Edit: Sweetie
“Đinh Khiết, lần sau mà miệng còn phun cứt thì đừng có trách tôi!”
Đinh Khiết ôm mặt khiếp sợ, tức giận đỏ mắt, “Lý Thanh Lê, mày dám đánh tao?”
Lý Thanh Lê không do dự, cũng không hối hận, “Đúng, tôi đánh đấy thì sao! Sau này tôi còn dám đánh nữa!”
Cả đời Đinh Khiết chưa từng gặp người phụ nữ nào ngang ngược như vậy, cô ta giận run người, nhưng qua hai lần giao chiến, cô ta biết mình căn bản đánh không lại con bé nhà quê dã man này nên chỉ đành nín nhịn, chờ thời cơ tới sẽ trả thù sau.
“Chẳng lẽ mày không có cười nói mập mờ với Kiều Hạo?”
Lý Thanh Lê giật mình bừng tỉnh:
“À, hoá ra là trước đây chị qua lại với Kiều Hạo, đêm đó trốn trong rừng cây khóc thầm là vì bị đá à? Sau đó lại nghe người khác nói tôi với Kiều Hạo nói chuyện với nhau cho nên mới chạy tới chất vấn tôi?”
Đinh Khiết bị những lời này doạ không dám phản bác, hẳn là không ngờ bí mật mình mình nỗ lực che giấu bấy lâu lại bị dăm ba câu của Lý Thanh Lê thanh vạch trần.
Ánh mắt Lý Thanh Lê nhìn cô ta tràn đầy thương hại lẫn ghê tởm, hỏi ngược lại: “Vậy sao chị không đi chất vấn Kiều Hạo đi? À tôi hiểu rồi, chị muốn quay lại với anh ta nên mới đến đây bắt nạt quả hồng mềm là tôi chứ gì?”
Đinh Khiết lại lần á khẩu không trả lời được, “Không, không phải…”
Cô nghiêm mặt: “Vậy tôi nói nốt lần cuối cùng, tôi đã có người yêu, Trương Hạo Vương Hạo gì đó tôi không quan tâm! Chị quen thân anh ta như thế thì phiền chị chuyển lời giúp tôi, bảo anh ta tránh xa tôi ra!”
Vốn cô đã có vài phần chán ghét tên Kiều Hạo kia, chẳng qua do hắn mới chỉ chào hỏi xã giao nên cô không tiện mở miệng nói "Tôi có người yêu rồi, anh tránh xa tôi ra.".
Nhưng là giờ thì khác, cô mới chỉ nói vài câu đã khiến Đinh Khiết đến gây phiền toái, còn bị chửi là “hồ ly tinh”, người đàng hoàng ai mà chịu nổi? Vậy thì khỏi phải cho Kiều Hạo mặt mũi, cút mẹ hết đi!
Nghe Lý Thanh Lê lý từ chối dứt khoát, Đinh Khiết liền tin bảy tám phần, vui sướng quên cả vết đau trên mặt, cô ta túm lấy tay cô thúc giục: “Vậy mày trực tiếp nói cho Kiều Hạo nghe đi, nói với anh ấy là là mày có người yêu rồi.”
Lý Thanh Lê dùng sức rút tay về, “Con mụ điên này! Chuyện của mấy người liên quan gì đến tôi, sao tôi phải nhúng tay vào? Tôi cảnh cáo chị, nếu còn dám đến làm phiền tôi thì đừng trách sao tôi không khách khí!”
Lý Thanh Lê nói xong liền bê lấy chậu quần áo chạy vụt ra xa.
Đinh Khiết đứng ngây ngốc một hồi, cuối cùng cắn môi rẽ sang một hướng khác.
Lý Thanh Lê quay về ký túc xá múa bút thành văn viết xong bản kiểm điểm hai nghìn chữ, không bao lâu sau Đinh Khiết cũng trở lại, hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn thịt người.
Cô cũng giương mắt lườm ngược lại, “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?”
Đinh Khiết bị mắng sắc mặt càng khó coi.
Mọi người trong phòng đều biết hai người không ưa nhau, cũng không dám khuyên Đinh Khiết nên chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Lý Thanh Lê.
“Lê Tử, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Đúng đúng, đi ngủ đi.”
Cả ký túc xá chỉ có Trương Uyển Hoa thật lòng đi khuyên Đinh Khiết, “Đinh Khiết, chúng ta sống chung một phòng, ngày nào cũng gặp nhau mà, đừng căng thẳng như thế, thật ra Lê Tử cũng tốt lắm, hai bên nhường nhau một bước, nhé?”
Đinh Khiết hất mặt lên trời, chỉ để lại một câu: “Đừng có xía vào chuyện của tôi!”
Trương Uyển Hoa đành ngượng ngùng rời đi.
––––––––––
Buổi tối ký túc xá tắt đèn, Đinh Khiết vẫn mở mắt nhìn chằm chằm hướng giường Lý Thanh Lê, trong đầu không ngừng lặp lại giọng điệu ngả ngớn xen lẫn lạnh nhạt của Kiều Hạo: “Tôi biết cô ấy có người yêu rồi, thì sao? Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội, ai bảo cô ấy xinh đẹp như thế chứ? Đinh Khiết này, hai ta chấm dứt nhé, sau này đừng làm phiền tôi nữa, hiểu chứ?”
Đinh Khiết càng nghĩ càng đau lòng, kéo chăn chùm đầu, nước mắt trào ra không ngừng, nỗi hận Lý Thanh Lê cũng càng khắc sâu.
Nếu Lý Thanh Lê không xuất hiện thì tốt biết mấy, không có cô ta thì Kiều Hạo sẽ không chia tay mình! Tất cả là tại Lý Thanh Lê!
––––––––––
Chớp mắt đã tới thứ sáu, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Lê xa nhà, ở xưởng Dệt may gần nửa tháng, hôm nay cô quyết định sau khi tan làm sẽ trở về nhà.
Có hy vọng trong lòng nên cô làm việc đặc biệt nhanh nhẹn gọn gàng, vừa tan làm là ngay lập tức chạy đến chỗ gửi đồ lấy túi, sau đó nhanh chân lao ra khỏi phân xưởng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như chim rời tổ bay về nơi xa.
Dừng lại thở hổn hển một hơi, cô lại tiếp tục xách túi chạy đến bến xe buýt.
Xưởng Dệt may nằm ở vị trí xa trung tâm phồn hoa của huyện, lúc này huyện thành lại chưa phát triển hạ tầng giao thông, đường vừa hẹp vừa nhiều ngã rẽ, Lý Thanh Lê mới đi đến một con hẻm đã bị bốn người đàn ông nhảy ra chặn đường.
Cô dựa vào tường, bất an nhìn bốn người trước mặt, ánh mắt láo liên: “Các anh ơi, tôi là người nhà quê, tôi không có tiền đâu.”
Tên lùn đen nhất nhóm rung rung chân như lên cơn động kinh, nhếch mép hất hàm, dùng lỗ mũi nhìn Lý Thanh Lê:
“Mày tên Lý Thanh Lê đúng không? Hoa khôi xưởng Dệt may đúng là đẹp thật, nhìn khuôn mặt này xem, chắc véo được ra nước ấy nhỉ!”
Ba tên còn lại đứng xung quanh tên lùn xoa xoa cằm, cười hô hố cực kỳ đáng khinh.
Lý Thanh Lê nhìn gã đàn ông trung niên cao nhất không chớp mắt, đột nhiên hỏi:
“Chúng ta chưa gặp nhau lần nào, sao các anh lại biết tên của tôi? Các anh định làm gì? Tôi nói cho các anh biết, chớ có làm bậy, bằng không các anh sẽ hối hận!”
Đám người này cố ý chơi trò mèo vờn chuột, thấy Lý Thanh Lê có vẻ khẩn trương thì cười càng b*nh h**n.
Tên mập nhất bắt đầu ra vẻ: “Cô em giờ mới biết sợ à? Sớm biết như thế thì lúc trước ở trong xưởng nên an phận một chút, sao lại đắc tội người không nên đắc tội thế, cô em xong đời rồi…”
Để khiến Lý Thanh Lê sợ hãi, gã còn cố ý kéo âm cuối dài ra.
“Thằng béo, mày nói nhảm với nó làm gì? Chúng ta trực tiếp… hề hề hề...” Tên gầy xoa xoa tay nở nụ cười đê tiện.
Bốn người từng bước sát lại gần Lý Thanh Lê.
Cô chợt mở miệng: “Là Đinh Khiết gọi mấy người đến chứ gì?”
“Cái gì mà Đinh Khiết với chả Vương Khiết, bọn tao không biết.” Bốn tên này không phải lần đầu làm những chuyện thế này nên trả lời không chút kẽ hở.
Mắt thấy tay bốn người bọn chúng sắp chạm vào mình, Lý Thanh Lê nhắm mắt nhấc chân sút vào ngã ba tên gầy, đồng thời che mặt kêu lên.
“Anh cả, các anh mà không ra là em bị bắt nạt đó!”
Còn chưa nói xong, một cây gậy gỗ không biết từ đâu từ đâu đột nhiên bay ra, chuẩn xác đập trúng gáy tên gầy. Tên gầy bị công kích hai hướng đau nhũn chân, lảo đảo quỳ rạp xuống trước mặt Lý Thanh Lê.
Ba tên cao - lùn- mập lập tức cảnh giác quay người lại, ngay khi bọn chúng quay người thì năm anh em Lý lão đại cũng chạy đến nơi, không một động tác thừa vung tay lên gia nhập cuộc chiến.
Lý Thanh Lê dựa lưng vào tường cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên lau trán, thấy tên gầy vẫn còn quỳ gối trước mắt liền tiện chân đá vào mặt gã, chân còn lại gạt giò khiến gã ngã lăn ra đất, khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Đối phương có bốn người, Lý gia có năm người, ba anh em Lý lão nhị, Lý lão tứ và Lý lão ngũ tự động chia đối thủ, còn Lý lão đại cùng Lý lão tam thì cùng tranh một “con mồi”, cũng chính là tên gầy.
Tên gầy chịu một đòn chí mạng từ Lý Thanh Lê, còn chưa kịp hồi phục đã lại bị Lý lão đại cùng Lý lão tam tả hữu giáp công, tay đấm chân đá, nhất thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, hận không thể hôn mê cho đỡ đau khổ.
“Cầu xin các anh, đừng đánh nữa! Xin tha cho em! Lần sau em không dám nữa!” Tên gầy k** r*n.
Ba tên đồng lõa ba cực kỳ khinh thường, “Thằng gầy, mày là cái thằng khốn nạn!”
Nội tâm tên gầy cũng rất bi thương, chúng mày có phải chịu nỗi đau ở chỗ không thể tả không, chúng mày có biết tao thống khổ thế nào không? Thêm một đá nữa thôi là tao bị phế mất, bị phế thật đó!
Ba tên cao - lùn - mập cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm, ban đầu thấy có người tới bọn chúng cũng không sợ lắm, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa rồi. Thế nhưng càng đánh bọn chúng mới càng hiểu, lần này mình gặp phải đối thủ đáng gờm rồi đây.
Mấy anh em nhà này đã biết đánh nhau thì thôi, người nào người nấy khoẻ như con trâu, còn cả cái con bé đáng ghét kia thỉnh thoảng lại đánh lén, thật là tức chết đi được.
Bốn tên cao thấp mập ốm gồng mình chống đỡ, cuối cùng vẫn không đỡ được, bị năm anh em Lý lão đại đánh nằm bẹp ra đất
Lý Thanh Lê khoanh tay nhìn đám người kia, nhổ một bãi nước bọt:
“Cỡ này mà muốn đánh tôi? Khỏi cần nói tôi cũng biết là Đinh Khiết thuê mấy người tới, tưởng tôi đây dễ bắt nạt à, đây không thiếu anh trai đâu nhé!”
Kể từ khi cãi nhau với Đinh Khiết, biết được cô ta có chỗ dựa, rồi cả ngày bị cô ta nhìn với ánh mắt ớn lạnh thì Lý Thanh Lê đã biết sắp có chuyện xảy ra rồi. Vậy nên cô liền viết thư về nhà, dặn các anh trai đến đón mình, đợi dụ rắn ra khỏi hang rồi thì đập nát kế hoạch của cô ta!
Quả nhiên, Đinh Khiết gấp gáp muốn ra tay, còn lo lắng không đủ người, liền một lần gọi tới bốn tên côn đồ đến để dạy dỗ một cô gái nhỏ yếu bất lực, chỉ biết đá vào "ngã ba" như cô.
Thật là một kẻ tâm địa độc ác!
Tên cao nhất nhìn sang tên gầy ngầm đe doạ, miệng chối bay chối biến: “Khiết với chả không khiết cái gì, bọn này không quen, nghe nói xưởng Dệt may có hoa khôi mới, bọn tôi đến làm quen không được chắc?”
Lý lão tứ nhấc chân đá vào mồm gã, “Thằng chó chết, muốn làm quen em gái tao à, không đái một bãi rồi soi cái bản mặt chó chết của mày đi? Mày cũng xứng?”
Lý Thanh Lê biết đám người này chỉ là con rối bị giật dây, cô cũng không định tốn nước bọt với bọn chúng, quay đầu hỏi Lý Thành Dương:
“Anh năm, bốn người này xử lý thế nào đây? Đưa đến đồn công an sao?”
Tên cao nhất xì một tiếng khinh thường.
Lý Thành Dương nhìn qua bốn người, châm cho mình một điếu thuốc, “Đưa đi, cũng lâu rồi anh với lão Cao chưa gặp nhau.”
Ban đầu bốn tên như lợn chết không sợ nước sôi, nghe đến đây mới bắt đầu biết sợ.
Têm mập cười nịnh nọt: “Anh ơi, anh ơi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không? Là chúng em có mắt không thấy Thái Sơn, anh đại nhân đại lượng tha cho chúng em lần này nhé?”
Tên cao phụ hoạ: “Đúng thế đúng thế, có câu không đánh không quen nhau, nếu không có lần này thì làm sao chúng em được chứng kiến dáng vẻ hùng dũng vĩ đại của năm anh đây, đúng không?”
Lý Thanh Lê xoa xoa cánh tay, “Khiếp, kinh chết đi được!”
Lý Thành Dương cũng bị kinh tởm không nhẹ, kéo tên mập lên: “Đến đồn công an trước đã!”
Mọi người tất nhiên là nghe theo Lý Thành Dương, năm anh em áp giải bốn tên lưu manh đến chỗ cảnh sát.
Dọc đường đi, bốn tên ban đầu hoảng sợ, sau dần dần lại tự ru ngủ bản thân, bọn chúng cũng là cáo già, quen trò quanh co chối cãi rồi, lần này chắc cũng sẽ thoát được thôi.
Đáng tiếc cái "lạc quan" đó kéo dài không được bao lâu, Lý Thành Dương vừa gặp mặt đã cho cảnh sát Cao một đấm, mà cảnh sát Cao cũng cười vui vẻ đáp trả. Nắm đấm này nặng như búa tạ đập cho bốn tên lưu manh choáng váng muốn ngất.
Sau đó, bốn tên bị tách ra tra hỏi riêng, không cần cảnh sát ép hỏi, chúng liền như học sinh đứng trước mặt giáo viên, có bao nhiêu tội khai ra hết, đến số tiền Đinh Khiết bỏ ra thuê người cũng nộp lên không thiếu một xu.
Kết thúc thẩm vấn, bốn anh em cao thấp mập ốm bị nhốt chung một phòng, không cần lời nói, không cần hành động, trong mắt chỉ viết một câu: hôm nay chúng ta chính là những tên hề!
Lý Thành Dương giao người cho chiến hữu cũ tất nhiên là rất yên tâm, thấy thời gian không còn sớm, anh liền cùng các anh em trở về nhà.
Bọn họ là người bản địa, tuy có thư giới thiệu, nhưng muốn ở nhà khách thì vừa phiền phức vừa tốn tiền, giờ này cũng chẳng còn xe buýt nên mấy anh em chỉ đành cuốc bộ. Thời buổi này là vậy đấy, đi đâu về đâu cũng chỉ có thể dựa vào hai chân, họ cũng quen rồi.
Đoạn đường này đối với anh em Lý lão đại là bình thường, nhưng với Lý Thanh Lê thì đúng là nỗi khổ đời người. Nửa trước cô còn có thể đuổi kịp bước chân các anh, nửa sau thì hoàn toàn chịu thua. Cũng may là cô có tận năm anh trai, mỗi người cõng cô một đoạn, tới nửa đêm thì sáu anh em cũng về được đến nhà.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Thanh Lê đã mệt rã rời, nhưng là ánh trăng quen thuộc, sân nhỏ quen thuộc, người nhà quen thuộc, hơi thở quen thuộc, tất cả như đang nói, về nhà là nhất!
Sáu anh em vừa tiến vào sân, bà Điêu cùng các con dâu đã lồm cồm thức dậy nấu cơm xào rau. Bà nắm tay con gái không nỡ buông, lúc thì nói Tiểu Lục gầy rồi, lúc thì than tay Tiểu Lục thô ráp, rồi lại nói mẹ đau lòng quá.
Nếu không phải trời đã khuya, e là bà chuyện một ngày con gái đi vệ sinh mấy lần bà cũng hỏi mất.
Lý Thanh Lê lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy nên cũng có vô số chuyện muốn kể, thế nhưng chiều nay đã làm lỡ dở công việc của năm anh trai, cô liền kéo mẹ vào phòng trò chuyện suốt đêm.
Sáng hôm sau, Lý Thanh Lê ngủ đủ mới tỉnh dậy, nhìn ra cửa thế mà trời tối thui. Lâu lắm rồi cô mới được ngủ một giấc ngon như vậy, đến nỗi vừa tỉnh còn chưa rõ hôm nay là hôm nào.
Cô gõ gõ trán, bật người ngồi dậy, xỏ giày vải bước ra khỏi phòng. Trong sân, mẹ cô đang cầm gáo hồ lô cho gà vịt ăn.
“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy, con ngủ phí mất một ngày rồi!”
Bà Điêu cười ha hả: “Ngủ được là phúc, ở tuổi của mẹ, trừ cha con thì muốn ngủ nhiều cũng không ngủ được đâu!”
Trong lúc bà nói, Lý Thanh Lê đã chui vào nhà bếp đánh răng rửa mặt, xong xuôi cô lại chạy ra ngoài.
“Tiểu Lục, cả ngày nay con đã ăn gì đâu, cứ thế thì bụng dạ làm sao chịu được? Con đi đâu đấy?” Bà Điêu ở sau lưng lẩm bẩm.
Cô chỉ vẫy vẫy tay, “Mẹ, con đi một lát rồi về ngay!”
Bà tức giận dậm chân, “Chắc chắn là lại đi tìm cái cậu Phó Bạch kia rồi, đúng là cái đồ hồ ly đực không biết xấu hổ! Ngày nào cũng quấn lấy Tiểu Lục nhà mình!”
Cách một bức tường, bà chẳng hề kiêng dè gọi thẳng “hồ ly đực”, ở bên ngoài, Lý Thanh Lê mới bước ra đã thấy Phó Bạch đứng dựa vào gốc cây cách đó vài mét, ánh mắt hai người chạm nhau, anh còn nhướng mày trêu chọc.
Lý Thanh Lê chỉ đành cười trừ, “A ha ha, ha ha ha, là do anh đẹp trai quá, mẹ em không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung nên mới gọi anh là hồ ly tinh thôi. Ui da, trùng hợp ghê, mấy hôm trước cũng có người nói em là hồ ly tinh, hai ta thật đúng là trời sinh một đôi nha!”
Phó Bạch tắt nụ cười, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm: “Ai nói em là hồ ly tinh, là cái người tên Đinh Khiết hay là Uông Diễm Linh?”
Cô chạy tít lên phía trước, xoay người vẫy tay với anh, “Anh nhanh lên nào.”
Hai người hẹn hò đã lâu, ban đầu gặp mặt ở rừng trúc, sau đó là rừng cây nhỏ, cuối cùng mới tìm được một chỗ vừa yên tĩnh vừa kín đáo, từ đó mỗi lần muốn gặp riêng thì đều hẹn ở đây.
Đến chỗ hẹn, cây cối xanh um tươi tốt che khuất mọi thứ, dưới đất có mấy bông hoa vươn lên, nụ hoa run rẩy trong gió.
Phó Bạch lại không nhịn được mà gặng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Trong bức thư cuối cùng em chỉ nói đã dạy cho Đinh Khiết và Uông Diễm Linh một bài học, chủ nhiệm phạt em viết bản kiểm điểm, sau đó thì sao? Em...”
Câu kế tiếp chưa kịp nói xong, Lý Thanh Lê bỗng xoay người, nắm cổ áo anh kéo về phía mình.
Hai tay cô quàng lấy cổ Phó Bạch, đôi mắt khẽ nhắm lại, đôi môi đỏ thắm dán lên môi anh.
Một hồi dây dưa, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy môi lưỡi tê dại, cả người mềm nhũn, hơi thở nóng rực.
Cô gian nan kéo tách ra, đợi đến khi bình phục mới mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Phó Bạch, mấy ngày nay em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?”
Ánh mắt Phó Bạch sâu như biển, khoé môi nhếch lên, cười xấu xa: “Hay để anh dùng hành động thực tế chứng minh nhé?”
Mới vừa dứt câu, Lý Thanh Lê lại lần nữa bị Phó Bạch ôm vào trong lòng, lần này càng hôn càng sâu,
Lý Thanh Lê môi lưỡi tê dại, khóc không ra nước mắt: Đây đâu phải kiểu nhớ nhung mà em muốn! QAQ~