Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 83

Edit: Sweetie

Thời gian dường như chỉ trôi qua trong chốc lát, lại như đã qua thật lâu, môi lưỡi hai người cuối cùng cũng tách ra. Lý Thanh Lê bị Phó Bạch ôm chặt trong lòng, cô tựa vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập thình thịch, cùng với hơi thở nóng bỏng, gấp gáp.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một hồi lâu, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại ánh chiều tà rực rỡ phủ lên người họ. Khoảnh khắc này, thời gian như ngừng lại, cả thế giới cũng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại sự tồn tại của đối phương là rõ ràng, khắc sâu.

Trong làn gió dìu dịu, ánh hoàng hôn dần tắt, giọng nói trong trẻo của Phó Bạch đột nhiên vang lên bên tai Lý Thanh Lê: “Chuyện hồ ly tinh em nói rốt cuộc là chuyện gì?”

Lý Thanh Lê không chút do dự đẩy anh ra, đôi mắt mơ màng đột nhiên sáng rõ, trừng mắt nhìn:

“Sao anh vẫn còn nhớ chuyện hồ ly tinh chứ? Thật là!”

Phó Bạch không hề dao động, vẫn nhìn thẳng vào cô.

Lý Thanh Lê không còn cách nào, chỉ đành kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

“Anh đừng có nhìn em kiểu đó, thật sự chỉ có như vậy thôi. Ui da, anh yên tâm, em có thể không cần công việc, nhưng người khác muốn bắt nạt em thì không có cửa đâu! Lần này Đinh Khiết dám gọi người đến chặn đường em, công an sẽ tới tận cửa bắt cô ta! Còn cái tên kinh tởm Kiều Hạo kia, hắn mà dám lại gần thì em sẽ cho hắn một cước. Anh không biết đâu, dạo này em càng đá càng giỏi đó nha, đặc biệt là đá…”

Nói đến đây Lý Thanh Lê vội vàng ngừng lại, cười hì hì hai tiếng.

Phó Bạch xoa xoa đầu cô không nói gì, cũng không biết anh đang nghĩ sao.

Cô nắm tay anh lắc lắc, “Không có chuyện gì lớn thật mà, em định cuối tuần về nhà rồi kể nên mới không viết thư cho anh.”

Anh kéo tay cô, hai người ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt, tựa sát vai nhau mà nói chuyện.

“Lê Tử, anh có hai chuyện muốn nói với em.” Phó Bạch từ tốn mở miệng, giọng nói êm dịu như tiếng suối chảy róc rách.

Lý Thanh Lê nghiêng đầu, thấy mắt anh chứa ý cười liền ôm tay anh lắc mạnh, mắt sáng rực như hoa đào nở rộ, nóng lòng hỏi: “Chuyện gì chuyện gì? Chẳng lẽ cha mẹ cuối cùng cũng được ra rồi?”

Phó Bạch không nhịn được, gõ nhẹ lên trán cô một cái, khóe môi cong lên, “Em nói hết lời anh định nói rồi!”

Lý Thanh Lê vui sướng nhảy lên, “Thật á? Tốt quá rồi! Em đã nói rồi mà, sau cơn mưa trời lại sáng, tuy con đường gập ghềnh nhưng tương lai nhất định sẽ sáng lạn! Xem đi, anh đã chờ được rồi đó! Em vui quá đi! Thầy Phó, anh vui không? Hạnh phúc không?”

Hai tay Phó Bạch c*m v** túi quần, anh đứng thẳng lưng nhìn vùng quê bao la trước mặt. Trong lòng chỉ cảm thấy trời đất đều đẹp, khóe môi bất giác cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng thư thái chưa từng có: “Cũng tạm.”

“Xì…” Lý Thanh Lê bước tới ngồi xổm trước mặt anh, dùng hai tay nâng mặt anh lên, “Rõ ràng vui muốn chết lại còn giả vờ! Anh phải cười như thế này này, mắt híp thành một đường, úi, đúng rồi, hơi giống A Hoàng rồi nè!”

A Hoàng là con chó cỏ bảo vệ lương thực và tài sản được đội sản xuất nuôi, mặt tròn tròn mà mắt cũng nhỏ xíu.

Phó Bạch cô kéo vào lòng mình, cười khẽ: “Nghịch ngợm .”

Lý Thanh Lê vỗ mạnh vào ngực anh như anh em chí cốt, thúc giục: “Còn chuyện thứ hai thì sao?”

“Chuyện thứ hai, trường trung học công xã x**n th** mời anh qua đó dạy học.” Phó Bạch đáp.

Trường học của đội sản xuất hiển nhiên không so được với trường công xã, một bên là dân lập, một bên là công lập. Từ quy mô, cơ sở vật chất, trình độ dạy học, số lượng học sinh, đến chế độ đãi ngộ,... đều tốt hơn hẳn. Phó Bạch từ giáo viên đội sản xuất nhảy lên trở thành giáo viên trường trung học công xã, đây đúng là cơ hội hiếm có.

Lý Thanh Lê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Khi nào vậy? Thầy Phó, anh giỏi quá đi!”

Phó Bạch thu lại nụ cười, “Thật ra lúc trước trường trung học công xã đã bàn bạc với anh rồi, nhưng vì thành phần gia đình không qua được xét duyệt nên anh không nộp đơn. Hiện tại chuyện của cha mẹ anh đã giải quyết xong, bên phía nhà trường lại tìm đến, hôm qua anh đồng ý rồi.”

Lý Thanh Lê gật đầu lia lịa, “Đương nhiên là phải đồng ý, cơ hội tốt thế cơ mà! Thầy Phó là người tài hoa, anh xứng đáng đứng trên sân khấu rộng lớn hơn chứ.”

Phó Bạch bật cười: “Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cố gắng sống tốt, hy vọng sau này có thể nuôi vợ nuôi con, sống yên ổn là đủ.”

Cô đổi một tư thế thoải mái hơn ngồi trong lòng anh, cọ cọ cằm người yêu, giọng nói dịu dàng pha chút ngọt ngào: “Anh làm gì cũng được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thôi.”

Cô hiểu rõ, mấy năm nay xuống nông thôn không phải không có ảnh hưởng gì đến Phó Bạch, năm tháng dài đằng đẵng đã mài mòn đi khí phách, sự tự tin và góc cạnh của tuổi trẻ, anh cần thời gian để tìm lại chính mình.

Phó Bạch rũ hàng mi dài, lặng lẽ nhìn người trong lòng rồi mỉm cười.

“Lê Tử, trường của công xã cách huyện thành không xa, rảnh là anh có thể đến xưởng gặp em rồi.”

Lý Thanh Lê nghịch mấy ngón tay thô ráp của anh, gật mạnh: “Ừm!”

“Cha mẹ anh được thả ra rồi, anh sẽ tranh thủ về thăm họ, sau đó sẽ chính thức đến nhà em xin phép.”

“Được!” Cô vẫn cúi đầu nghịch tay anh.

“Lê Tử, bao giờ chúng mình đi đăng ký?” Phó Bạch khẽ hỏi bên tai.

Lý Thanh Lê lập tức ngồi thẳng dậy, mắt tròn xoe, “Đăng ký á?”

Ngay sau đó cô lắc đầu, “Không được không được, nhanh quá đi, em chưa sẵn sàng kết hôn đâu.”

Anh vuốt mái tóc đen mượt của cô, nửa cười nửa trách:

“Anh chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu em kết hôn rồi thì đâu còn lũ ong bướm vây quanh làm người ta bực nữa.”

Cô hất tóc, quay đầu lườm anh, giọng đanh lại:

“Làm như ở trường công xã thì ít cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp ấy, anh nhớ tránh xa họ ra, không cần thiết thì không được nói chuyện, biết chưa?”

Một bàn tay đang giơ ngay trước mắt, Phó Bạch dám nói "Không" sao?

Thật ra lúc này suy nghĩ của hai người lại vô cùng nhất trí: Đúng là người yêu càng đẹp thì phiền não càng nhiều!

“Lý Tiểu Lục!” Tiếng hét sang sảng của bà Điêu lập tức đánh tan bầu không khí mờ ám.

Lý Thanh Lê nghe giọng đoán tâm tình, biết mẹ đang không vui nên cũng không dám trì hoãn.

Cô thoát ra khỏi vòng tay Phó Bạch, phủi phủi mông sau đó chạy biến, đến tạm biệt cũng quên không nói.

Phó Bạch từ từ đứng dậy, khẽ thở dài, chỉ thấy vòng tay trống rỗng, trong lòng hơi lạnh lẽo, tâm tình không vui chút nào.

––––––––––

 

Trên đường về bị mẹ càu nhàu mãi, vừa vào nhà không cần bà Điêu mở miệng, Lý Thanh Lê liền đi vào phòng bếp giúp Lý đại tẩu nhóm lò xào rau.

Hiện tại bụng Lý tam tẩu và Lý Tứ tẩu đều đã lớn, nhất là Lý tam tẩu  giờ còn chẳng dám xuống giường. Trước đó Lý lão tam đưa vợ đi khám, bác sĩ nói đây là thai đôi, bà Điêu biết tin suýt nữa muốn bỏ gánh không làm nữa.

Ban đầu bà tưởng để nhà con trai thứ hai tự lo thì sẽ nhẹ nhàng hơn, ai mà ngờ con dâu ba lại bù một đứa, kết quả vẫn là bà chăm ba đứa cháu.

Hai cô con dâu còn chưa sinh bà đã bắt đầu phát sầu oán giận, nhà thằng ba, thằng tư đúng là giỏi đẻ, đặc biệt là nhà thằng ba, thật là một nhà quỷ đòi nợ!

Trong phòng bếp bà Điêu vừa làm vừa than thở, còn Lý Thanh Lê cũng chỉ biết nghĩ thầm:

Con cái đều là của nợ, trách được ai đây? Có trách thì trách tác giả rác rưởi ấy, để Tô Nhân mang song thai một cách hợp logic mà bắt Lý gia nhà cô mang gen di truyền.

Tưởng thai đôi là cây trồng ngoài ruộng, muốn là có chắc?

Thứ tiểu thuyết rác rưởi hại người!

––––––––––

Mấy tháng nay Lý Thanh Lê đã trưởng thành hơn, biết thương mẹ hơn nên sáng hôm sau cô không ngủ nướng, vừa dậy đã giúp mẹ làm việc.

Bà Điêu rất không nỡ, nhưng cánh phụ nữ trong nhà ăn sáng xong còn phải đi làm công, việc nhà chỉ đành để bà và con gái làm.

Từ ngày mấy chị dâu đồng thời mang thai, Lý Thanh Lê làm việc nhà càng thêm thành thạo, bà Điêu nhìn con gái dậy từ sáng sớm tinh mơ, giờ đang ngồi ở giếng giặt đồ thì xót lắm.

Bà lau lau khóe mắt, “Vất vả cho Tiểu Lục của mẹ quá, có mỗi ngày chủ nhật được nghỉ về nhà thì lại phải làm này làm kia. Chờ hai chị dâu con sinh con xong, phải bảo hai anh trai khen thưởng con mới được.”

Lý Thanh Lê vừa vò quần áo trên ván giặt đồ vừa nói:

“Người một nhà đâu cần tính toán làm gì, vì chuyện của con mà hôm qua các anh cũng xin nghỉ để lên huyện thành mà mẹ, con cũng đâu có nói cảm ơn hay không cảm ơn gì đâu. Với lại chủ yếu là con thương mẹ, con không làm thì mẹ phải làm hết mà.”

Bà Điêu cảm động sụt sùi, “Tiểu Lục lớn rồi, hiểu chuyện rồi, ai lấy được Tiểu Lục nhà mình thì đúng là phúc tám đời!”

Lý Thanh Lê hoàn toàn đồng ý, “Đúng vậy, ai lấy được con là lời to rồi!”

Rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm nhưng cô lại cố tình làm khác.

Một người vừa chăm chỉ, vừa dẻo miệng, tốt nghiệp cấp 3, lại là công nhân xưởng Dệt may như cô, ngoài khuyết điểm nho nhỏ là không biết nấu ăn thì quả thật quá hoàn mỹ!

Nếu là đàn ông, cô chắc chắn sẽ đuổi theo chính mình!

Chỉ là chưa kịp hết đắc ý thì mẹ cô đã hỏi, “Tiểu Lục, con định bao giờ chia tay Phó Bạch thế?”

Lý Thanh Lê sặc nước miếng, “Khụ khụ khụ… Dạ, gì cơ mẹ?”

Bà Điêu cười tủm tỉm ngồi xuống ghế, giọng bình thản: “Các con quen nhau cũng lâu rồi mà, đằng nào cũng chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, đúng không?”

Lý Thanh Lê thả quần áo vào chậu, ngồi nghiêm chỉnh:

“Mẹ, nếu mẹ nhắc tới việc này thì con cũng cũng không nói dối mẹ nữa, thật ra con với Phó Bạch ngay từ đầu đã yêu đương nghiêm túc, nhưng con sợ cha mẹ không đồng ý, cho nên con mới bịa chuyện nói không yêu lâu dài…”

Bà Điêu vẫn rất bình thản: “Rồi sao nữa?”

Lý Thanh Lê nuốt một ngụm nước bọt, “Giờ cha mẹ Phó Bạch đã được thả, tương lai anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng nữa, hôm trước trường trung học công xã còn mời anh ấy về làm việc đó mẹ, việc nuôi gia đình chắc chắn không thành vấn đề.”

Bà liếc mắt hừ lạnh một tiếng: “Nuôi gia đình thì liên quan gì đến con? Cha mẹ cậu ta không sao, chứng tỏ ngày cậu ta quay về thành cũng không còn xa, con lại còn vui thay cho người ta nữa, cái con bé ngốc này!”

 

Lý Thanh Lê rũ mắt suy nghĩ, lúc ngẩng lên đôi mắt vẫn sáng trong, cô bình tĩnh trả lời:

“Mẹ, con không biết phải giải thích cho mẹ thế nào, nhưng con tin anh ấy không giống Vương Húc Đông. Hôm qua anh ấy còn nói muốn đi đăng ký kết hôn, chỉ là con chưa sẵn sàng nên đã từ chối. Chúng con bàn rồi, sau khi Phó Bạch về thăm cha mẹ anh ấy thì sẽ đến nhà ta ra mắt, thế đã đủ chứng minh anh ấy nghiêm túc với con rồi đúng không mẹ?”

Bà Điêu mặc kệ, “Vậy chờ cậu ta lấy ra thành ý rồi nói. Con gái của Điêu Nghi Tú này không phải ai cũng cưới được đâu.”

Nói xong bà liền đứng dậy đi làm việc khác.

Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng mẹ mình, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn.

Bình thường mẹ cô hoặc là chửi ầm lên hoặc là sầm mặt, thế mà lần này bà lại phá lệ không tỏ thái độ gì, làm cô cũng không biết phải làm sao.

––––––––––

Hiện tại là mùa xuân, ngoài ruộng nhiều việc mà trong nhà lại có hai chị dâu mang bầu không làm được gì, cả buổi sáng Lý Thanh Lê bận tối mắt tối mũi, đến trưa nấu cơm xong cũng mệt hết hơi.

Lý Thành Dương là người đầu tiên tan làm về nhà, anh tiến phòng bếp múc nước rửa tay, thấy em gái ngồi nghỉ trong bếp liền ngồi xuống trước mặt cô thông báo:

“Tiểu Lục, anh năm báo cho em một tin vui nhé!” Lý Thành Dương tùy ý lắc lắc hai tay, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

Lý Thanh Lê liếc anh một cái, thấy hôm nay anh ăn mặc chăm chút liền buột miệng: “Tin vui gì, anh với chị Đường Nhã đăng ký kết hôn rồi à?”

Lý Thành Dương như bị ai bóp cổ, “Sao em biết?”

Lý Thanh Lê bĩu môi, “Nhìn cái mặt hớn hở của anh kìa, chậc chậc, chỉ còn thiếu nước viết lên trán sáu chữ, 'Tôi là chồng của Đường Nhã' thôi đấy!”

Lý Thành Dương liền búng trán cô, “Không biết lớn nhỏ, dám nói chuyện với anh thế hả?”

Lý Thanh Lê ôm trán mà tức anh ách, cùng là búng trán, Phó Bạch thì nhẹ như lông vũ, còn người ANH TRAI RUỘT này chắc chỉ hận không thể búng lủng trán cô!

Cô nghiến răng nghiến lợi gào lên:

“Cái đồ đáng ghét!”

Nói xong liền giơ chân muốn đá, nhưng làm anh em đã 20 năm, Lý Thành Dương đã sớm bắt bài cô, xoay người một cái là có thể tránh được công kích.

Anh nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ tay, “Thôi, giờ anh đi báo tin này cho mẹ cái đã, rồi còn phải chuẩn bị tiền tổ chức đám cưới nữa chứ, không thể để Tiểu Nhã bị ấm ức được.”

Mắt Lý Thanh Lê đột nhiên sáng lên:

“Anh dám lén đi đăng ký kết hôn à? Anh năm yêu quý, anh xong đời rồi!”

Người đàn ông đang đắn chìm trong niềm hạnh phúc căn bản không để ý tới thâm ý trong lời nói của Lý Thanh Lê, anh thản nhiên đáp:

“Còn lâu nhé, mẹ mà biết anh lấy được vợ, có mà vui không kịp!”

Nói xong anh hưng phấn chạy đi, chỉ còn lại Lý Thanh Lê ngồi trong bếp thầm vui sướng khi người gặp họa.

Anh năm xa nhà nhiều năm, từ khi xuất ngũ về nhà mẹ cũng chưa từng nổi giận, chắc là anh đã quên tính tình bá đạo của mẹ rồi nhỉ?

Quả nhiên, mấy phút sau, từ trong nhà chính truyền ra tiếng rít gào rung trời của bà Điêu.

“Cái gì? Hai đứa đăng ký kết hôn rồi?”

“Sao mày không đợi đẻ con ra rồi mới báo cho mẹ luôn đi?”

Lý Thanh Lê tung tăng chạy đến hiên nhà hóng chuyện.

“Thì ngày nào mẹ cũng giục con lấy vợ còn gì, với lại mẹ cũng đồng ý chuyện của chúng con rồi mà, đăng ký kết hôn sớm một tí cũng có sao đâu!” Lý Thành Dương cợt nhả lấy lý do.

“Chuyện sớm muộn cũng không thể lén cha mẹ làm như thế! Lý Thành Dương, mày xem cha mẹ là gì? Nhập ngũ nói đi là đi, muốn xuất ngũ liền xuất ngũ, giờ đăng ký kết hôn cũng chẳng thèm thương lượng với người nhà, trong mắt mày không có cha mẹ đúng không?”

“Trong mắt con đương nhiên là có cha mẹ rồi, chẳng qua ngay từ ngày đầu hẹn hò với Tiểu Nhã, con đã coi cô ấy là vợ tương lai của con, cho nên mặc kệ là hôm nay hay là ngày mai đăng ký, với con mà nói đều giống nhau. Con cũng lý do chứ bộ.”

“Lý do gì? ? Hôm nay mà mày không có lý do chính đáng thì mẹ cũng không cần cái thằng con trai bất hiếu này nữa!”

“Tại cha của Tiểu Nhã ấy, ông ấy cứ bắt cô ấy phải lấy người khác, mấy hôm trước còn viết thư doạ, nếu không đồng ý thì ông ấy sẽ đến bắt người về. Tiểu Nhã không muốn quay về căn nhà kia, con cũng không muốn chia xa, nên chúng con quyết định đăng ký kết hôn trước rồi tổ chức đám cưới sau. Đến nước này rồi ông ấy cũng đâu thể bắt chúng con ly hôn, đúng không mẹ?”

Bà Điêu chợt nhớ tới chuyện con gái nói gia thế Đường Nhã không bình thường, con trai bà theo đuổi con gái nhà người ta cũng không phải một đường thông thuận.

Mà người xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, cha con không có thù qua đêm, cha Đường Nhã hẳn là một lúc nào đó sẽ tha thứ cho con bé, thế thì đến lúc đó con rể ông ấy không phải chính là con trai bà hay sao?

Nghĩ đến đây trong lòng bà Điêu mới thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng bà cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, vỗ đùi ăn vạ:

“Thế con lén đi đăng ký kết hôn thì được à?”

“Ông trời ơi, đời này tôi đã tạo nghiệt gì để ra nông nỗi thế này? Cực khổ nuôi sáu đứa con, con gái út có người yêu lừa tôi, giờ con trai kết hôn cũng không báo cho tôi biết, tôi còn sống làm gì nữa? Cứ để tôi đào một cái hố rồi tự chôn mình cho rồi! Chết quách đi cho xong!”

Lý Thành Dương như có mắt sau lưng quay phắt người lại, vừa vặn bắt gặp cái đầu đang thập thò của Lý Thanh Lê. Mặt anh tức khắc sầm xuống, hung hăng phi một ánh mắt chết chóc.

Lý Thanh Lê cũng không vừa, vừa lườm anh vừa mấp máy môi, khoa tay múa chân: “Đáng, đời!”

Lý Thành Dương coi như đã nhận ra, mẹ giận một phần là do chuyện của anh, còn lại là công lao của con nhóc Lý Tiểu Lục kia.

Bảo sao mẹ cứ nhất định không chịu bỏ qua, bản thân anh bị em gái liên luỵ, có nên tức không?

Bà Điêu ngồi than cả tiếng đồng hồ, qua bữa cơm trưa mà vẫn chưa thấy có ý định dừng lại. Còn Lý Thành Dương thì như được quay lại những ngày thơ bé bị mẹ túm lấy mắng xối xả.

Buổi chiều Lý Thành Dương mượn chiếc xe Đại Giang 28 của công xã đưa Lý Thanh Lê quay lại xưởng Dệt may. Dọc đường đi, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn chằm chằm khiến Lý Thanh Lê sởn tóc gáy.

“Anh đừng có nhìn em kiểu đó nữa, kinh chết đi được.”

Lý Thành Dương lạnh lùng nhếch mép, “Yêu đương à? Ai mà xui xẻo thế?”

Lý Thanh Lê nghiến răng hừ lạnh:

“Người yêu em cũng là thanh niên trí thức đấy nhé. Thầy giáo Phó Bạch của đội sản xuất, không phải, giờ phải gọi là thầy giáo của trường trung học công xã x**n th** chứ, anh có ý kiến à?”

Lý Thành Dương bận đạp xe cũng không quên móc mỉa: “Cây cải trắng tươi ngon mọng nước lại bị heo gặm mất rồi, xì…”

“Chứ chị Tiểu Nhã mọng nước nhiều tiền cũng bị anh gặm đấy thôi?”

 

Nói xong, hai anh em heo chỉ biết trầm mặc.

Hai anh em ghét nhau như chó với mèo, sau khi đưa Lý Thanh Lê đến ký túc xá, Lý Thành Dương liền ngẩng cao quý, quay xe rời đi, còn Lý Thanh Lê cũng ngạo nghễ đi thẳng lên lầu.

Trong ký túc xá chỉ có Lý Thanh Lê nhà xa nhất, đến buổi tối các thành viên khác cũng lục tục trở về, chỉ trừ Đinh Khiết.

Cùng lúc đó, văn phòng xưởng trưởng đưa ra thông báo:

Tối thứ sáu, Đinh Khiết của phân xưởng số 7 đã bị cảnh sát bắt, nguyên nhân là do cô ta thuê bốn tên côn đồ, có ý định làm tổn thương đồng chí Lý Thanh Lê, bị năm anh trai của đồng chí Lý Thanh Lê bắt tại trận. Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Đinh Khiết muốn chối cũng không được, hiện tại cô ta đang bị nhốt ở đồn cảnh sát cùng bốn tên côn đồ kia!

Xưởng Dệt may đương nhiên sẽ không chấp nhận công nhân có vết nhơ như vậy, cũng vì thế, Đinh Khiết chính thức bị đuổi việc.

 

Bảy người trong phòng ký túc xá, ngoại trừ Lý Thanh Lê, ai nấy đều sốc ngay người. Không ai ngờ được Đinh Khiết lại dám manh động như vậy, bình thường họ đúng là có tranh chấp, nhưng ai lại đi thuê côn đồ trả thù bao giờ?

Nếu các anh trai của Lê Tử không kịp xuất hiện thì chẳng biết cô ấy sẽ gặp phải tai hoạ gì. Thanh danh của phụ nữ rất quan trọng, bị tổn hại thì dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng rửa được mất!

Đinh Khiết có kết cục này, Lý Thanh Lê chỉ có thể tặng cô ta hai chữ: Xứng đáng!

Đinh Khiết thật đúng là vừa kiêu ngạo vừa không có đầu óc, vì một tên đàn ông rác rưởi mà không tiếc ra tay hãm hại cô!

Buồn cười là từ đầu tới cuối cô chỉ là một người qua đường, Đinh Khiết bị Kiều Hạo vứt bỏ lại chuyển hết oán hận lên cô.

Cũng may là cô có chuẩn bị trước, Đinh Khiết lại ngu dại nên kết cục coi như tự cô ta chuốc lấy đi.

Chắc hẳn qua sự việc lần này thì lâu la Uông Diễm Linh sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ký túc xá được yên bình một thời gian rồi.

Tâm trạng vui vẻ của Lý Thanh Lê kéo dài đến tận trưa hôm sau, cho đến khi gã Kiều Hạo không biết xấu hổ kia lại thừa dịp gặp ở nhà ăn mà làm phiền cô.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Lê: Thằng cha nhà mày! Ăn mất cả ngon!

Bình Luận (0)
Comment