Sweetie

Lý lão đại tức thở hổn hển, chỉ chỉ vào Lý Đại Nha, “Mày với thằng Triệu học Binh đang qua lại với nhau phải không?”

Lý Đại Nha cúi đầu không trả lời, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Nhất thời không ai chấp nhận được chuyện này.

“Triệu Học Binh kia ít cũng phải 24 tuổi, chỉ nhỏ hơn chú năm mày một hai tuổi thôi, còn mày mới 16, bé tí ranh con thì yêu đương cái gì!” Lý lão đại trợn mắt quát.

Lý đại tẩu cũng không tán thành, “Cái thằng Triệu Học Binh đó cả năm chẳng về đại đội được mấy lần, con quen nó lúc nào, có hiểu rõ nó không? Con còn nhỏ, đừng để bị nó lừa!”

Lý Đại Nha như bị đụng phải vảy ngược, nước mắt không kịp lau đã gân cổ lên cãi:

“Qua mười mấy ngày nữa là con mười bảy rồi, con không phải trẻ con. Còn anh Học Binh mới 23 tuổi, chỉ cách nhau 6 tuổi thôi, tại sao chúng con không thể yêu nhau? Anh Học Binh bận làm việc nên không thể thường xuyên trở về, nhưng chúng con có viết thư qua lại, con hiểu anh ấy, anh ấy sẽ không gạt con đâu, anh ấy tốt với con lắm!”

Mặt bà Điêu lộ rõ vẻ ghét bỏ, “Bà còn lạ gì vợ Triệu Nhị Cẩu nữa, chồng mới chết mấy tháng đã cặp kè với người có vợ trên thành phố rồi. Cái loại mẹ ấy thì làm sao nuôi được đứa con tử tế?”

Lý Thanh Lê cũng châm chọc:

“Loại đàn ông không giữ nổi công việc, suốt ngày nghĩ mấy trò mờ ám, lại còn xúi giục một đứa con gái mười mấy tuổi làm đồng loã, đúng là bất tài vô dụng. Mày vẫn còn nói tốt cho hắn, mắt bị mù rồi à?”

“Không phải đâu, anh Học Binh anh ấy…”

Lý Thanh Lê thấy Lý Đại Nha vẫn cứ u mê như thế, biết rằng có nói thêm cũng vô ích nên chẳng buồn nói nhiều, quay sang nói với vợ chồng anh cả:

“Ngày mai em sẽ viết thư gửi Đỗ Văn Thanh giải thích chuyện này, còn về Đại Nha, to gan lớn mật giúp đỡ người ngoài, em tuyệt đối không bỏ qua, nhất định phải dạy dỗ nó đàng hoàng.” Khóe mắt cô lạnh lùng liếc qua.

Lý Đại Nha đang ngồi co ro trên ghế, bao nhiêu lời muốn biện minh cho Triệu Học Binh nháy mắt nghẹn trong họng.

 

Vợ chồng Lý lão đại cũng rất rối rắm, vừa giận con gái không nghe lời gây chuyện thị phi, vừa lo nó bị dạy dỗ quá nặng.

Bà Điêu nhìn thấy nét mặt vợ chồng con cả thì xua tay:  “Đừng hỏi anh chị cả con làm gì, hai đứa nhỏ bị bọn nó nuông chiều đến mức không biết trời đất là gì rồi, phải cho nó một bài học nhớ đời nó mới nghe lời!”

 

Không dám cãi lời mẹ, Lý lão đại chỉ có thể cẩn thận hỏi:

“Tiểu Lục, em định dạy dỗ Đại Nha thế nào?”

Lý Thanh Lê chống cằm suy nghĩ:

“Cạo trọc đầu? Gánh phân? Làm hết việc nhà? Hay lấy chày gỗ tẩn cho một trận, mười ngày không đi nổi? Không được, vẫn nhẹ quá, phải ác hơn nữa…”

Lý Thanh Lê nói một câu là người Lý Đại Nha lại run lên một lần. Cuối cùng đầu óc nó cũng tỉnh táo hơn một chút, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng, những hình phạt đó, nó chẳng muốn chịu cái nào cả.

Đúng lúc này Lý Thành Dương bình tĩnh lên tiếng:

“Dạo này chỗ anh đang thiếu người, cứ để Đại Bảo và Đại Nha theo anh một thời gian đi, tính cách hai đứa nó đều cần được rèn rũa.”

Lời anh nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa khiến Lý Đại Nha áp lực gấp bội.

Lý Thanh Lê không chút suy nghĩ đồng ý ngay, bởi vì cô biết anh năm thường xuyên cho cấp dưới huấn luyện, nào là chạy bộ, nào là luyện quyền, còn phải chạy qua chạy lại ba đội sản xuất mỗi ngày để làm việc, bận gần như chân không chạm đất. Lấy tính cách của anh, Đại Nha không nếm mùi đau khổ thì cô đi bằng đầu!

“Được! Nghe theo anh năm đi!” Lần đầu tiên cô thấy ông anh trai này của mình thuận mắt, ít nhất anh cũng giúp cô, cảm giác không tệ chút nào.

Vợ chồng Lý lão đại cũng cảm thấy Lý Thành Dương đáng tin hơn em gái nên đồng ý ngay. Lý Đại Nha không có quyền lựa chọn, chỉ có Lý Đại Bảo là mặt mày tuyệt vọng.

Rõ ràng Đại Nha làm sai, vì sao lại liên lụy đến cả con? Nằm không cũng trúng đạn, có còn thiên lý nữa không!

Chuyện đến đây là kết thúc, bà Điêu nhặt hai bím tóc của Đại Nha lên, phủi phủi bụi thầm nghĩ, biết đâu lại bán được chút tiền.

Lý Thanh Lê chuẩn bị về phòng viết thư, tới cửa thì bị mẹ giữ lại, ghé vào tai thì thầm:

“Tiểu Lục, dù sao Đại Nha cũng viết bao nhiêu thư giả rồi, Tiểu Đỗ cũng tin là thật, chứng minh các con có duyên phận, hay là con đừng viết thư nữa, ngày mai đi chuyến nữa đến nhà máy phân hóa học gặp cậu ấy đi, có thêm thời gian gần gũi không tốt hơn sao?”

Lý Thanh Lê bất lực, cơn giận đối với Lý Đại Nha lại tăng thêm một bậc, con nhóc thối tha này hại cô thảm quá!

Sợ bị mẹ lải nhải, buổi tối cô cố viết xong thư, ngày hôm sau chưa kịp ăn sáng đã chạy đi gửi, khổ sở đợi hai ngày, cuối cùng cũng chờ được hồi âm.

...

Chạng vạng Lý Đại Nha cùng Lý Thành Dương về nhà, Lý Thanh Lê đích thân đưa thư cho nó đọc.

 

Lý Đại Nha càng đọc sắc mặt càng tái, đọc xong thì như vừa bị tra tấn, mặt không còn chút máu, hai tay run rẩy.

Độ nhiên nó xé nát bức thư, kích động gào lên:

“Cháu không tin! Thư này là giả! Mọi người lừa cháu!!!”

Lý lão đại sốt sắng hỏi: “Tiểu Lục, trong thư viết gì thế?”

Lý Thanh Lê ngồi xuống bàn, trong mắt đầy vẻ châm biếm xen lẫn thương hại:

“Đỗ Văn Thanh nói tên Triệu Học Binh kia thề thốt mình không liên quan gì đến chuyện viết thư giả, mà nét chữ đúng thật là không phải của hắn…”

Cũng không bất ngờ lắm, nhưng nếu không phải Triệu Học Binh viết thư, vậy tức là vẫn còn có người thứ ba tham gia?

Quá kinh tởm, kết bè kết lũ làm chuyện xấu à?

“Chưa hết, Triệu Học Binh nói hắn căn bản không quen Đại Nha nhà ta, mới chỉ gặp qua vài lần thôi. Huống chi người ta đã có vị hôn thê, cuối năm nay sẽ kết hôn, sao có thể liên quan đến một con bé miệng còn hôi sữa chứ? Nói tóm lại, hắn và Đại Nha không quen biết, càng không yêu đương, chuyện này hắn hoàn toàn không hay biết gì. Còn về việc tại sao Đại Nha lại nghĩ ra cách ấy giúp hắn, có thể là nghe được tin từ chỗ em họ Triệu Nghênh Xuân của hắn đi. À... Đỗ Văn Thanh còn nói thêm, Triệu Học Binh rất tức giận, dự định chủ nhật tuần này sẽ đến nhà ta nói chuyện đó.”

“Hê?” Lý tam tẩu đang hóng hớt hăng say, nghe đến đây cũng không nhịn được mà cảm thán.

Ai nấy đều ngẩn người, không ngờ trên đời lại có loại người mặt dày vô sỉ đến vậy.

So với hắn thì nhà họ Lý đúng là chính khí ngời ngời, vẫn còn tử tế lắm.

Lý lão tam trầm ngâm một lát mới lên tiếng :

“Có khi nào là do súc sinh Triệu Học Binh và vị hôn thê cùng bày ra kế này hại Đại Nha không? Hắn là công nhân trong nhà máy, hẳn là biết tin anh họ muốn giới thiệu Đỗ Văn Thanh cho Tiểu Lục sơm hơn chúng ta. Hắn muốn giữ vị trí công nhân, thậm chí còn muốn chuyển lên chính thức, cho nên mới một bên viết thư tiếp cận Đại Nha, để con bé hiểu lầm hai người đang yêu nhau, một bên bảo Đại Nha làm mai cho Tiểu Lục và Đỗ Văn Thanh thành một đôi.

“Chỉ là hắn không ngờ em gái chúng ta sẽ từ chối làm quen. Muốn thành công thì hắn chỉ còn nước viết thư giả, lợi dụng thân phận Tiểu Lục tiếp tục liên lạc với Đỗ Văn Thanh, đợi đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ nhắc tới tên của mình. Đến lúc đó Đỗ Văn Thanh thể nào cũng ra tay giúp đỡ một phen, chuyện công việc khỏi phải lo nữa rồi!” Lý lão tam vỗ tay, kết thúc màn phân tích.

Lý Thành Dương lại nhạy bén phát hiện một lỗ hổng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Đại Nha:

“Dù Triệu Học Binh biết tin trước chúng ta thì thời gian chuẩn bị cũng không nhiều. Làm sao chỉ trong thời gian ngắn đã có thể mượn sức Đại Nha, lại còn khiến con bé cam tâm tình nguyện nghe lời hắn? Đại Nha, thật ra cháu quen Triệu Học Binh từ lâu rồi đúng không?”

Chuyện đến nước này, Lý Đại Nha cũng không còn gì để giấu, gian nan gật đầu:

“Tết năm ngoái anh ta trở về đội sản xuất, sau đó không lâu thì gửi cho cháu bức thư đầu tiên. Nhưng lúc đó cháu không có tiền nên rất ít khi trả lời, phần lớn đều là anh ta gửi thư, sau đó chúng cháu mới dần thân thiết…”

“Trước ngày cô út xem mắt mấy ngày, anh ta lại gửi thư đến nói thích cháu, nhưng vì cháu còn nhỏ, mà công việc của anh ta không ổn định, sợ không lo được cho cháu nên vẫn luôn không dám nói ra. Rồi anh ta lại tiếp tục gửi thư, nói chú họ sắp giới thiệu một cán sự trong nhà máy phân hóa học cho cô út, nói đây là cơ hội ngàn năm có một, kêu cháu giúp đỡ.”

“Chỉ cần anh ta giữ được công việc, đợi đến khi cháu đủ mười tám sẽ lập tức cưới cháu, anh ta có cách chuyển hộ khẩu của cháu vào thành phố, tương lai cháu chỉ việc ngồi hưởng phúc…”

Bà Điêu buồn nôn không chịu được, ngón tay dí dí vào trán nó:

“Đúng là ngu hết thuốc chữa! Cái thứ kinh tởm như thế, có người yêu rồi mà còn đi lừa đứa trẻ con mười mấy tuổi... Bà sắp nôn hết cả cơm tối ra rồi đây này, thế mà mày lại xem nó như bảo vật? Không cần mắt thì moi ra đi, giữ lại làm gì nữa?”

Mắng xong cháu gái, bà tiếp tục quay sang mắng vợ chồng con cả, “Thấy chưa, nuông chiều con cho lắm vào, bướng bỉnh đã đành, lại còn không có đầu óc! Lỡ ngày nào đó nó tự huỷ hoại đời mình, hai đứa hối hận cũng không kịp!”

Hai vợ chồng Lý lão đại cũng sợ toát mồ hôi lạnh, thằng ranh kia mới chỉ viết thư thôi đã lừa Đại Nha quay mòng mòng, nếu nó thật sự có ý xấu với con bé thì sao? Họ không dám nghĩ tiếp nữa.

 

Lý Thanh Lê vẫn thấy có gì đó không đúng, “Hắn viết nhiều thư như thế, đáng lẽ phải sợ bị phát hiện chứ? Hay là con nhóc này xé hết thư rồi?”

 

Lý Đại Nha xấu hổ cúi đầu, nửa ngày sau mới lí nhí đáp:

 

“Anh ta nói giữ thư không an toàn, sợ cha mẹ phát hiện sẽ cấm chúng cháu qua lại, nên bảo cháu đưa hết thư cho anh ta giữ giúp, khi nào kết hôn sẽ... sẽ...”

 

Lý Đại Nha khóc không thành tiếng, câu cuối cùng chẳng nói ra nổi.

 

“Giờ thì có thể chắc chắn tất cả là âm mưu của Triệu Học Binh rồi. Với cái đầu óc kém thông minh này của Đại Nha thì làm sao nghĩ ra mấy chiêu loanh quanh lòng vòng như thế. Con bé ngu ngốc này, bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền. Xì… Mất hết mặt mũi Lý gia!”

 

Bà Điêu hỏi thẳng: “Con cả, con ôm nhầm con nhà ai à? Cái đứa vừa đần vừa bênh người ngoài thế này, sao có thể là con cháu Lý gia được?”

 

Nhà bọn họ tuy có cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng chưa bao giờ vì giúp người ngoài mà hại người thân, đến hôm nay thì có cá thể đầu tiên rồi.

 

Hai vợ chồng Lý lão đại xấu hổ đến mức hận không thể nhét đầu vào khe đất.

 

––––––––––

 

Ban đầu Triệu Học Binh muốn lợi dụng Lý Đại Nha để bám lấy Đỗ Văn Thanh giải quyết vấn đề công việc. Mọi chuyện vốn đang tiến triển rất thuận lợi, đang tiếc Lý Thanh Lê - theo lời Lý Đại Nha kể là không thích ra ngoài - chẳng những tới trấn trên mà còn bắt gặp Đỗ Văn Thanh, cuối cùng chẳng biết thế nào mà lòi ra chuyện thư giả, khiến kế hoạch của hắn đổ bể.

 

May mà Lý Đại Nha dễ lừa, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui, cho nên khi bị phó xưởng trưởng Mai gọi vào văn phòng, hắn không chỉ phủ nhận mà còn giận dữ đổ lỗi ngược lại, thề phải về công xã x**n th** để đối chất với Lý Đại Nha.

 

Tuyệt đối không thể để lộ sơ hở, nếu không đời hắn coi như chấm hết.

 

––––––––––

 

Chủ nhật nhà máy cho nghỉ, Triệu Học Binh đúng như lời hẹn trong thư trở về quê.

 

Hắn vốn định ghé qua nhà chú mình gọi thêm người, đại đội trưởng hay phó đội trưởng gì đó cũng phải kéo đi cùng, chứ hắn không ngu mà một mình xông vào Lý gia chịu chết.

 

Thế nhưng còn chưa tới cửa thôn,  mới vừa đến đoạn đường vắng hai bên mọc đầy cỏ lau thì bất ngờ bị đá ngã lăn quay ra đất.

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp kêu cứu đã bị trùm vào bao tải, kéo đến chỗ đồng không mông quạnh ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết.

 

Thông báo rõ thời gian mình về như thế, đầu óc Triệu Học Binh này e là bị heo ăn mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment