Edit: Sweetie
Buổi trưa cả nhà cùng ăn cơm, dạo này Lý Thanh Lê ăn ít nên là người ăn xong đầu tiên, buông chén đũa xuống rồi lững thững đi ra ngoài, dáng vẻ cứ như ông lão cơm no rượu say chuẩn bị đi dạo vậy.
Chân trước Lý Thanh Lê mới bước ra khỏi cửa, mẹ cô đã bưng bát cơm đuổi theo.
“Tiểu Lục, con đợi đã, mẹ có việc hỏi con đây.”
Hai mẹ con liền đứng ở ngoài sân nói chuyện.
“Mới ăn cơm xong mà con lại đi đâu đấy?” Bà cảnh giác nhìn cô, hỏi xong mới và cơm vào miệng.
Lý Thanh Lê kéo mẹ đến chỗ bụi cỏ sau Hứa gia, ngượng ngùng hạ giọng:
“Con định đến ký túc xá thanh niên trí thức tìm Phó Bạch đó. Mẹ đừng lườm con, con biết ngay là mẹ nghe xong sẽ thế mà.”
“Biết rồi mà vẫn đi à? Mới chia tay được bao lâu mà lại đến gặp, hay nó là cục nam châm!” Bà trợn mắt khinh thường.
Lý Thanh Lê ôm tay mẹ, lay lay, “Mẹ, vừa nãy bị mẹ bắt gặp… chắc giờ anh ấy vẫn còn lo lắng, con đi an ủi anh ấy chút thôi.”
Bà Điêu giãy nảy, “Con an ủi nó? Con có ngược đời không, con là phụ nữ, nó là đàn ông, có an ủi cũng phải là nó an ủi con, không thì còn ra thể thống gì?”
“Thì sớm muộn gì bọn con chẳng chia tay, giờ con đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, sau này tách ra anh ấy sẽ không nghĩ là con yêu đương không nghiêm túc. Ngược lại nha, nếu hiện tại con thờ ơ lạnh nhạt thì sao ta? Thì Phó Bạch sẽ nghĩ con chỉ mê cái mặt của anh ấy, giờ chán rồi nên cố ý lạnh lùng để ép anh ấy chủ động đề chia tay, đến lúc đó đời con coi như xong luôn!” Lý Thanh Lê vỗ tay, khẳng định chắc nịch.
Bà Điêu vừa nhai cơm vừa suy tư:
“Hình như cũng có lý, nhưng nghĩ lại cứ thấy sai sai...”
Lý Thanh Lê mất kiên nhẫn, giận dỗi buông tay bà ra, “Vậy để con đi tìm anh ấy chia tay luôn nha, dù sao anh đẹp trai ấy cũng từng là của con, con cũng không lỗ. Cũng đỡ phải làm mẹ cả ngày nghĩ đông nghĩ tây!”
“Thế sao được? Lỡ nó biết con chỉ muốn chơi bời qua đường, không muốn tính đến chuyện cưới xin, rồi tới nhà mình đòi tiền bồi thường thì sao?” Gen yêu tiền trong người bà Điêu lập tức xông ra phản đối.
Lý Thanh Lê lắc đầu thở dài: “Mẹ, vậy rốt cuộc mẹ muốn thế nào đây?”
Vì chút tiền còn sót lại trong túi, vì thanh danh con gái, bà Điêu bất đắc dĩ khoát tay, “Đi đi đi, đừng có lởn vởn trước mặt mẹ nữa, nhức hết cả đầu.”
Sầu đời quá!
Lý Thanh Lê tung tăng dạo hai vòng quanh ký túc xá thanh niên trí thức, Phó Bạch vừa nhìn lập tức hiểu ngay, anh nhét một xấp sách bài tập bỏ vào cặp, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Vẫn là rừng cây quen thuộc ấy, vẫn là hai người quen thuộc ấy, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào.
Phó Bạch thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Anh đã chuẩn bị xong rồi, buổi chiều lên trấn trên mua thêm ít quà nữa, sáng mai anh đến nhà em xin phép chú thím nhé.”
Lý Thanh Lê: “Hở?”
Anh kéo hai tay cô, hít sâu một hơi, “Tuy hiện tại chưa phải thời điểm lý tưởng, nhưng nếu thím đã biết chuyện rồi thì anh phải bày tỏ thái độ. Anh đến với em là nghiêm túc, là thật sự muốn kết hôn với em, anh rất thích con gái của chú thím. Cho dù trước mắt anh chưa thể cho em một cuộc sống giàu có, nhưng anh sẽ nỗ lực vì tương lai của chúng ta, sẽ cố gắng chăm sóc em thật tốt, để cha mẹ em có thể an tâm giao con gái cho anh!”
Lý Thanh Lê nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nhìn anh không rời mắt, bởi vì cô thấy được trong mắt anh là sự chân thành nghiêm túc, ánh mắt ấy khiến cô an tâm, khiến cô tin tưởng rằng anh sẽ đối xử với cô thật tốt, rương lai hai người sẽ rất hạnh phúc.
“Ừm, em tin anh.” Cô mỉm cười rạng rỡ.
Phó Bạch khẽ cau mày phát sầu: “Anh không rành việc mua quà lắm, không biết chú thím thích cái gì, chú có hút thuốc không em?”
Lý Thanh Lê nháy mắt quay trở lại hiện thực, vội ngắt lời anh, “Mẹ em đồng ý chuyện của chúng mình rồi, mà mẹ đồng ý tương đương cả nhà đồng ý, cho nên anh không cần phải gấp gáp tới nhà vậy đâu.”
Phó Bạch nghi ngờ, “Thật sao? Nhưng chuyện của cha mẹ anh chưa giải quyết xong, điều kiện hiện tại của anh cũng có hạn, nếu đổi lại anh là phụ huynh của em, có lẽ anh cũng sẽ do dự.”
Ngay sau đó anh lại cười, “Lê Tử, giữa chúng ta không cần phải giấu giếm điều gì, thím chỉ có một cô con gái là em, lại giỏi giang như vậy, đương nhiên là vạn phần coi trọng, có yêu cầu về con rể là hoàn toàn bình thường, nếu chút áp lực này mà anh cũng không chịu được, thì anh cũng không tư cách ở bên em.”
Lý Thanh Lê tròn mắt nhìn anh, giọng lộ rõ vẻ không vui: “Thầy Phó, anh đừng nói nữa, dám nói tiếp thì em sẽ…”
Phó Bạch nheo mắt, “Hửm?”
Cô nhón chân, hôn khẽ lên môi anh như chuồn chuồn đạp nước.
“… Em sẽ nhịn không được mà muốn cắn anh một cái!” Cô chắp tay sau lưng, đắc ý đáp.
Thế nhưng cô đắc ý cũng không được quá ba giây, bởi vì Phó Bạch không nói một lời, ánh mắt dần tối, đột nhiên ôm chầm lấy cô kéo vào lòng, hai cánh môi hung hăng dán đôi môi đỏ bừng của cô.
Khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.
Một lát sau hai người mới gian nan tách ra, mặt ửng đỏ thở hổn hển.
Lý Thanh Lê lấy tay che mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn người trước mặt, khẽ hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”
Lẽ nào Phó Bạch là nam hồ ly biến thành người, sao mới ở bên anh một lúc mà đầu óc cô đã mơ mơ màng màng, không nhớ được gì thế này?
Phó Bạch cười khẽ, “Đang nói tới chuyện con rể tương lai đến nhà cha mẹ vợ ra mắt.”
Cô tức giận liếc anh một cái, “Chúng ta mới yêu nhau bao lâu đâu mà con rể tương lai với chả ra mắt? Mặt dày quá đi!”
Phó Bạch trêu chọc: “Đàn ông mà, đối với người ngoài mới cần mặt mũi, chứ với người mình thích thì không cần đâu.”
Lý Thanh Lê không nhịn được mà cong khóe môi, hai lúm đồng tiền như hai đoá hoa nở rộ, nhưng nghĩ đến chuyện chính, cô lại nghiêm giọng:
“Được rồi, thật ra mẹ em miệng thì ác nhưng tâm tốt lắm, anh vừa ưu tú vừa đẹp trai thế này, mẹ em thì nổi tiếng là mê người đẹp, lại có em năn nỉ một hồi nên giờ mẹ đồng ý chuyện của chúng mình rồi.”
Vụ án xử sai của cha mẹ Phó Bạch sớm muộn gì cũng được minh oan, hiện tại chỉ thiếu thời gian, cho nên việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, chờ đến khi cha mẹ anh được trả lại sự trong sạch thì điều mẹ cô băn khoăn sẽ biến mất một nửa, chuyện của cô và anh cũng dễ được chấp nhận hơn.
Phó Bạch nghĩ một lúc rồi cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Là thật hay giả, về sau gặp lại thím Điêu sẽ rõ, giả thì không thể thành thật, mà thật thì không sợ bị nghi ngờ.
Lý Thanh Lê trộm nhìn Phó Bạch, thấy lông mày anh giãn ra mới dám thở phào.
Vì tương lai hoà hợp giữa mẹ vợ và con rể, cô thật sự rầu thối ruột luôn đó!
Chưa kịp để Lý Thanh Lê thở dài nhẹ nhõm hết một hơi, Phó Bạch đột nhiên nói: “Lê Tử, dạo này em không có việc gì làm, anh cũng rảnh, hay là chúng ta cùng nhau…”
Lý Thanh Lê lên tinh thần, cực kỳ chờ mong hỏi: “Làm gì cơ?” Ngắm sao? Ngắm trăng? Đi xem phim? Hay là…
“Cùng nhau ôn lại sách giáo khoa cấp 3 đi.” Phó Bạch trả lời rất nghiêm túc.
Lý Thanh Lê: “…”
“Phó Bạch, anh mà còn nhắc đến chuyện học hành nữa là em chia tay anh luôn, em học tới mức sắp chết luôn rồi đây này.”
Phó Bạch: “… Thảm đến mức đó á?”
Chợt anh nói tiếp: “Mùa xuân sang năm em phải thi tuyển vào Xưởng dệt may phải không? Bắt đầu học từ bây giờ là vừa rồi.”
Lý Thanh Lê lập tức thay đổi sắc mặt, “Khụ khụ, vừa nghe đến chữ "học" là não em tự động bán thảm đó. Có thầy Phó dạy kèm, em nào có lý do cự tuyệt?”
Cô còn muốn tham gia kỳ thi đại học năm 1977 đấy, không học sao được?
Phó Bạch xoa xoa tóc cô mỉm cười, “Lê Tử của anh ngoan quá.”
Lý Thanh Lê tự nhiên cười hì hì, “Thầy Phó, nhớ giữ mãi tâm trạng này nha.”
Không thì đến lúc thật sự dạy em, anh sẽ nghi ngờ cuộc đời đó.
––––––––––
Sáng hôm sau Phó Bạch không có tiết dạy, Lý Thanh Lê ăn xong cơm sáng liền ra chạy ra ngoài, không ngoài dự đoán, lại bị mẹ cô bắt được.
“Tiểu Lục, hôm qua con đi từ trưa đến tối mịt mới về, sáng mới ăn xong lại định đi, con còn coi cái nhà này ra gì không hả?”
Có cô con gái xinh thế này, bà Điêu nhìn còn thấy vui hơn cả ăn cơm, thế mà giờ cứ ăn xong nó lại chạy biến, làm bà không thể nào thích ứng nổi.
Mà không cần đoán cũng biết là nó ra ngoài tìm cái cậu Phó Bạch kia rồi, sớm tối dính lấy nhau làm gì không biết, đằng nào chẳng chia tay.
Lý Thanh Lê nheo mắt quay đầu lại, cả khuôn mặt mất hết sức sống:
“Mẹ không cần phải lo, con đến chỗ thầy Phó ôn lại kiến thức cấp 3 thôi.”
Vẻ mặt Lý Thanh Lê đã nói lên tất cả, bà Điêu ấy thế mà tin ngay, trong đầu bà lúc này chỉ có một suy nghĩ: Người ta hẹn hò đều là đi dạo, đi xem phim, còn con gái mình thì... học lại? Thanh niên bây giờ khó hiểu thật.
Haizz, vì mê cái mặt của Phó Bạch mà làm đến mức này, không hổ là con gái ruột của mẹ, thấy đẹp là ham.