Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 80

Edit: Sweetie

 

Quả nhiên, buổi tối khi Lý Thanh Lê bước vào cửa, hai chị em tốt Đinh Khiết và Uông Diễm Linh vừa nhìn thấy cô liền như được uống nước tăng lực, tinh thần phấn chấn bật chế độ mỉa mai như thường lệ

 

Trong ký túc xá, Lý Thanh Lê tiện tay cầm hộp cơm đi rót nước sôi, bê hộp thổi thổi. Lúc này Đinh Khiết ngồi ở đầu giường cắt móng tay, nháy mắt với với Uông Diễm Linh ngồi phía đối diện, hai người lập tức phát động công kích lần thứ nhất.

 

“Sao bàn của tôi lại ướt thế này?” Đinh Khiết bỗng bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, vẻ mặt suy sụp.

 

Uông Diễm Linh nháy mắt liền hiểu ngay, bắt chước Đinh Khiết ngạc nhiên chỉ vào hộp cơm nhôm trên tay Lý Thanh Lê:

 

“Lê Tử, hộp cơm của cô rỉ nước à? Nói thật nhé Lê Tử, hộp cơm nát như vậy, đổi lại là tôi thì đã ném cho bà nội làm bát cho chó rồi, cô còn giữ lại làm gì?”

 

“Diễm Linh, cô cũng đừng làm khó người ta, không thấy quần áo cô ta vá một đống đấy à, này đâu có giống công nhân xưởng Dệt may chúng ta, nhìn giống cái đám... ngoài kia hơn ấy…” Đinh Khiết không thẳng, chỉ nhìn Uông Diễm Linh cười đầy ẩn ý.

 

Không khí như đông lại, yên tĩnh đến độ kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng cười hết sức chói tai của Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh.

 

Năm người còn lại bất an không dám lên tiếng, Trương Uyển Hoa mấy lần muốn can lại bị Đinh Khiết lườm lui về sau.

 

Với cái tài móc mỉa trào phúng của Đinh Khiết và Vương Diễm Linh, nếu là người da mặt mỏng thì đã sớm xấu hổ, giận dữ phát khóc rồi, đáng tiếc đối thủ của họ lại là Lý Thanh Lê, cô chẳng những không thấy xấu hổ hay giận dữ, ngược lại còn cười hì hì:

 

“Thứ nhất, hộp cơm nhôm này là anh trai tôi khi tham gia quân ngũ được phát, dù có nát nữa thì tôi vẫn thích dùng, không cần mấy con chó hoang mèo hoang đến trước mặt tôi lải nhải. Thứ hai, quần áo tôi có vá đấy, nhưng vẫn tốt hơn quần áo của một số "chị gái" nào đó tuy không vá nhưng cáu bẩn đen xì xì. Mộc mạc cần mẫn là đức tính tốt, còn lười biếng lôi thôi… chắc là heo đi ha?”

 

Mặt Uông Diễm Linh tái mét, ở ký túc xá cô ta đúng là rất lười, bình thường lôi thôi lếch thếch nhưng chưa bị ai nói thẳng mặt như bây giờ.

 

Lý Thanh Lê hất bím tóc ra sau đầu, nhướng mày nói tiếp:

 

“Mà chỉ cần tôi xinh đẹp thì dù có quấn bao tải vẫn đẹp hơn người ta gấp trăm lần, có người không đẹp bằng tôi nên chỉ có thể bắt bẻ quần áo, vậy cũng không thành vấn đề, dù sao cũng phải để cho người ta một đường sống chứ, đúng không? Tôi không thèm để ý đâu.”

 

Mặt Đinh Khiết cũng xanh lét, lời này của Lý Thanh Lê chẳng khác nào lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô ta. Từ nhỏ đến lớn Đinh Khiết luôn xem khuôn mặt mình là niềm tự hào, trước khi Lý Thanh Lê vào xưởng, cô ta cũng được công nhận là hoa khôi của xưởng, nhưng kể từ khi Lý Thanh Lê xuất hiện, ai có mắt đều sẽ nhận xét Lý Thanh Lê đẹp hơn.

 

Một núi không thể có hai hổ, mỹ nhân gặp nhau cũng không ai chịu nhường ai, việc Đinh Khiết hay chọc tức Lý Thanh Lê phần lớn là do nguyên nhân này.

 

Thấy bọn họ tức còn chưa đủ, Lý Thanh Lê tiếp tục cười, nói:

 

“Cuối cùng, mong chị Đinh Khiết và chị Diễm Linh cứ việc yên tâm, nếu tôi có đi xin cơm thì cũng không đến nhà hai chị đâu, bởi vì nhà hai chị còn thiếu một thứ.”

 

Diệp Vãn Hà tò mò hỏi: “Thiếu gì thế?”

 

Lý Thanh Lê cười khẽ: “Còn thiếu gì được nữa, đương nhiên là thiếu đạo đức rồi!”

 

Đinh Khiết và Uông Diễm Linh chỉ thiếu nước chỉ tay vào mũi nói cô là ăn mày, vậy cô cần gì phải vòng vo, có gì khó nghe cứ ném hết sang người bọn họ là xong.

 

Người khác coi công việc ở xưởng Dệt may như bảo vật, Lý Thanh Lê cô thì không, sau này kì thi đại học khôi phục cô chắc chắn sẽ tham gia, đây là bước ngoặt của cuộc đời cô, cô tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó.

 

Tham gia kì thi đại học, vào đại học thì tương lai càng rộng mở, cô cũng không định làm công nhân cả đời, lại nói về sau các xí nghiệp quốc doanh cải cách, sớm muộn gì cũng phải chuyển nghề.

 

Chính vì không coi công việc ở xưởng Dệt may như trân bảo nên Lý Thanh Lê không cần phải nhẫn nhịn, đó không phải bản tính của cô, mà cô cũng không cần phải làm thế, Đinh Khiết và Uông Diễm Linh dám đến làm phiền thì cô dám đáp trả, đều là cha sinh mẹ dưỡng, làm gì có ai cao quý hơn ai?

 

Dù năm sau không được chuyển lên làm công nhân chính thức hay thậm chí bị sa thải thì có sao? Cùng lắm là rời đi sớm hơn 2 năm so với dự định, nếu không vui còn có thể kéo hai người này "đi" chung, một kéo hai, quá lời rồi còn gì!

 

Lý Thanh Lê suy tính xong, còn những người khác thì hiển nhiên là không biết, thấy cô mắng thẳng mặt Đinh Khiết và Uông Diễm Linh thiếu đạo đức, nhất thời cả kinh không biết nên bày ra vẻ mặt gì

 

Đương sự “thiếu đạo đức” Đinh Khiết và Uông Diễm Linh bị chửi mặt mày xanh đỏ tím vàng, đặc biệt là Đinh Khiết nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Thanh Lê mắng: “Mày mới thiếu đạo đức, cả nhà mày đều thiếu đạo đức!”

 

Uông Diễm Linh cũng không kém, nước miếng bay tứ tung:

 

“Lý Thanh Lê, cái con nhà quê có mẹ sinh mà không có mẹ dạy này, mày dám mắng bọn tao thiếu đạo đức à, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ, mày...”

 

Cô ta còn chưa nói xong, Lý Thanh Lê đã giơ tay quăng một cái tát, lực tay này, âm thanh vang dội này làm mọi người trong ký túc xá không khỏi líu lưỡi.

 

Một tay Uông Diễm Linh bụm mặt, một cái tay khác khiếp sợ chỉ chỉ Lý Thanh Lê, nước tràn hốc mắt, “Mày, mày dám, đánh, tao…”

 

Mới thấy Uông Diễm Linh có ý đánh trả, Lý Thanh Lê ngay lập tức giữ lấy tay cô ta, tay còn lại quăng thêm một cái tát nữa, sau đó túm cổ áo Uông Diễm Linh kéo sát vào người mình, nhướng mày, “Chị Diễm Linh dám hoài nghi lòng can đảm của tôi, nên tôi chỉ có thể đánh thêm lần nữa để chứng minh thôi.”

 

Không chờ Uông Diễm Linh đáp lại, cô hung hăng đẩy cô ta ra, mặt lanh tanh, gằn từng chữ: “Uông Diễm Linh, lần sau còn dám nói đến cha mẹ tôi, tôi sẽ cho chị biết, thế nào là sống khó coi, chết càng khó xem!”

 

Mọi người trong phòng kinh ngạc hết lần này đến lần khác, cuối cùng trong đầu chỉ còn đọng lại một câu: Quá đã!

 

Nhiều lần họ bị hai người Đinh Khiết  chọc tức điên lên được, cùng lắm chỉ dám mắng chửi trong lòng. Giờ mới biết hóa ra chỉ thẳng vào mặt đối phương mà mắng thật là sướng quá sướng, nhưng mà liều như vậy, họ cũng không dám làm.

 

Uông Diễm Linh tỉnh lại sau hai cái tát, trong cơn giận dữ vươn hai móng vuốt nhào vào người Lý Thanh Lê như chó đói, Đinh Khiết thấy thế cũng lao lên.

 

Thế nhưng hai cô gái thành phố làm sao so được với Lý Thanh Lê có kinh nghiệm đánh nhau từ nhỏ? Trong mắt Lý Thanh Lê, Đinh Khiết cộng thêm Uông Diễm Linh cũng chẳng đủ nhét kẽ răng, sức chiến đấu của hai cọng bún này chỉ bằng 5, cô né trái né phải, đá bên này đấm bên kia, chẳng mấy chốc mà hai kẻ Đinh-Uông bị gạt ngã xuống đất như hai con chó chết.

 

Cô đứng lắc lắc đầu, vẻ mặt đau xót, phải nói đây là hai đối thủ yếu nhất mà cô từng, nắm tay mềm như bông, động tác vụng về chậm chạp, sức nhỏ mà lúc đánh cũng chẳng có kết cấu gì cả, không biết cơm bọn họ ăn bao năm qua đi đâu hết rồi.

 

Đám Trương Uyển Hoa sửng sốt một hồi lâu mới nhớ ra phải đi đỡ hai người dậy.

 

Lần này Lý Thanh Lê ra tay doạ Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh kinh sợ, biết đánh không lại nên bọn họ quyết định đổi chiến thuật.

 

Mặt Đinh Khiết hằm hằm, lớn tiếng đe doạ: “Lý Thanh Lê, mày cứ chờ đó, tốt nhất là mày đừng có ra khỏi xưởng, bằng không, ha ha, đừng trách anh trai tao không nương tay…”

 

Những người khác nghe đến "anh trai tao" liền nín thở, bởi vì nghe nói Đinh Khiết có bối cảnh, không nên chọc vào.

 

Lý Thanh Lê thổi thổi móng tay: “Trùng hợp ghê, tôi cũng có anh trai, không nhiều lắm đâu, anh trai ruột thì 5 người, một người từng trong quân đội, anh em họ bên nội ngoại thì khoảng 50 người, một người làm việc ở nhà máy phân hóa học ngay bên cạnh đó, lúc nào cũng sẵn sàng!”

 

Những người khác: Cô em này đỉnh quá.

 

Đinh Khiết bị nghẹn như táo bón, ý định dùng anh trai để doạ Thanh Lê của cô ta, lại thất bại rồi.

 

Mắng không lại, đánh không thắng, dọa cũng không doạ nổi, Đinh Khiết cuống quýt không biết nên làm thế nào, nhưng bảo cô ta cho qua chuyện này thì không có khả năng, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn được nuông chiều, đã bao giờ phải chịu ấm ức đến vậy?

 

Suy đi nghĩ lại một hồi, cô ta nghiến răng nghiến lợi uy h**p:

 

“Lý Thanh Lê, mày ở trước mặt mọi người đánh tao và Diễm Linh, tao phải tố cáo với chủ nhiệm Lệ, mày cứ chờ bị đuổi khỏi xưởng Dệt may đi.”

 

Lý Thanh Lê chỉ ra cửa lớn, ánh mắt lạnh lẽo: “Đi đi, giờ đi tìm chủ nhiệm Lệ đi, ai không đi là chó.”

 

Đinh Khiết tức muốn chết, vốn cô ta còn cảm thấy mình có lý, nhưng Lý Thanh Lê đồng ý nhanh như vậy làm cô ta không khỏi sinh ra ải giác Lý Thanh Lê vô tội, còn mình mới là người có tội, cuối cùng do dự không dám đi.

 

Cô ta lấy lại bình tĩnh cũng rất nhanh, lôi kéo Uông Diễm Linh đi ra cửa, “Đi thì đi! Lý Thanh Lê, mày cứ chờ đó!”

 

Đinh Khiết, Uông Diễm Linh cùng Lý Thanh Lê lần lượt bước ra khỏi phòng, Trương Uyển Hoa là trưởng phòng tất nhiên cũng đi, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ thân với Lý Thanh Lê nên không thể làm ngơ, còn lại hai người Trương Cầm Cao và Đông Mai cũng dứt khoát đi cùng, cả ký túc xá 8 người cùng đi đến gặp chủ nhiệm Lệ.

 

Để đảm bảo hiệu quả và lợi ích của xưởng Dệt may, công nhân được sắp xếp đi làm hai ca, nhà chủ nhiệm Lệ gần phân xưởng nên bà thường ăn cơm luôn tại nhà ăn công nhân, ăn xong lại đi tuần tra quanh xưởng một chuyến, bởi vậy muốn tìm người vào giờ này cũng không khó.

 

Quả nhiên, đoàn người vừa vào nhà ăn đã thấy chủ nhiệm Lệ, cũng chính lúc này, hai người Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ mới hoảng sợ phát hiện, Lý Thanh Lê như bị nhấn công tắc nào đó, nước mắt tuôn ra như chuỗi vòng ngọc đứt.

 

Lúc đi đến chỗ chủ nhiệm Lệ thì Lý Thanh Lê đã khóc như hoa lê đái vũ, toàn thân trên dưới đều viết: Đáng thương, nhỏ yếu, bất lực.

 

Nhóm Đinh Khiết - Uông Diễm Linh nhìn cảnh này mà tức run người, sốt ruột muốn giải thích, nhưng trong nhà ăn quá ồn ào, chủ nhiệm Lệ căn bản chẳng nghe rõ bọn họ nói gì, mà chỉ thấy Lý Thanh Lê đang khóc trông hết sức tội nghiệp.

 

Chủ nhiệm Lệ dẫn tám cô gái trẻ ra ngoài, không có tiếng máy móc vận hành, cũng không có tiếng công nhân nói chuyện nên xung quanh khá yên tĩnh.

 

Lúc này Đinh Khiết mới cùng Uông Diễm Linh như 6000 con vịt, ríu ra ríu rít, cô một câu tôi một câu, nhân tiện khoe vết thương trên người mình, chuyện Lý Thanh Lê đánh mắng bọn họ thì thêm mắm dặm muối, còn chuyện bọn họ làm thì chỉ kể sơ lược bằng dăm ba câu.

 

Lý Thanh Lê chỉ lẳng lặng đứng đó xem hai người kia biểu diễn, cả tám người trong ký túc xá đều ở đây, không biết Đinh Khiết lấy gan chó đâu ra mà dám nói dối trắng trợn như vậy.

 

Chủ nhiệm Lệ nghe xong, hất hất cằm với Lý Thanh Lê, “Lý Thanh Lê, em có gì muốn giải thích không?”

 

Lý Thanh Lê lấy ngón trỏ lau nhẹ nước mắt trên má, vẻ mặt kiên cường như cây tùng trong gió tuyết:

 

“Chủ nhiệm Lệ, em cũng chỉ mới đến xưởng làm việc được bảy tám ngày thôi, bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây, ngày nào Đinh Khiết và Uông Diễm Linh cũng châm chọc mỉa mai em. Vốn em làm việc đã không thuận lợi, không có dư thừa sức lực để để ý, nhưng bọn họ lại được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng quá đáng. Hôm nay họ chẳng những mắng hộp cơm của em là bát cho chó, còn nói em là ăn mày xin cơm, đáng giận là bọn họ còn dám mắng chabmẹ em!”

 

Cô lạnh lùng nhìn sang Đinh Khiết, “Chị cũng biết tránh nặng tìm nhẹ ghê, lại còn nói mình chỉ nói đùa thôi hả? Buồn cười! Vậy tôi nói, tôi đánh chị và chị ta cũng chỉ là đánh đùa thôi, có được không? Hai người mà đánh không lại một người, lấy anh trai ra doạ cũng không được nên muốn tìm chủ nhiệm cáo trạng ăn vạ phải không? Hai người đúng là đỉnh của đỉnh đấy!”

 

Cô lại nhìn sang chủ nhiệm Lệ:

 

“Chủ nhiệm Lệ, em thừa nhận chuyện mình đã làm, cô đuổi việc em cũng được, nhưng nếu gặp phải chuyện này lần nữa thì em vẫn sẽ làm như vậy. Em có thể rời đi, nhưng chuyện này phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc ai là người gây sự, ai là người khơi mào? Bọn họ không đánh lại em, không đồng nghĩa với việc em bắt nạt bọn họ. Em đi thì họ cũng phải đi!”

 

Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh sợ hãi nhìn Lý Thanh Lê như nhìn kẻ điên.

 

Quá độc ác, quá tàn nhẫn, đến bản thân mình cũng không tha, cô chính là công nhân đầu tiên chủ động rời khỏi xưởng Dệt may đấy!

 

Chủ nhiệm Lệ vẫn chưa tỏ thái độ, chỉ quét mắt liếc Lý Thanh Lê một cái:

 

“Đúng là người học hết cấp 3 có khác, mồm mép nhanh nhảu thật.”

 

Bà quay đầu nhìn Diệp Vãn Hà và Trương Uyển Hoa, “Hai em kể lại chuyện này cho tôi nghe.”

 

Kể từ lúc nghe hai người Đinh Khiết kể chuyện, Diệp Vãn Hà đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, hiện tại chủ nhiệm Lệ hỏi, cô ấy liền gấp gáp kể lại toàn bộ không sót chuyện gì, nhanh đến mức Trương Uyển Hoa muốn ngăn cũng không kịp.

 

Chủ nhiệm Lệ nhìn thoáng qua Trương Uyển Hoa: “Em là trưởng phòng ký túc xá, cũng là người lớn tuổi nhất, chuyện này có thật là như vậy hay không?”

 

Trương Uyển Hoa gật gật đầu, “Đúng là như vậy, nhưng mà thưa chủ nhiệm, giữa người với người luôn không tránh khỏi va chạm, Tiểu Khiết, Diễm Linh và Lê Tử đều những đồng chí tốt, em cho rằng đổi ký túc xá cho các cô ấy là được, không cần làm lớn đến mức rời xưởng đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment