Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 76

Edit: Sweetie

 

Chuyện giữa Lý gia và Triệu gia lại một lần nữa lan truyền khắp đội sản xuất.

 

Cả đội vốn im ắng vì nhà họ Lý dạo này quá yên tĩnh, nay lại sôi nổi vì nhóm người hóng hớt được dịp bàn tán.

 

Một số người nghe xong chỉ nói: “Chó không chừa được thói ăn phân, nhà Lý Khánh Sơn có thể yên ổn một lúc, chứ không thể yên ổn cả đời, bởi vì nhà đó, bất kể lôi ai ra cũng là một cao thủ gây chuyện.”

 

Về chuyện này, Lý Thanh Lê cảm thấy rất oan ức. Đúng là người nhà cô giỏi gây sóng gió, nhưng lần này rõ ràng là do tên chó chết Triệu Học Binh kia thấy Đại Nha còn nhỏ mà dụ dỗ lừa gạt nó, chính hắn chủ động gây sự lại đổ hết lỗi lên đầu người nhà cô là sao?

 

Cũng may tình huống này cả nhà đã thấy nhiều nên chẳng ai để trong lòng.

 

Chỉ cần da mặt mình đủ dày, người khác muốn tổn thương cũng không được!

 

Tâm trạng thư thả sung sướng của Lý Thanh Lê kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, tan học cô lại bị Phó Bạch kéo vào rừng cây nhỏ.

 

Vào rừng cây anh mới buông tay cô ra, thản nhiên phủi bụi phấn dính trên tay, cười như không cười nhìn cô, hỏi: “Chủ động tìm anh là vì cuối cùng cũng nhớ ra có chuyện chưa nói hả?”

 

Lý Thanh Lê cười rạng rỡ, mắt cong cong, “Ý anh là chuyện về Đỗ Văn Thanh sao? Hoàn toàn là hiểu lầm thôi, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, cứ để quá khứ qua đi, con người sống phải biết nhìn về phía trước chứ, anh nói xem có đúng không?”

 

Phó Bạch nhếch môi cười khẽ, “Nhưng chuyện liên quan đến em, anh muốn nghe chính miệng em nói, chứ không phải được người khác kể lại.”

 

Tuy anh cười nhưng ánh mắt nghiêm túc thật sự không dễ bỏ qua.

 

Lý Thanh Lê nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia, cuối cùng hết cách, chỉ có thể kể lại đầu đuôi những việc Triệu Học Binh đã làm.

 

Phó Bạch nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ xoa xoa đầu cô, “Lần sau gặp chuyện gì cũng phải nói với anh, biết chưa? Nếu không anh sẽ cảm thấy mình chỉ là khách qua đường, chẳng có quan hệ gì với em cả.”

 

“Sao lại như vậy chứ?” Lý Thanh Lê như diễn ảo thuật móc ra bốn quả trứng bồ câu, nịnh nọt đưa cho anh:

 

“Chắc là thầy Phó mệt rồi nhỉ, hôm nay em luộc riêng cho anh bốn quả trứng này bồi bổ đó nha. Còn nóng đấy, anh ăn đi.”

 

Anh giơ tay hai lên mỉm cười: “Tay anh bẩn rồi.”

 

Cô nhìn anh mấy giây, cuối cùng chịu thua bắt đầu bóc trứng, miệng lẩm bẩm: “Ngoài cha mẹ ra, đến năm anh trai em cũng chưa được hưởng đãi ngộ này đâu, thầy Phó phải biết trân trọng đó.”

 

Anh nghe mà chỉ cười.

 

Bóc xong trứng Phó Bạch vẫn không có ý động thủ, Lý Thanh Lê đành phải cầm trứng đưa đến miệng anh, giữa chừng lại bị anh nắm cổ tay đẩy ngược lại, cô cắn một nửa anh mới ăn nốt nửa còn lại.

 

Anh l**m vụn lòng đỏ dính trên môi, nhai nhai, vừa lòng gật đầu: “Mùi vị không tệ, ngọt đấy.”

 

Mặt Lý Thanh Lê đỏ bừng, “Trứng bồ câu sao lại ngọt được? Anh đừng nói bừa.”

 

Lúc hai người chia nhau quả trứng thứ tư, Lý Thanh Lê đột nhiên cảm thấy dường như gió ngừng thổi, chim ngừng hót, trong rừng yên tĩnh đến kì lạ, cảm giác nguy hiểm ập đến, ngay cả khi Phó Bạch âm thầm nắm lấy tay mình cô cũng không nhận ra.

 

“Phó Bạch! Buông ra cái móng thối của cậu ra!” Tiếng bà Điêu gầm lên truyền đến từ phía sau.

 

Lý Thanh Lê giật nảy người, não nhảy số bật dậy cách xa anh hai mét.

 

Phản ứng của cô cũng coi là nhanh, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tươi cười bước đến ôm tay mẹ mình, ngọt ngào hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới chỗ này thế?”

 

Đôi mắt nửa vẩn đục của bà Điêu như gắn thêm dao, mạnh mẽ phóng về hướng cậu thanh niên, vô tình rút tay về, lạnh lùng hỏi: “Sao? Mẹ quấy rầy chuyện tốt của hai đứa nên không muốn thấy mẹ phải không?”

 

“Thưa thím, cháu và Lê Tử…” Phó Bạch tiến lên muốn giải thích.

 

Lý Thanh Lê điên cuồng nháy mắt ra hiệu, ý bảo anh mau chạy đi, miệng không quên huyên thuyên:

 

“Sao có thể chứ? Mẹ nói mấy lời giận dỗi ấy làm gì, chúng ta có gì từ từ nói, biết bao chuyện trên đời chỉ vì không nói rõ ràng mà thành hiểu lầm to đấy! Mẹ, chắc là cơm trưa nấu xong rồi, mẹ con mình về ăn cơm đã nhé, ăn xong rồi nói sau.”

 

Mấy lần Phó Bạch muốn nói chuyện đều bị Lý Thanh Lê lườm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng cô đỡ bà Điêu rời đi.

 

Hai mẹ con về đến nhà, bà Điêu thương con gái nên không nỡ phát giận, kéo cô vào phòng mình, thấy ông Lý lão nằm trên giường gáy o o liền đá người ra ngoài.

 

Bà ngồi xuống mép giường, Lý Thanh Lê cũng muốn ngồi xuống, lại bị mẹ quát một tiếng, chỉ đành đứng nép một bên.

 

“Tiểu Lục, con nói đi, con với cậu Phó Bạch kia rốt cuộc có quan hệ gì?” Giọng bà nghiêm khắc hiếm thấy.

 

Lý Thanh Lê vặn vặn ngón tay, ngại ngùng đáp: “Mẹ còn chưa hiểu sao? Như mẹ vừa thấy đó!”

 

Bà bực mình tét lên mu bàn tay cô:

 

“Hư đốn! Con mới chia tay tên họ Vương kia được bao lâu, giờ lại dính tới một tên thanh niên trí thức khác, vẫn chưa chừa đúng không? Ngoài kia bao nhiêu người tốt con không chọn, cỡ như Tiểu Đỗ con cũng chướng mắt, lại đi thích một người có thành phần gia đình không tốt là sao? Phó Bạch ngoài mặt đẹp ra thì có cái gì? Có phúc không biết hưởng, lại yêu thanh niên trí thức một nghèo hai trắng tay, đầu con hỏng rồi hả? Thậm chí cậu ta còn chẳng bằng Vương Húc Đông kia kìa!”

 

Lý Thanh Lê lắc lắc tay, ấm ức: “Con và Phó Bạch yêu nhau thật lòng mà…”

 

“Thật lòng cái rắm! Lúc con thích cái thằng Vương Húc Đông kia cũng nói y như vậy! Không khác một chữ nào!”

 

Lý Thanh Lê: “…” Xấu hổ ghê.

 

“Lần này khác, con với Vương Húc Đông chỉ là niên thiếu vô tri, hắn cố ý lừa tình con, con vô tội mà. Còn Phó Bạch thì chưa lừa con bao giờ, cũng chưa từng muốn chiếm lợi gì từ con. Một người là trời, một người là đất, một người thật lòng, một người giả tạo, làm sao giống nhau được?”

 

Bà Điêu xua tay, “Mẹ không nghe con ngụy biện, chỉ một câu thôi, mẹ không đồng ý! Chuyện của con với Vương Húc Đông mẹ nghe theo con, kết quả thì sao? Tí nữa thì hỏng cả đời! Lần này con nói gì mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu, con hận mẹ cũng được, sau này con sẽ biết mẹ làm tất cả là vì con! Chia tay Phó Bạch ngay đi!”

 

Thái độ của bà cực kỳ kiên quyết.

 

Lý Thanh Lê xưa nay chưa từng cãi lớn với mẹ, vừa giận vừa tủi, ngồi phịch xuống tủ đầu giường, ôm cánh tay quay đầu đi không nói lời nào.

 

Bà Điêu cũng mặc kệ, rõ ràng không có ý chịu thua.

 

Tiếng Lý đại tẩu gọi mọi người ăn cơm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Lý Thanh Lê buông tay đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Thôi được, con sẽ nghe lời mẹ chia tay Phó Bạch, nhưng không phải bây giờ.”

 

“Vì sao?”

 

Cô liếc trộm mẹ mình, chột dạ nuốt nước miếng:

 

“Thật ra con phải tốn công lừa gạt mãi mới theo đuổi được Phó Bạch đó. Ban đầu con cũng không định yêu lâu dài đâu, nhưng tiếc anh ấy đẹp trai nên muốn ngắm thêm một thời gian nữa. Mới yêu nhau chưa đến một tháng đâu, lúc trước còn thề thốt không phải anh ấy không gả, giờ mà quay ngoắt đòi chia tay, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ là con lừa tình, đến lúc đó anh ấy tức giận phanh phui cho mọi người biết thì sao? Người trong đại đội đều đã biết chuyện giữa con và Vương Húc Đông, nếu thêm chuyện của Phó Bạch nữa thì làm sao con lấy chồng được nữa?”

 

Bà Điêu mới đứng dậy, nghe xong lại lại choáng váng ngã xuống giường, mặt mũi bàng hoàng tam quan vỡ nát, mấy lần muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

 

“Là con chủ động... theo đuổi Phó Bạch à? Con lại còn định không chịu trách nhiệm? Khoan đã, Tiểu Lục, sao con lại đi đùa bỡn tình cảm của người ta chứ? Con là con gái, người bị thiệt là...”

 

Bà không nói nổi nữa rồi, bởi vì chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt kia của Phó Bạch, cùng với bao năm qua không thấy cậu ta có tin đồn qua lại với cô gái nào, đến cùng là con gái bà hay Phó Bạch mới là người bị thiệt đây?

 

Lý Thanh Lê ỏn ẻn đáp, “Ai bảo Phó Bạch đẹp trai quá làm chi, mẹ bảo con nhịn thế nào được? Với lại con thấy có sao đâu, không cần mãi mãi, chỉ cần từng có là đủ. Con cũng đâu có xấu xí, Phó Bạch yêu con cũng chẳng thiệt.”

 

Bà Điêu cạn lời, nếu không phải người nói lời này con gái ruột thì bà đã quăng cho một cái tát rồi.

 

Nghe đi, con bé đang nói tiếng người sao? Nếu đổi thành đàn ông, chắc chắn sẽ bị gọi là siêu cấp cặn bã, ra đường bị người ta chém cũng không oan đâu!

 

Bà lão xưa nay miệng lưỡi lanh lợi, giờ lại cứng họng. Biết làm sao bây giờ, bà cũng tuyệt vọng lắm chứ, nhưng cái đứa cặn bã ấy lại là con gái của bà, con gái ruột!

 

Nghẹn nửa ngày, cuối cùng bà chỉ rặn ra được một câu: “Tiểu Lục, vậy con định xử lý chuyện này thế nào?”

 

Lý Thanh Lê lại ngồi xuống, vắt một chân lên như cao thủ tình trường, môi đỏ mấp máy, tùy ý phun ra mấy chữ:

 

“Cứ tạm vậy đã, ngày nào đó con chán, hoặc là thấy anh ấy không còn đẹp trai nữa thì chia tay thôi.”

 

Bà Điêu: Con gái tôi chơi đùa tình cảm người ta, con gái tôi là gái đểu, phải làm sao đây!

Bình Luận (0)
Comment