Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 79

Edit: Sweetie

 

Sau khi chủ nhiệm Lệ rời đi, Đinh Khiết không vui lườm Lý Thanh Lê một cái rồi xoay người thu dọn đồ đạc, dù động tác của cô ta mạnh bạo ầm ĩ cả phòng nhưng bầu không khí trong ký túc xá đã hòa hoãn hơn nhiều.

 

Lý Thanh Lê chọn thời cơ mỉm cười ngọt ngào:

 

“Chào các chị, em tên là Lý Thanh Lê, các chị có thể gọi em là Lê Tử. Sau này chúng ta vừa là đồng nghiệp vừa là bạn cùng phòng, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau. Nếu em có chỗ nào làm chưa tốt, mong các chị cứ thẳng thắn góp ý, chỉ cần có lý có cứ, em nhất định sẽ khiêm tốn tiếp thu. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn ạ!”

 

Trương Uyển Hoa vỗ tay đầu tiên, “Hoan nghênh đồng chí Lý Thanh Lê!”

 

Ngoại trừ Đinh Khiết và Uông Diễm Linh, những người khác đều tỏ vẻ chào đón, thái độ rất thân thiện.

 

Ký túc xá nữ công nhân viên chức cũng không tính là lớn, bốn cái giường tầng đặt sát hai bên tường đã chiếm gần hết không gian, giữa phòng đặt hai cái bàn, dưới bàn là hai băng ghế cao thấp không đồng đều. Khoảng trống giữa giường và bàn chỉ đủ cho một người đi qua, toàn bộ căn phòng trông có vẻ khá chật chội, ngột ngạt.

 

Dù vậy vậy, ký túc xá xây từ xi măng và gạch nên so với nhà đất ở nông thôn, mỗi khi trời mưa tường liền nhão ra, thì tốt hơn nhiều. Chỉ tiếc diện tích nhỏ đến đáng thương, cả căn phòng còn nhỏ hơn phòng ngủ của Lý Thanh Lê ở nhà nữa.

 

Kí túc xá tất nhiên là có điện, dù đã về đêm nhưng trong phòng vẫn có ánh đèn mờ nhạt.

 

Lý Thanh Lê nhớ lại trước khi đi Phó Bạch nhét cho cô một đống phong bì và tem, dặn cô nhớ viết thư thường xuyên, mà hôm nay có nhiều chuyện mới mẻ, cô cũng muốn chia sẻ cho anh biết.

 

Cái khác tạm không nhắc, nhưng tác phong bênh vực người mình của Phó Bạch thật sự không khác gì Lý gia nhà cô. Nếu cô kể lại mấy chuyện Đinh Khiết đã làm, thế nào anh cũng đau lòng, thậm chí thay cô mắng cô ta cho xem.

 

Chỉ là khi mở giấy viết thư ra, cô lại đổi ý, người ta vẫn nói "Chỉ báo tin vui, không báo tin buồn", cô đã là người lớn 20 tuổi rồi, nên để anh người yêu yên tâm mới phải.

 

Thế là cô quyết định sẽ viết thư cho Lưu Ngọc Hân. Suốt hơn nửa năm qua, hai người vẫn luôn duy trì liên lạc qua thư từ. Lưu Ngọc Hân ngoài quan tâm học sinh, quan tâm chuyện trong ký túc xá thanh niên trí thức thì cũng rất để ý đến cô, giờ cô đã được vào xưởng làm việc, cô ấy chắc cũng sẽ thấy vui thay cô.

 

Tất nhiên, ngoài báo tin vui, cô cũng muốn cảm ơn cô ấy, chuyện vào xưởng không có cô ấy giúp đỡ thì cô sẽ chẳng có cơ hội đâu.

 

Lý Thanh Lê quyết định, chờ nhận được tiền lương, ngoài kính hiếu cha mẹ, mua ăn vặt đồ ăn vặt cho mình và vải thử may giày cho Phó Bạch, cô sẽ mua một phần quà tặng cô ấy. Lời quan tâm sao bằng quà cầm tay, cô vốn là người thực tế, không thích làm mấy chuyện khách sáo hình thức.

 

Viết xong thư cho Lưu Ngọc Hân, Lý Thanh Lê vẫn không kìm được mà viết một lá cho Phó Bạch, vốn chỉ ấm ức một phần thôi, nhưng trong thư cô lại viết thành chín phần, còn nỗi nhớ chín phần cô lại chỉ biểu lộ có một phần.

 

Bạn trai là để sưởi ấm trái tim mà, sau này thành chồng hợp pháp rồi vẫn có thể "sưởi ấm" thêm... Ừm, chính là như vậy đó.

 

Cảm ơn gửi Lưu Ngọc Hân, lo lắng gửi Phó Bạch, mấy chuyện vui vẻ thì gửi cha mẹ, cứ vậy đi.

 

––––––––––

 

Sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ, mọi người trong phòng ký túc xá đều lần lượt thức dậy, chỉ có Lý Thanh Lê vẫn quấn mình trong chăn, mặt ửng hồng ngủ say như heo.

 

Diệp Vãn Hà nằm ở giường bên cạnh định nhắc nhở: “Lê…”

 

“Diệp Vãn Hà, rảnh quá không có chuyện gì làm đúng không?” Đinh Khiết từ đầu đã lén quan sát bên này, thấy Diệp Vãn Hà muốn gọi Lý Thanh Lê dậy liền cản lại.

 

“Nhưng nếu không dậy, Lê Tử sẽ đi làm muộn mất!” Diệp Vãn Hà nói thẳng.

 

Lúc này trên giường bỗng có động tĩnh, Lý Thanh Lê như nhộng ngọ nguậy vài cái, nhanh chóng ngồi dậy rồi vươn vai. Thấy hai người đứng cạnh giường mình liền mỉm cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng các chị em!”

 

Đinh Khiết thở phì phò huých vai Diệp Vãn Hà, sập cửa bước ra ngoài.

 

Lý Thanh Lê tiễn Đinh Khiết bằng ánh mắt dịu dàng như tiễn con nhỏ, đáy mắt lại loé lên ánh lạnh lẽo, may mà cô chỉ muốn nằm nướng thêm chút nữa, bằng không đúng là bị cô ta chơi một vố rồi.

 

Trong lòng cô cũng rất thắc mắc, dù cô nhỏ nhen nhưng cũng đâu đến mức vì chuyện hôm qua mà ghi hận người khác, thậm chí còn nghĩ qua một đêm mọi người sẽ vì mặt mũi mà làm hoà. Ai ngờ Đinh Khiết lại không chịu bỏ qua, cô mới đến thì đắc tội cô ta ở chỗ nào? Hay vốn dĩ là cô ta còn nhỏ nhen hơn cả cô?

 

Quả nhiên rừng to chim nào cũng có, uổng Lý Thanh Lê cô đây vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình là cô em chồng cực phẩm, giờ được nhìn thấy một nhân vật còn cực phẩm hơn mình, tự nhiên thấy nhẹ lòng hẳn.

 

So với Đinh Khiết thì cô cũng chân thiện mỹ quá ấy chứ!

 

À, vẫn kém hơn Diệp Vãn Hà vừa nãy muốn gọi cô dậy một chút xíu.

 

Do ảnh hưởng từ mẹ, Lý Thanh Lê cũng có cách nhìn nhận riêng, tuy lúc trước cô mắt mù nhìn lầm Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh, nhưng lần này cô tin mắt mình nhìn rất chuẩn xác, cô gái có ánh mắt sáng ngời và ngay thẳng này, chắc chắn là người đáng kết giao.

 

Vì thế Lý Thanh Lê nhanh chóng xuống giường rửa mặt, cùng Diệp Vãn Hà rời khỏi ký túc xá.

 

Hai người đến nhà ăn công nhân, ngồi đối diện vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

 

“Chị Vãn Hà, chị nói xem em cũng đâu có làm chuyện gì quá đáng đâu, mới tới ngày đầu tiên, sao Đinh Khiết lại khó chịu với em vậy chứ? Chỉ vì chuyện tối qua thôi à?”

 

Diệp Vãn Hà tùy tiện đáp: “Cả ký túc xá đều biết không phải do em, là chị họ của Đinh Khiết cũng muốn vào xưởng làm việc, nghe nói chị họ cô ta rất có hy vọng được nhận, ai ngờ cuối cùng lại trượt. Sau đó trong phân xưởng có tin đồn, năm nay có một người mới, nhờ có quan hệ với quản lý Giang Vệ Đông mới nhậm chức mà được nhận vào làm, chắc là Đinh Khiết cũng nghe được tin này nên giận cá chém thớt đó.”

 

Lý Thanh Lê hiểu rõ, “Thì ra là do em chặn đường người ta.”

 

Đinh Khiết tức giận cũng chỉ là cái cớ, mục đích chính vẫn là trả thù cho người chị họ không được nhận vào làm của cô ta.

 

Thế nhưng cô cũng không hề cảm thấy chột dạ, Lưu Ngọc Hân chỉ giúp cô có cơ hội tham gia phỏng vấn, còn được nhận vào hay không là ở thực lực của cô. Bản thân cô là học sinh tốt nghiệp cấp 3, bằng cấp cũng kém các công nhân khác, hoàn toàn xứng đáng làm công nhân của xưởng Dệt may này.

 

Huống hồ, còn chưa phỏng vấn Đinh Khiết đã dám nói chị họ cô ta có khả năng được nhận, thế ai mới là người dựa vào quan hệ đây? Có khi chị họ cô ta tốn một đống tiền để được vào xưởng, kết quả giỏ tre múc nước cho nên mới thẹn quá giận, hận lây sang cô cũng nên!

 

Không thể không nói, Lý Thanh Lê đã đoán đúng chân tướng.

 

Diệp Vãn Hà nháy mắt nói với cô:

 

“Lê Tử, ở nhà Đinh Khiết được nuông chiều quen rồi, thỉnh thoảng cũng phách lối lắm, lần sau em tốt nhất là đừng xung đột với cô ta thì tốt hơn.”

 

Lý Thanh Lê nghĩ thầm, nếu Diệp Vãn Hà không nói tên Đinh Khiết, cô còn tưởng cô ấy đang nói về mình cơ, đều là ở nhà được nuông chiều, đều là xấu tính nhỏ nhen.

 

Quả nhiên, đặc điểm của cực phẩm đều giống nhau.

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Diệp Vãn Hà đã tiết lộ rất nhiều tin tức hữu dụng, thế là Lý Thanh Lê lại càng tin mình không nhìn lầm người - Diệp Vãn Hà thẳng tính, nhiệt tình, tốt bụng - đáng để kết giao!

 

“Cảm ơn chị Vãn Hà nhắc nhở em, chị đúng là người tốt.”

 

Diệp Vãn Hà xua tay, cười: “Chuyện nhỏ thôi, có gì đâu mà cảm ơn.”

 

––––––––––

 

Ăn sáng xong, hai người nhanh chóng tiến vào xưởng, chủ nhiệm Lệ sắp xếp Lý Thanh Lê đi theo Lưu Lệ học cách vận hành máy dệt.

 

Mới làm việc ngày đầu, mặt đã Lý Thanh Lê tái mét –––– vì giận chính mình. Không phải vì cô nghĩ dệt vải khó, mà là người khác có tay, cô cũng có tay, người khác làm được, cô đương nhiên cũng sẽ làm được, nhưng qua một ngày làm việc, tay của cô như đang hét lên: Cô không làm được đâu!

 

Lưu Lệ - cô bạn cùng phòng ký túc xá, gầy gò ít nói - cũng bị biểu hiện của Lý Thanh Lê làm cho kinh ngạc. Chắc có lẽ cô ấy cũng không ngờ cô gái nhìn thông minh này lại làm việc vụng về như thế.

 

Lý Thanh Lê cũng bị chính mình dọa sợ, nghĩ lại 20 năm cuộc đời, từ nấu cơm đến may quần áo, làm giày cô đều không thạo, việc nhà khác thì cũng làm đấy, nhưng mấy việc đó chẳng cần kĩ thuật cao siêu.

 

Buổi tối tan làm trở về ký túc xá, Lý Thanh Lê ngồi thừ trên ghế tự hỏi một lúc lâu.

 

Xét thấy từ cha mẹ, anh trai chị dâu đến các cháu trai cháu gái, thậm chí ba người chú bác ruột và các anh chị em họ của cô, từ trước đến nay cô chưa thấy đôi tay nào tàn như tay mình, cho nên cách giải thích duy nhất chính là —— đây là thiết lập nhân vật của cô trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», tác giả xây dựng cho cô hình tượng cô em chồng cực phẩm nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thuộc phái tay tàn tay phế.

 

Vì tình cảm của anh trai và Đường Nhã ổn định ngọt ngào, Tô Nhân quay về thành phố nên Lý Thanh Lê đã dần quên cái quyển tiểu thuyết rác rưởi kia, giờ xảy ra chuyện này khiến cô lại phải nghiến răng nghiến lợi mà nhớ lại, thật tức chết đi được.

 

Dù vậy, tính Lý Thanh Lê vốn luôn lạc quan nên buổi tối ngủ một giấc, sáng hôm sau lại vui tươi như thường, lúc làm làm việc thì mệt rã rời, ngủ một giấc lại như không có việc gì… cứ thế tuần hoàn lặp lại.

 

Có câu rận nhiều không ngứa, Lý Thanh Lê bị đả kích đến mức chai lì, dù có bị tổ trường trừng mắt cũng đã quen rồi. Cách tốt nhất bây giờ là cố gắng học tập, cần cù bù thông minh, cô không tin trong vòng 1 tháng mình không học được, nếu không được thì khỏi phải gọi là Lý Thanh Lê nữa, sửa tên thành Lý phế vật cho rồi!

 

Tâm thái Lý Thanh Lê khá tốt, tổ trưởng đánh giá cao thái độ nghiêm túc học tập của cô.

 

Thấy cô bị mắng vẫn khiêm tốn tiếp thu thì dần dần không mắng không lườm nữa, dứt khoát tự mình ra trận tay cầm tay dạy cô nên thao tác như thế nào, chỉ là, dù thế thì khoảng cách trình độ giữa cô và các công nhân như Diệp Vãn Hà vẫn là rất lớn.

 

Cô thấy bình thường, tổ trưởng thấy bình thường, nhưng không phải ai cũng có thể bỏ qua. Mỗi lần tan làm quay về ký túc xá, nhóm người do Đinh Khiết cầm đầu lại bắt đầu nói móc, chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong tối ngoài sáng mắng cô là kẻ ngu ngốc.

 

Hôm nay, Lý Thanh Lê quyết định xử lý mấy con rệp này.

Bình Luận (0)
Comment