Chớp mắt đã tới cuối năm, một năm trôi qua nhanh chóng.
Năm nay Lý gia ăn một cái Tết khá đầy đủ. Sau Tết, sự nghiệp của Lý Thanh Lê cũng đón mùa xuân đầu tiên… Cô đã vượt qua kỳ sát hạch của xưởng Dệt may và được nhận vào làm rồi!
Tất nhiên, cô phải làm công nhân tạm thời trong một năm, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sang năm sau cô sẽ chính thức trở thành một thành viên của Xưởng, cũng là người đầu tiên trong nhà được ăn lương thực hàng hoá!
Có thể nói là sĩ đến hết đời!
Cả đời này Lý Thanh Lê sẽ không bao giờ quên cái ngày mình báo tin tốt đó cho gia đình, mẹ cô vui đến độ vừa khóc vừa cười, cha cô thì khen hết lời, không quên tự tâng bốc "gen tốt" của bản thân.
Các anh trai chị dâu ai nấy đều vui thay, cảm thán một câu "Tiểu Lục cuối cùng cũng lớn rồi, biết gánh vác rồi!" Một đám mười mấy đứa nhóc trong nhà thì xúm lại ôm chân ôm tay cô, miệng ngọt như mía xin kẹo ngọt...
Tin tốt này đương nhiên còn phải báo cho Phó Bạch, Đường Nhã, Lý Thành Năng, Trương Hương Hương,… biết. Tất cả mọi người lại chúc mừng, khen ngợi một phen.
Sau mẹ cô còn làm một bữa tiệc lớn để ăn mừng, mời các anh chị em bên nhà ngoại đến chung vui, nhân tiện hung hăng k*ch th*ch bác tư Điêu hay ra vẻ trước mặt bà bấy lâu.
Nhìn mặt chị gái hết xanh lại đỏ, trong lòng bà Điêu khoái muốn chết!
Tóm lại nhờ chuyện vui này mà khoảng thời gian đó tâm tình trạng Lý Thanh Lê cực kỳ tốt, đến mức dù thấy chị dâu hai cả ngày cau mày ủ rũ như đưa đám cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí cô còn nghĩ, tuy lông mày chị dâu hai xấu thật, nhưng ít nhất là nó xấu có cá tính!
Kết thúc bữa tiệc, hôm sau Lý Thanh Lê chính thức bắt đầu hành trình làm công nhân.
Sáng hôm ấy bầu trời trong vắt như mới vừa được gột rửa, thỉnh thoảng mới mấy đám mây trắng lười biếng trôi lửng lơ, đúng là cảnh xuân tươi đẹp.
Lý Thanh Lê được hai anh trai là Lý lão tam và Lý lão ngũ đưa đến Xưởng Dệt may.
Cô tuy không nhút nhát, nhưng dù sao cũng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm xử sự, mà đây lại là lần đầu tiên cô đi làm, có nhiều chuyện cần người lớn hơn chỉ điểm, vậy nên cô liền nhờ anh ba khôn khéo và anh năm "nam chính" từng trải đi cùng mình.
Có hai anh giúp đỡ lo liệu mọi việc, Lý Thanh Lê đã hoàn thành hết các thủ tục nhập xưởng ngay trong buổi sáng, các loại giấy tờ liên quan đến lương cũng đã được chuyển qua.
Xưởng Dệt may và Nhà máy phân hóa học là hai đơn vị nhà nước, cách nhau cũng không xa, thậm chí hai toà ký túc xá cho công nhân cũng sát liền kề. Vậy nên buổi trưa ba anh em liền kéo nhau đến nhà bác cả Điêu ăn cơm.
Bác cả Điêu là người hay lo xa, cơm nước xong ông nhất quyết muốn dẫn ba anh em đến khu ký túc xá công nhân Xưởng dệt.
Vì Lý Thanh Lê chưa lập gia đình, lại chỉ là công nhân tạm thời nên vấn đề chỗ ở khá nan giải. Cũng may người bạn học của anh trai Lưu Ngọc Hân thật sự rất chu đáo, trước khi đã sắp xếp cho cô vào ở một phòng tám người, ở tầng hai ký túc xá nữ rồi.
Hai anh em Lý lão tam vác hết cả chăn gối, hành lý lên trên phòng cho Lý Thanh Lê. Do trước khi đi mẹ đã dặn đi dặn lại nên hai anh em không đợi em gái mở miệng liền giúp cô sắp xếp đồ đạc ngay. Một người dọn cái giường trống đang chất một đống đồ linh tinh, một người thì trải chăn chiếu, làm quen tay đến mức người khác phải đau lòng.
Lý Thanh Lê vốn định tự làm, nhưng thấy hai anh trai chăm chỉ tích cực như thế, sao cô nỡ phá hủy nhã hứng của họ chứ?
Lại nói cô vào xưởng làm công nhân rồi, tương lai chắc chắn sẽ che chở các anh trai, như vậy cũng coi như có qua có lại, anh em thuận hoà!
Lý lão tam cùng Lý lão ngũ với cái danh "hiền huệ chăm chỉ" thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đống hành lý cho Lý Thanh Lê xong mới đồng thời thở phào một hơi. Nơi này là ký túc xá nữ không tiện ở lại lâu, sau khi dặn dò em gái cẩn thận, hai người mới cùng bác cả Điêu im lặng rời đi.
Lý Thanh Lê đánh giá ký túc xá một lượt, trong đầu tính toán xem còn thiếu thứ gì, sau đó đứng dậy cầm phích nước nóng mẹ mới mua cho mình đi xuống lầu.
Vì không quen thuộc nơi này nên cô quyết định đi dạo xung quanh một vòng. Thế nhưng cô hiển nhiên đã đánh giá sai về diện tích của Xưởng dệt may huyện thành, cô dạo tới khi mặt trời ngả về tây cũng chưa đi hết, cũng may một đường này cô cũng tìm ra được nhà ăn, phòng y tế, nhà tắm, nhà trẻ, lớp học ban đêm, phòng đọc…
Cũng chính lúc này Lý Thanh Lê mới nhận ra Lưu Ngọc Hân đã tặng mình món quà lớn đến mức nào, nếu được làm công nhân chính thức, tương lai mấy năm tới của cô không cần lo nữa rồi.
Đây chẳng phải là điều cả thế hệ của cô đều mơ ước sao? Có công việc ổn định, không phải lo ăn mặc.
Giờ thì cô cũng hiểu tại sao Triệu Học Binh lại làm ra chuyện kia, được vào các đơn vị lớn như Nhà máy phân hóa học hay Xưởng Dệt may, được chứng kiến cuộc sống không phải lo cơm áo gạo tiền, ai mà không ham?
Ôm tâm trạng vui phơi phới, Lý Thanh Lê ăn luôn bữa tối tại nhà ăn, sau đó xách phích đầy nước nóng quay về ký túc xá.
Vừa đẩy cửa bước vào, bảy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô, một cảm giác kì lạ bỗng dâng lên, bởi vì cô thấy có một số người nhìn mình với vẻ lo lắng, thương cảm.
Người có làn da trắng nõn bóng loáng nhất, dáng người thon thả nhất, mặt mũi xinh đẹp nhất, mặc bộ quần áo thời thượng nhất trong số bảy người khẽ cong khoé môi, ôm cánh tay đứng dậy khỏi giường của Lý Thanh Lê, sắc mặt u ám bước đến chỗ cô.
“Là cô dọn hết đồ của tôi ra khỏi giường tầng trên?” Cô gái kia kiêu ngạo hếch mặt lên trời, chỉ để cho người đối diện nhìn thấy chóp mũi cô ta.
Lý Thanh Lê chớp chớp mắt vô tội:
“Nói chính xác thì là anh trai tôi bỏ xuống, nhưng giờ anh ấy về rồi, cô nói với tôi luôn cũng được, có vấn đề gì sao?”
“Cô còn dám hỏi có vấn đề gì? Đồ của tôi đều để ở trên đó, còn chưa được tôi cho phép đã động vào, ai cho các người cái quyền đó? Xin lỗi mau đi!”
Cô gái mặt tròn phía đối diện cũng phụ hoạ, “Đồ của Khiết Khiết đều là đồ đắt tiền, lại còn mất công sắp xếp gọn gàng, các cô không nói tiếng nào đã tự tiện dọn đi, đúng là hơi quá đáng rồi đó, xin lỗi là đương nhiên.”
Ngoài ba người đang nói chuyện, những người khác im như ve sầu mùa đông.
Lý Thanh Lê bình tĩnh đi ngang qua Đinh Khiết, thả phích nước nóng xuống, vỗ vỗ tay rồi xoay người lại, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy giường tầng đó là của chị hả?”
Đinh Khiết nheo mắt đánh giá người trước mặt, giọng lạnh lẽo: “Tốt nhất là cô nên biết điều, kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Lý Thanh Lê cười nhạt, nếu không phải nhớ đến lời dặn dò của cha mẹ và các anh chị, bảo cô bớt gây chuyện thì cô thật sự muốn tặng cho người phụ nữ này một cái bạt tai, chứ nói thật, ở khoản gây sự thì không ai bằng cô đâu!
Vì cha mẹ, anh chị và bác cả, Lý Thanh Lê đành phải kìm nén:
“Chị gái này, nếu tôi thực sự sai thì tôi sẽ xin lỗi, nhưng đồ chị để trên đó vốn đã bừa bộn, mà anh trai tôi xuất phát từ thói quen chẳng những chuyển nguyên đồ đạc xuống bàn, còn xếp lại rất ngăn nắp. Tôi cũng đâu thể chờ chị tan làm mới dọn dẹp giường đệm đúng không, vậy tôi sai chỗ nào? Không sai thì sao tôi phải xin lỗi? Chưa kể thái độ chị còn kiêu ngạo như vậy, xì…”
Tôi không đánh chị là tốt tính lắm rồi đấy!
Đinh Khiết lại không hề cảm kích: “Trong ký túc xá bao nhiêu người nhìn thấy, là cô làm lộn xộn đồ của tôi, tôi có nói sai câu nào không, hôm nay cô nhất định phải xin lỗi!”
Lý Thanh Lê trước mặt Đinh Khiết ném một ánh mắt xem thường.
“Tắm rửa rồi ngủ đi, trong mơ gì cũng có.”
“Cô!” Móng tay Đinh Khiết suýt nữa chọc vào mặt Lý Thanh Lê.
Trưởng phòng ký túc xá Trương Uyển Hoa vội xông lên giữ chặt Đinh Khiết, “Được rồi được rồi, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, sau này còn phải sống chung nữa mà. Va chạm là điều không thể tránh khỏi, cứ cãi nhau như trẻ con thế này thì biết làm sao? Có câu không đánh không quen, hai người nể mặt tôi nhường một bước được không?”
Lý Thanh Lê cười tủm tỉm lộ ra hai lúm đồng tiền: “Vậy em nghe lời chị này.”
Lý Thanh Lê ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại hừ lạnh, cái con mụ Khiết Khiết này vừa nhìn là biết không định dễ dàng bỏ qua, cô cũng không muốn, nhưng cô sẽ giả vờ rộng lượng, xem cô ta định giở trò gì.
Tiếp tục dây dưa? Cô ta ngang ngược vô lý thì Lý Thanh Lê cô đây cũng không sợ gì cả.
Tha cho cô? Chỉ sợ trong lòng cô ta tức muốn chết, nhưng cô ta càng khó chịu thì cô càng sướng.
Thứ rác rưởi, người ta mới vào xưởng ngày đầu tiên đã kiếm chuyện rồi, hành vi không khác gì mùng một Tết đến nhà đòi nợ cả, loại người này ở thời cổ đại bị ném cứt vào mặt là còn nhẹ đấy!
Quả nhiên, Đinh Khiết trông như là mới bị nhét phân vào mồm, quay sang nạt nộ Trương Uyển Hoa không khách khí: “Trương Uyển Hoa, không liên quan thì đừng có xía vào! Hôm nay con nhỏ này phải xin lỗi tôi!”
“Đinh Khiết, cô muốn bắt ai xin lỗi thế?”
Ngoài cửa ký túc xá, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ lao động kaki màu xanh, tay cầm vở và bút máy bước vào, bà ấy nhìn lướt qua mọi người trong phòng, bầu không khí đang căng thẳng bỗng chốc càng áp lực, đến Đinh Khiết cũng đứng yên không dám động.
Người phụ nữ lấy giấy bút chỉ vào Trương Uyển Hoa, “Trương Uyển Hoa, cô nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương Uyển Hoa không dám giấu giếm, một năm một mười kể lại đầu đuôi.
“Chủ nhiệm Lệ, chuyện là thế này……”
Chủ nhiệm Lệ nghe xong, giơ tay ngăn cản Đinh Khiết định lên tiếng.
“Cô đừng nói nữa, xét tuổi tác hay kinh nghiệm cô đều hơn Lý Thanh Lê, nhưng chuyện này cô không có lý thì còn trách được ai? Mau xin lỗi Lý Thanh Lê đi, việc này kết thúc ở đây.”
Đinh Khiết trợn mắt không tin nổi: “Cái gì? Tôi xin lỗi cô ta?”
“Sao, lời tôi nói không có tác dụng nữa đúng không?”
Mặt Đinh Khiết hết xanh lại tím như nhai phải ruồi.
Lúc này trong lòng Lý Thanh Lê âm thầm reo hò: Cuối cùng cũng đến phiên mình lên sân khấu rồi!
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Chủ nhiệm Lệ, xin lỗi thì không cần đâu ạ…” Trong môi trường tập thể, ép một kẻ chuyên đi bắt nạt xin lỗi thật sự không tốt chút nào.
“Việc này nói đến cùng thì tôi cũng có lỗi, thứ nhất đúng là tôi động vào đồ của người ta, thứ hai tôi là người mới đến, tính khí chưa kiềm chế tốt nên mới xảy ra mâu thuẫn với chị Đinh Khiết. Tôi không muốn xin lỗi, cho nên chị Đinh Khiết cũng không cần xin lỗi. Hai ta coi như chưa có chuyện vừa rồi, làm quen lại từ đầu, được không?”
Cho mi ghê tởm chết luôn!
Hai mắt chủ nhiệm Lệ sáng ngời nhìn sang Đinh Khiết.
Đinh Khiết nghiến răng nghiến lợi:
“… Được.” Được cái đầu mi!
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Bạch liên, trà xanh, đánh nhau, mắng chửi, tôi đây biết hết~ hơi bị nhiều kĩ năng đấy.