Edit: Sweetie
Đinh Khiết cực kỳ bất mãn với đề nghị của Trương Uyển Hoa, “Lý Thanh Lê đánh hai chúng tôi thành như vậy mà lại chỉ bị đổi ký túc xá? Quá hời cho cô ta rồi! Tôi không đồng ý! Cô ta phải xin lỗi tôi!”
Lý Thanh Lê cũng không nhường:
“Rõ ràng là Đinh Khiết và Uông Diễm Linh trêu chọc trước, sao tôi phải rời khỏi ký túc xá, muốn rời cũng là hai người bọn họ mới đúng! Còn xin lỗi ấy hả? Mặt thì bình thường mà mơ đẹp thế, hai đánh một còn thua thảm hại, nếu tôi là hai người thì đã tìm cái khe đất chui vào rồi, lớn tướng rồi mà vẫn còn không biết nhận thua, thật là mất mặt! Xì…”
Nếu đổi lại là cô, hai chọi một mà còn bị đánh tơi tả thì chắc chắn sẽ nhận thua, chứ còn lâu mới đi mách lẻo vô liêm sỉ thế này.
Hai kẻ Đinh-Uông bị mắng tức nổ đom đóm mắt, mắt Lý Thanh Lê và Đinh Khiết chạm nhau tóe lửa, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Uông Diễm Linh vốn đã quen cùng Đinh Khiết bắt nạt người khác, lập tức chen vào cãi: “Bọn tôi chỉ tùy tiện nói hai câu vui đùa, là cô bụng dạ hẹp hòi không chịu nổi thì có!”
Lý Thanh Lê chống nạnh ngạo nghễ:
“Tôi bụng dạ hẹp hòi thì sao? Bụng dạ tôi nhỏ cũng không tim gan đen kịt, chuyên gia hại người khác như ai kia! Với lại chúng ta thân thiết lắm hay gì, các người lấy tư cách gì mà đùa với tôi? Cũng giỏi "đùa" quá nhỉ!”
Đinh Khiết không cho Lý Thanh Lê có thời gian th* d*c, vội vã ngắt lời:
“Bọn tôi chỉ nói hai câu vui đùa, còn cô thì đánh thật, cô mới là đồ độc ác, cả nhà cô đều độc ác!”
Lý Thanh Lê bật lại ngay, “Hai đánh thua một thì còn trách được ai, bản thân vô dụng lại còn đổ cho người khác!”
Một mình đấu với hai cái miệng mà Lý Thanh Lê không hề yếu thế, ngược lại còn chèn ép hai kẻ Đinh Uông không ngóc được đầu.
Đinh Khiết giận sôi máu, hốc mắt ươn ướt rít lên: “Mày mới vô dụng, cả nhà mày đều vô dụng!”
Lý Thanh Lê xắn tay áo hầm hè, “Không lôi cả nhà ra thì không biết nói tiếng người đúng không? Vậy để tôi dạy các người!”
Tình hình lại rơi vào hỗn loạn, nhóm Trương Uyển Hoa nhớ lại sức chiến đấu của Lý Thanh Lê liền xông lên khuyên can.
“Lê Tử, bình tĩnh!”
“Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ được không?”
Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh cũng bị dọa sợ xanh mặt, co giò bỏ chạy.
Chủ nhiệm Lệ bị ồn ào đau cả đầu, phải bước ra quát:
“Được rồi, còn ầm ĩ nữa tôi sẽ báo lên trên, đến lúc đó các người muốn yên cũng không được đâu!”
Cả bọn lập tức im bặt
“Tình hình tôi đã hiểu đại khái rồi, nói đến cùng vẫn là Đinh Khiết và Uông Diễm Linh gây sự trước…”
Đinh Khiết định phản bác, lại bị chủ nhiệm Lệ lườm cho cứng họng.
“Hai người họ sai, nhưng Lý Thanh Lê gặp phải chuyện này cũng nên báo cáo với tôi, để tôi giải quyết chứ không phải động thủ đánh người như vậy, cho nên cách làm của em cũng chưa ổn. Vậy nên cả ba đều có lỗi, mỗi người viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ, ngày kia nộp lại cho tôi.”
Nói đến đây, giọng chủ nhiệm Lệ đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
“Đây là vi phạm lần đầu nên tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau thì tất cả cuốn gói ra khỏi xưởng!”
Lời cảnh cáo nặng nề khiến Đinh Khiết cùng Uông Diễm Linh sợ chết khiếp, thời buổi này tranh nhau vỡ đầu mới được vào nhà máy, chẳng có ai muốn từ bỏ công việc ổn định này cả.
Lý Thanh Lê ngoài mặt thì lạnh nhạt, nội tâm lại nhẹ bẫng.
Mấy câu nói nhảm kia của Đinh Khiết và Uông Diễm Linh cô coi như đánh rắm, thối một lúc là hết, còn cô đánh bọn họ thì là đánh thật, viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ cũng chẳng có gì khó.
Cho nên hình phạt này cô không để tâm lắm, chỉ có hai chị em tốt Đinh - Uông vừa bị đánh vừa bị phạt, tức đến phát điên!
Trên đường quay về ký túc xá, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ kẹp chặt lấy Lý Thanh Lê, chờ những người khác đi xa, Diệp Vãn Hà mới giơ ngón cái lên khen ngợi:
“Em chính là người đầu tiên dám làm vậy với Đinh Khiết đó, ra đường chị chỉ nể mỗi em!”
Lý Thanh Lê vuốt nhẹ tóc mái, thản nhiên ra vẻ: “Cũng bình thường thôi.”
Với tính cách không thể chịu thiệt của cô, từ nhỏ đến lớn đấu khẩu không dưới trăm lần, đã quá quen thuộc rồi.
Lưu Lệ lại rất lo lắng: “Chỉ sợ Đinh Khiết không dễ dàng bỏ qua đâu, Lê Tử, cô cũng nên cẩn thận.”
Lý Thanh Lê cười nhạt: “Người nên cẩn thận là cô ta mới đúng.”
Ba người quay về ký túc xá thì không thấy Đinh Khiết đâu, chỉ có Uông Diễm Linh lén nhìn Lý Thanh Lê mấy lần, ánh mắt thù hằn xen lẫn khó hiểu.
Nghe nói Đinh Khiết có chỗ dựa trong xưởng, chẳng lẽ cô ta đi tìm người đó rồi? Thế thì đúng là xui xẻo cho ai làm chỗ dựa ghê, đêm ngủ cũng chẳng yên giấc.
Nhưng thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô không rảnh hơi quan tâm những người không liên quan.
Vì trận ồn ào tối nay mà Lý Thanh Lê lỡ mất giờ ăn cơm, bụng đang réo ầm lên vì đói, mà giờ đến nhà ăn chắc cũng chẳng còn gì, vì thế cô liền quyết định cầm tiền và phiếu, cùng Diệp Vãn Hà ra ngoài mua đồ ăn.
Hai người ăn qua loa cho no rồi quay lại ký túc xá, lúc đi qua rừng cây thì đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, thỉnh thoảng còn xì mũi, nghe có vẻ rất đau lòng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Thanh Lê cùng Diệp Vãn Hà liếc nhau, đi được khoảng cách rồi Diệp Vãn Hà mới nói: “Đó là Đinh Khiết phải không?”
Lý Thanh Lê đáp: “Là cô ta.”
Mới cãi nhau khi nãy nên cô còn nhớ rõ, không nhầm đi đâu được.
“Lúc bị em đánh cô ta còn chẳng khóc, sao giờ lại trốn trong rừng cây khóc thảm thế nhỉ? Hay là ấm ức cả ngày, giờ mới bộc phát?” - Diệp Vãn Hà thắc mắc.
Lý Thanh Lê nhún nhún vai, “Ai biết?”
Cô mắng xong là coi như xong, giờ chẳng có hứng thú với chuyện của Đinh Khiết, ai thèm quan tâm vì sao cô ta khóc chứ?
Vào đến ký túc xá, hai người ăn ý không nhắc đến Đinh Khiết, tắm rửa xong liền trèo lên giường, mệt mỏi cả ngày, chẳng mấy chốc mà tiến vào mộng đẹp.
––––––––––
Sáng hôm sau ngủ dậy Lý Thanh Lê mới nhìn thấy Đinh Khiết, đối phương nhìn cô mà như kẻ thù gặp mặt, chỉ là sắc mặt cô ta có hơi tiều tụy.
Cô nhìn vậy chỉ muốn nói một câu: Đáng đời!
Một ngày bận rộn lại trôi qua.
Công việc trong dây chuyền sản xuất của Lý Thanh Lê đã có tiến bộ, nhưng tối về còn phải viết bản kiểm điểm Tuy nhiên cô không định viết luôn, nghe mọi người trong xưởng đồn hôm nay cấp trên sẽ cho chiếu phim trong nhà ăn, ai đến trước thì chiếm được chỗ đẹp.
Là một người trẻ tuổi thích náo nhiệt, tất nhiên là cô không muốn bỏ lỡ, vì vậy ăn cơm xong cô liền ngồi ngay tại chỗ, không đi nữa.
Đêm xuống, nhà ăn chật kín người. Cũng đúng thôi, thời buổi này ngoài đánh bài uống rượu thì chẳng còn trò giải trí gì, xem phim miễn phí ai mà không thích?
Lý Thanh Lê và mấy cô bạn chen trong đám người vốn bất lợi, nhưng nhờ cô nói chuyện khéo léo nên nhiều người ngại không dám chen lấn, kết quả là, nhóm Diệp Vãn Hà vào xưởng bao năm, lần đầu tiên chiếm được vị trí đắc địa xem phim điện ảnh, cảm giác không khí cũng trong lành, sảng khoái hơn hẳn.
Ở công xã tuy ít khi phải chịu thiệt, nhưng được cả đám thanh niên trẻ tuổi nhường nhịn như bây giờ khiến Lý Thanh Lê cảm thấy rất mới lạ, khoé miệng cũng theo đó mà cong lên.
Các chị em cùng phòng ký túc xá cũng cười toe toét.
Trước kia nhóm họ có Đinh Khiết, nhưng người này bình thường luôn kiêu căng khó ưa, bảo cô ta nói lời dễ nghe thì đừng có mơ, không móc mỉa người ta là may lắm rồi. Cho nên dù cô ta xinh đẹp cũng chẳng có ai thèm nể mặt, hôm nay thì khác, nhờ có Lý Thanh Lê nên họ mới dễ dàng chiếm được chỗ ngồi tốt.
Đêm nay cả bảy người trong ký túc xá đều đến nhà ăn xem phim, chỉ trừ Đinh Khiết không tới.
Lý Thanh Lê vào xưởng làm việc cũng sắp được mười ngày, trong ký túc xá đều là những cô gái trẻ tuổi nên cũng dần quen.
May sao trong ký túc xá chỉ có hai người thành phố Đinh-Uông là hay thích lên mặt, những người còn lại đều đơn thuần giản dị, không có thành kiến hay khinh thường gì cô.
Thậm chí, bởi vì Lý Thanh Lê mới đến đã dám đánh hai kẻ bắt nạt mà họ còn có vài phần kính sợ cô, lại thêm người không thích Đinh-Uông thật sự quá nhiều, kẻ thù của kẻ thù là bạn, không chơi với nhau cũng phí.
Không có Đinh Khiết chống lưng, Uông Diễm Linh cũng cách thật xa, sáu cô gái ngồi cạnh nhau nói chuyện ríu rít, vừa nói vừa cười, bầu không khí cực kỳ tích cực.
Lý Thanh Lê đùa giỡn với Diệp Vãn Hà, lúc duỗi cánh tay vô tình đập vào người phía sau, cô lập tức quay lại cười xin lỗi: “Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Kiều Hạo được tiếp xúc gần với Lý Thanh Lê, đáy mắt hiện lên vẻ bất ngờ khó tả. Cô gái trước mặt thật sự quá xinh đẹp, đôi mắt to sáng ngời như như biết nói, khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tinh tế như được khắc từ mỹ ngọc thượng đẳng.
Hắn cong khóe môi, cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: “Có gì đâu, đàn ông chúng tôi đâu yếu ớt đến vậy.”
Một chút sức lực ấy còn chẳng bằng gãi ngứa ấy chứ.
Lý Thanh Lê mỉm cười, quay lại tiếp tục nói chuyện với Diệp Vãn Hà, thỉnh thoảng trong đám người lại có tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Ở chỗ Lý Thanh Lê không nhìn thấy, một người đàn ông đưa điếu thuốc lá cho Kiều Hạo, hất hất cằm chỉ hướng Lý Thanh Lê, giọng điệu ngả ngớn: “Hạo ca, để mắt tới hoa khôi mới của xưởng chúng ta à?”
Kiều Hạo phun ra một hơi khói trắng, trước mắt hắn mờ mịt mông lung.
Đúng lúc này bả vai Lý Thanh Lê bị ai đó đụng phải, cô quay lại nhìn thì thấy một thanh niên trẻ tuổi tiến lại chỗ mình, ánh mắt anh ta vừa chạm phải mắt cô thì liền quay đi, gãi gãi đầu thẹn thùng nói:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, tôi tên là Lưu Cần Dũng, muốn kết bạn với cô.”
Ngay cả khi dáng người Lý Thanh Lê đẫy đà cũng đã có không ít người để ý, chứ đừng nói là giờ cô đã gầy đi. Ngày đầu tiên vào xưởng làm việc đã có mấy thanh niên trẻ tuổi chủ động đến làm quen, cho nên cô cũng không thấy bất ngờ.
Cô mỉm cười lịch sự, khéo léo từ chối:
“E rằng không tiện đâu, người yêu tôi không thích tôi thân thiết với nam đồng chí khác, xin lỗi nhé.”
Kết bạn với mục đích không trong sáng thì còn bạn bè gì nữa?
Lưu Cần Dũng tiu nghỉu rời đi.
Người bên cạnh Kiều Hạo chép miệng: “Có người yêu rồi à...”
Đêm nay chiếu bộ phim "Nữ binh hồng quân", Lý Thanh Lê chưa từng xem lần nào nên chăm chú vô cùng. Chỉ là không hiểu sao cô cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm, nhìn xung quanh lại chẳng phát hiện có gì khác thường.
Sinh hoạt trong xưởng Dệt may dần đi vào quỹ đạo, buổi sáng Lý Thanh Lê cùng Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ đi ăn sáng, đang xếp hàng mua cháo thì bỗng có người gọi:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, buổi sáng tốt lành!” Kiều Hạo cười tươi rói lộ ra cái răng khểnh.
Lý Thanh Lê khựng lại một giây, “À... Chào buổi sáng?”
Kiều Hạo vẫn cứ cười, hắn vươn tay ra: “Tôi là Kiều Hạo, tối qua tôi ngồi xem phim ngay sau cô.”
Lý Thanh Lê lại làm như không thấy cái tay kia, gượng cười, “À, thì ra là anh.”
Nói xong cô liền quay đầu đi thẳng, Kiều Hạo bị ngó lơ cũng thấy hơi xấu hổ.
Lý Thanh Lê lại chẳng thèm để ý, cô còn lạ gì trò này, hắn chủ động chào cô, nhưng nhất cử nhất động cứ như họ đã quen nhau từ trước vậy. Trước kia Vương Húc Đông cũng tiếp cận cô y như vậy, tươi cười ấm áp, nhìn thì như chú chó nhà ngoan ngoãn, thực tế chính là con sói hoang đội lốt!
Kiều Hạo cho cô cảm giác tương tự, cho nên cô cũng lười khách sáo, phản ứng tốt hơn thì không có đâu.
Lấy xong cơm, ba người Lý Thanh Lê liền ngồi xuống một cái bàn, cô mới húp ngụm cháo đầu tiên đã nghe Lưu Lệ th* d*c vì kinh ngạc: “Lê Tử, cô có biết Kiều Hạo là ai không?”
Lý Thanh Lê vẫn vùi đầu vào ăn, “Ai thế?”
Diệp Vãn Hà: “Kiều Hạo, cháu trai phó xưởng trưởng Kiều, cũng chính là con trai kế toán Chu đó!”
Cô chỉ khẽ ngẩng đầu, lại tiếp tục ăn cháo, “Ồ, giờ thì biết rồi.”
Hai cô bạn cuống hết cả lên, Lưu Lệ hỏi:
“Mới nãy cô làm vậy... Không sợ đắc tội anh ta à?”
Lý Thanh Lê chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội: “Tôi có làm gì đâu? Không muốn nói chuyện nên tôi kết thúc đề tài thôi mà? Người muốn bắt chuyện với tôi nhiều lắm, chẳng lẽ ai tôi cũng tiếp? Thôi được rồi, hai người đừng nhọc lòng nữa, mau ăn cháo đi.”
Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Ăn xong Lý Thanh Lê tiến vào phân xưởng, những việc vặt khác đều ném hết ra sau đầu, toàn tâm tâm ý làm việc. Có công mài sắt có ngày nên kim hai ngày này cô có cảm giác thao tác của mình đã nhanh hơn nhiều.
Mà vì làm việc quá tập trung nên so với những người khác, Lý Thanh Lê càng thấy mệt mỏi, buổi tối vừa bước chân ra khỏi nhà tắm công cộng đã bị chặn đường.
“Có chuyện gì?” Lý Thanh Lê nhướng mày hỏi người đứng đối diện.
Đinh Khiết nắm chặt hai tay, hằn học nhìn chằm chằm Lý Thanh Lê, giọng khàn khàn: “Lý Thanh Lê, mày cố ý đúng không?”
Lý Thanh Lê bực mình đẩy cô ta ra, “Đồ thần kinh!”
Đinh Khiết sửng sốt không ngờ Lý Thanh Lê lại bá đạo như vậy, không chịu bỏ qua mà lại lần nữa chạy đến chặn đường cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày chột dạ chứ gì? Mày muốn trả thù tao, cũng ham hư vinh nên mới cố ý quyến rũ Kiều Hạo, đúng không? Đồ hồ ly tinh!”
Lý Thanh Lê trợn mắt, tay vung lên quăng một cái tát.