Edit: Sweetie
Trong nhà ăn người đến người đi, Kiều Hạo bưng hộp cơm tiến lại gần, vẻ mặt áy náy:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, chuyện Đinh Khiết làm tôi đã nghe cả rồi, không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, may mà cô không bị gì, bằng không tôi sẽ ray rứt cả đời mất.”
Diệp Vãn Hà cùng Lưu Lệ ngơ ngác, không hiểu Đinh Khiết và Kiều Hạo có quan hệ gì.
Lý Thanh Lê cười lạnh, hờ hững giải thích: “Đinh Khiết đang hẹn hò với người ta đó mà…”
Kiều Hạo vội phân bua: “Tôi với Đinh Khiết chia tay từ trước rồi, tính cách chúng tôi không hợp.”
Hắn hẹn hò với Đinh Khiết cũng chỉ vì cô ta xinh đẹp, chứ cha mẹ hắn từ trước đến nay luôn chướng mắt Đinh Khiết gia cảnh bình dân, tuyệt đối không cho phép hắn lấy loại phụ nữ như vậy.
Cũng chính vì thế nên hắn luôn giấu giếm, không cho Đinh Khiết công khai quan hệ hai người, ai mà biết chia tay rồi cô ta kia vẫn làm ầm lên chứ.
Đến nay cả xưởng đều biết chuyện xấu của Đinh Khiết, hại hắn bị cha mẹ mắng một trận. Cũng may là hắn từng có nhiều bạn gái, cha mẹ cũng tỏ thái độ, chỉ cần không cưới mấy cô gái này, không gây náo loạn quá lớn thì họ sẽ mở nhắm một mắt mở một mắt cho qua, cho nên hắn mới dám phóng túng đến thế.
Nghe chuyện này, Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ há hốc mồm, trước giờ họ chưa từng biết Đinh Khiết qua lại với Kiều Hạo.
Kiều Hạo thấy Lý Thanh Lê cao ngạo chỉ càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thấy thấy cô theo đoàn người xếp hàng tiến lên hai bước, hắn lại lần nữa đi theo, mỉm cười toe toét:
“Đồng chí Lý Thanh Lê, nói đến cùng vẫn là do tôi xử lý không tốt mới khiến cô bị liên lụy, trong lòng tôi thật sự rất băn khoăn, hôm nay cứ để tôi mời cơm nhé, coi như xin lỗi.”
Lý Thanh Lê nhìn cửa sổ lấy cơm ngay trước mắt, một suy nghĩ chợt loé lên, lạnh lùng hỏi:
“Muốn nhận lỗi à? Được thôi, ký túc xá chúng tôi có ba người ở đây, anh chỉ mời một mình tôi thì kỳ quá, mời cả ba đi, vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Diệp Vãn Hà lắc lắc đầu từ chối, “Người ta nợ em chứ có nợ gì chị đâu, sao bọn chị ăn chực được?”
Lưu Lệ cũng hết sức cự tuyệt.
Kiều Hạo lại như nghe được thánh chỉ, hắn mặc kệ hai người kia, cầm hộp cơm của ba cô gái nhanh chóng chen vào giữa đám người đang xếp hàng.
Diệp Vãn Hà cùng Lưu Lệ nhìn nhau không nói gì.
Lý Thanh Lê ôm bả vai họ, thì thầm: “Hai chị gái tốt của em, em thật sự nuốt không trôi cục tức này, muốn tìm một cơ hội xả giận, hai chị nể mặt em lần này nhé?”
Hai người từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, “Lê Tử, em muốn dạy dỗ Kiều Hạo kia sao? Không sợ hắn trả thù à? Hắn chính là cháu trai phó xưởng trưởng, con trai kế toán xưởng đó!”
Lý Thanh Lê xua xua tay, “Các chị yên tâm, lòng em hiểu rõ.”
Không trút giận thì đêm nay cô chẳng ngủ được, huống chi tên Kiều Hạo kia còn tự động lẽo đẽo tìm tới, cô không ra tay thì đúng là thiên lý nan dung!
Kiều Hạo quả nhiên có cách, một lát sau đã cùng đám đàn em lấy về bốn hộp cơm. Lý Thanh Lê mở hộp cơm ra, ngoài cơm trắng, các món còn lại đều là thịt: thịt kho tàu, thịt viên,... ba hộp cơm tính ra tốn cũng không ít tiền.
Hắn cười sang sảng, “Đồng chí Lý Thanh Lê sao còn ngẩn người thế? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị, để tôi gọi một phần khác cho cô nhé?”
Lý Thanh Lê cười giả lả, “Sao lại thế, chỉ là để đồng chí Kiều Hạo tiêu pha tốn kém, tôi thấy ngại quá.”
Trong lòng cô lại hừ lạnh, rõ ràng Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ cũng có mặt mà hắn lại coi họ như không khí, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chòng chọc vào cô, tên quỷ háo sắc đội lốt người!
Từ khi Lý Thanh Lê vào xưởng, thường xuyên có thanh niên trẻ tuổi tiến đến bắt chuyện làm quen, nhưng phần lớn là mang tâm tư bẩn thỉu, điển hình như tên Kiều Hạo trước mặt đây.
Đám rác rưởi này so với sợi tóc của thầy Phó cũng chẳng bằng ấy chứ!
Kiều rác rưởi thấy thái độ của Lý Thanh Lê đã dịu xuống càng được nước lấn tới, ra vẻ tự nhiên ngồi xuống cạnh cô. Đã vậy khi ăn hắn còn không ngừng dùng ánh mắt dính nhớp kinh tởm nhìn cô chằm chằm, khiến da gà trên người cô rụng đầy đất.
Lý Thanh Lê cầm chặt đũa cười lạnh, bất ngờ đứng dậy kéo ghế vào sát bàn, sau đó hung hăng ngồi xuống.
“Áuuuu!!!” Kiều Hạo ngồi bên cạnh đột nhiên hét thảm.
Lý Thanh Lê tỏ vẻ vô tội, nửa đứng dậy xoay sang, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chưa nói hết câu cô lại ngồi xuống, Kiều Hạo lần thứ hai bị thương, kêu còn thảm hơn lần đầu tiên.
Cô nhìn xuống cái chân bị đè dưới chân ghế, che miệng nức nở, “Đồng chí Kiều Hạo, anh, anh không sao chứ? Tôi không cố ý, tôi nào có biết…”
Ban đầu Kiều Hạo cũng nghĩ là Lý Thanh Lê đang cố tình, nhưng thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội kia thì lại do dự. Hắn rút chân về, cố nén đau để mặt mình trông không quá mức vặn vẹo khó coi.
“Không sao, không trách cô.” Hắn nghiến răng chịu đựng, lại không nỡ nổi giận với người đẹp, chỉ có thể chửi thầm trong lòng.
Ngoài mặt Lý Thanh Lê tỏ ra lo lắng, trong lòng ai sướng như điên.
Tên khốn rác rưởi, tưởng có chỗ dựa là ngon lắm à? Dám ở trước mặt chị đây làm bộ làm tịch, giờ đã biết thế nào là có khổ mà không thể nói chưa?!
Quả nhiên hai ngày tiếp theo Kiều Hạo không còn xuất hiện nữa.
Hôm đó tan làm, Lý Thanh Lê nhận được một bức thư của Phó Bạch, cô không kìm được mà mở ngay trên đường.
Trong thư anh viết, anh đã về quê thăm cha mẹ từ hôm thứ ba, chủ nhật sẽ quay lại, còn dặn cô đừng chơi xấu, chủ nhật tuần sau nữa nhất định phải cho anh ra mắt gia đình, cuối thư ký tên: "Mỗi ngày đều nhớ em 3000 lần - Phó Bạch.
Lý Thanh Lê đọc từng câu từng chữ, khóe miệng bất giác cong lên, cầm thư tung tăng chạy theo Diệp Vãn Hà và Lưu Lệ, trong lòng thầm nghĩ:
Còn mỗi ngày nhớ em 3000 lần nữa chứ, chẳng lẽ lúc dạy học anh cũng nhớ em hay sao? Giáo viên gì mà không đủ tiêu chuẩn gì cả!
Sau khi hoàn toàn quen với nhịp sinh hoạt trong xưởng Dệt may, là một thanh niên chưa chồng chưa con, Lý Thanh Lê cảm thấy sống như hiện tại khá thoải mái. Ban ngày đi làm, cơm đã có nhà ăn, từ nước sôi, nhà tắm, phòng đọc đến phòng y tế đều đủ cả. Có thời gian rảnh thì ra phố đi dạo, bỏ qua chuyện tháng đầu tiên chưa có lương thì mọi thứ đều ổn.
Thoáng cái đã đến thứ sáu, vì về nhà bất tiện nên lần này Lý Thanh Lê không về nữa.
Đến thứ bảy, bác cả Điêu gọi cô đến ăn cơm, nhân tiện hỏi thăm tình hình công việc và chuyện tình cảm. Cô ứng phó mấy câu cho qua chuyện, đến chiều mới rời đi, không ngờ lúc đi xuống lầu lại tình cờ gặp Đỗ Văn Thanh.
Sau sự kiện khó xử năm ngoái, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Lần này chạm mặt, Đỗ Văn Thanh xấu hổ không biết có nên tiến lên chào hỏi không, cuối cùng vẫn là Lý Thanh Lê chủ động:
“Đồng chí Đỗ Văn Thanh, lâu rồi không gặp.”
Đỗ Văn Thanh đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, “Đúng là trùng hợp thật, nghe nói cô đã vào xưởng Dệt may làm việc rồi, chúc mừng nhé.”
Thấy hắn ngại ngùng đến mức không biết nhìn đi đâu, cô liền giả vờ như không biết, thoải mái trò chuyện như bạn cũ: “Cảm ơn.”
“À mà đồng chí Đỗ đã có người yêu chưa, trong ký túc xá của tôi có mấy chị em gái, ai cũng tốt bụng lương thiện cả, nếu anh chưa có thì để tôi giới thiệu cho nhé?”
Lý Thanh Lê tin mắt mẹ mình, cũng cũng rất tin tưởng mắt mình, Đỗ Văn Thanh là một người tốt, có câu phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu có thể tác hợp cho Diệp Vãn Hà hoặc Cao Đông Mai thì quá tốt!
Dưới ánh mắt sáng quắc của Lý Thanh Lê, Đỗ Văn Thanh đỏ bừng tai, cúi đầu.
Lý Thanh Lê: “Ủa?”
“Tôi... Tôi có người yêu rồi.”
Lý Thanh Lê lập tức cười xòa, vội xua xua tay, “Không sao, mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, à không phải… Làm bạn cũng là quý rồi! Chúc mừng anh nhé, chắc cô ấy dịu dàng ân cần lắm, chúc hai người hạnh phúc!”
Đỗ Văn Thanh gãi gãi đầu, cười như tên ngốc: “Thật ra cô cũng quen đấy, cô ấy là Ngâm Tuyết.”
Lý Thanh Lê mờ mịt, “Ngâm Tuyết? Ai vậy?”
“Chính là phó xưởng trưởng Mai.”
Lý Thanh Lê phải nói là khiếp sợ đến câm nín, không ngờ cuối cùng Đỗ Văn Thanh và phó xưởng trưởng Mai lại thành đôi.
Mai Ngâm Tuyết lớn hơn Đỗ Văn Thanh vài tuổi, tính cách cô ấy mạnh mẽ quyết đoán, còn Đỗ Văn Thanh thì mềm mỏng dịu dàng, cũng coi như bù trừ cho nhau đi.
Mà ngẫm lại, nữ phó xưởng trưởng và cấp dưới, nghe thôi cũng thấy k*ch th*ch rồi.
“Hai người kết hôn thì đừng quên mời tôi uống rượu mừng nha.” Lý Thanh Lê lại chúc thêm mấy câu rồi mỉm cười chào tạm biệt.
Thấy thời gian này quay về ký túc xá cũng không có việc gì làm, cô định đi dạo phố một vòng, xui rủi thế nào lại gặp trúng Kiều Hạo.
Vừa nhìn thấy cô, mắt hắn liền sáng rỡ, bỏ mặc bạn đồng hành mà lao đến.
“Đồng chí Lý Thanh Lê đi dạo một mình thôi à, giờ này con gái đi một mình không an toàn đâu.”
Lý Thanh Lê cười nhạt, “Tôi đang định về đây, phiền anh tránh đường.”
“Tôi mời cô xem phim nhé?”
Lý Thanh Lê trợn trắng mắt, quay đầu muốn đi, “Xem phim đương nhiên là phải xem cùng người yêu, anh là cái thá gì?”
Kiều Hạo vẫn cứ đeo bám, thấy cô lạnh mặt liền đổi sang phương án khác:
“Hay là tôi mời cô ăn cơm tối nhé, đến tiệm cơm quốc doanh, được không?”
Lý Thanh Lê không thèm để ý, tiếp tục đi thẳng.
Kiều Hạo theo đuổi vô số phụ nữ, hắn hiểu rõ đạo lý 'đẹp trai không bằng trai mặt', cộng thêm gia thế của hắn thì làm gì có cô gái nào nỡ từ chối. Cho nên dù Lý Thanh Lê cự tuyệt cỡ nào hắn cũng không để trong lòng, thậm chí, cô càng cự tuyệt, hắn càng muốn chinh phục.
Với lợi thế chân dài, Kiều Hạo nhanh chóng đuổi kịp Lý Thanh Lê, toan nắm tay thì bị cô hất ra, quát lớn:
“Anh định làm gì?! Giữa ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh à?”
Kiều Hạo hít sâu một hơi, “Lý Thanh Lê! Chẳng lẽ em không nhận ra tôi thích em sao?”
Thấy cô đứng yên tại chỗ, hắn tiếp tục dỗ dành:
“Lý Thanh Lê, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thích em rồi, em rất đặc biệt, tôi không có cách nào ngăn mình thích em cả…”
Đáy mắt Lý Thanh Lê loé lên vẻ châm biếm, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng chỉ một thoáng rồi lại lạnh tanh: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
“Vẫn là tên nhà quê đó phải không? Hắn không thể cho em một cuộc sống giàu sang, em là con gái yếu đuối lại phải vào nhà xưởng làm việc mệt chết đi sống lại, hắn cũng xứng làm người yêu em sao? Nếu là tôi thì sẽ không để em phải vất vả vậy đâu, em chỉ cần ở nhà hưởng phúc thôi, những chuyện khác đều không cần lo. Tiểu Lê, em xứng đáng với người tốt hơn…”
Vừa nói hắn vừa rướn lại gần
Lý Thanh Lê như bị nói trúng tim đen, ánh mắt nhìn Kiều Hạo cũng thay đổi, giống như muốn nói lại thôi.
Kiều Hạo lăn lộn tình trường bao năm, tỏ vẻ rất thấu hiểu:
“Tiểu Lê, em yên tâm, chỉ cần theo tôi thì em muốn gì cũng được, giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Lý Thanh Lê cúi đầu “e thẹn”, thở dài khẩy khẩy ngón tay, “Vào xưởng gần hai mươi ngày mà tôi vẫn chưa thạo việc lắm, tay cũng chai sạn cả rồi, hình như tôi không phù hợp làm công nhân xưởng Dệt may hay sao ấy...”
Thật ra yêu cầu này lúc trước Đinh Khiết cũng có nhắc đến, nhưng Kiều Hạo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha mẹ, khí thế của hắn lập tức chỉ còn một mẩu, “Chuyện này… Tôi có thể hỏi thử bác tôi xem có còn vị trí nào trong văn phòng không, nếu có sẽ để lại cho em, nhưng mà nóng vội dễ hỏng việc, chuyện này cứ từ từ.”
Lý Thanh Lê bất mãn dẩu miệng: “Đổi chức vị không được thì em muốn đưa người nhà vào làm công nhân, chuyện này với anh chắc không khó đâu nhỉ?”
Kiều Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Lần sau tuyển công nhân nhất định sẽ giữ lại một suất cho người nhà em.”
“Một suất sao mà đủ, chỉ riêng anh trai ruột thôi em đã có năm người, rồi còn năm chị dâu, cháu trai cháu gái cũng đã qua tuổi 16, các anh họ hai bên nội ngoại cũng tốt với em lắm, ít nhất cũng phải 20 suất mới được nha!”
Kiều Hạo bị công phu sư tử ngoạm sợ tới suýt hộc máu, hắn run rẩy hỏi lại:
“20 suất? Tiểu Lê, vị trí công nhân không phải rau muốn mua là có đâu!”
Lý Thanh Lê bĩu môi: “Có thế mà cũng không làm được, theo anh thì sướng ở chỗ nào? Tuy xuất thân của người yêu em không tốt bằng anh, nhưng ít ra em nói gì anh ấy đều nghe!”
Vì muốn được gần gũi người đẹp, Kiều Hạo đành cắn răng:
“Một lần 20 suất thì nhiều quá, từ từ thì được, mỗi năm anh lo vài suất, dần dần thế nào cũng đủ, như vậy được chứ?”
Lý Thanh Lê miễn cưỡng trả lời, “Nhờ có hai chuyện mà anh chẳng làm được cái nào. Thôi được rồi, vậy em hỏi anh, bao giờ anh mới dẫn em đi gặp cha mẹ?”
Nếu không phải phản ứng nhanh thì Kiều Hạo đã ngã vỡ đầu rồi, hắn lắp bắp:
“Cái, cái gì cơ? Gặp cha mẹ á? Như thế liệu có nhanh quá không, cha mẹ còn chưa biết chuyện của chúng ta, cũng phải cho họ có thời gian chuẩn bị chứ.”
Lý Thanh Lê chống nạnh, “Kiều Hạo, anh coi tôi là kẻ ngốc đấy à? Anh với Đinh Khiết nói chia tay liền chia tay, đám đàn ông gian xảo các anh, ai biết lần này anh có lừa tôi như cô ta hay không? Anh muốn hẹn hò với tôi? Được, nhưng phải dẫn tôi đi gặp cha mẹ, thương lượng thời gian đăng ký kết hôn, lễ hỏi bao nhiêu. Tính xong chuyện này tôi mới tin anh được!”
Hình tượng tiên nữ trong lòng Kiều Hạo lập tức chia năm xẻ bảy, tan thành bột phấn, cô gái trước mặt nào phải tiên nữ, rõ ràng là người đàn bà chanh chua thì có!
Thế nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, hắn vẫn thấy hơi tiếc nuối, “Tiểu Lê, hai ta mới quen, hiện tại nói kết hôn thì sớm quá. Nhưng anh dám lấy nhân cách ra bảo đảm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta cứ từ từ, được không?”
Nội tâm Lý Thanh Lê khinh thường cười lạnh, ai mà thèm mày chịu trách nhiệm? Chó nó còn chê!
Ngoài mặt cô cũng không thèm nể nang:
“Không được, từ từ thì tôi còn cần anh làm gì? Tôi biết rồi, anh là thấy sắc nổi lòng tham chứ chẳng phải nghiêm túc với tôi, anh muốn lừa gạt tình cảm của tôi chứ gì? Cái thằng khốn nạn này! Không muốn trả giá lại muốn có bạn gái xinh đẹp à? Đi chết đi!”
Lý Thanh Lê chỉ đợi khoảnh khắc này, nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị mà giáng một cú đá, rồi lại tiếp tục một cú đá...
Đợi đến khi Kiều Hạo tỉnh táo lại thì đã bị cô cho ăn 5-6 cước.
Ngoài mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng Lý Thanh Lê đã sướng lên tận trời, đã nói lần sau gặp lại sẽ cho Kiều Hạo ăn đạp, phụ nữ xinh đẹp chưa bao giờ nói dóc, Lý Thanh Lê cô nói được làm được!
Hai người đang đứng ngoài đường lớn, ồn ào như thế tất nhiên cũng khiến người qua đường chú ý, ánh mắt khinh thường ghét bỏ của họ không khỏi đổ dồn về phía tên đàn ông tệ bạc kia.
Gặp phải tình huống như thế, Kiều Hạo sao có thể tiếp tục ở lại, hắn lạnh mặt muốn kéo Lý Thanh Lê rời đi.
Đáng tiếc, cô không những không đi, ngược lại còn than thở khóc lóc:
“Kiều Hạo, anh có ý gì? Anh chột dạ rồi đúng không? Nói thích tôi cũng là giả đúng không? Thế mà dám nói sẽ đối tốt với tôi? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì không yên với tôi đâu!”
Đầu Kiều Hạo kêu ong ong, cuối cùng cũng thấu hiểu được nỗi khổ của những người đàn ông lấy phải cô vợ đanh đá.
Đến lúc này, bộ lọc tiên nữ trong mắt hắn cũng hoàn toàn vỡ nát, tiểu tiên nữ xinh đẹp gì chứ, mẹ nó rõ ràng là con cọp mẹ khoác túi da mỹ lệ thì có!
Đừng nói là kết hôn, yêu đương thôi cũng đủ giảm thọ rồi, rồi sau này hắn muốn chia tay, lỡ cô ta mặt dày một khóc hai nháo ba thắt cổ, đòi hỏi lợi ích thì đời hắn coi như bỏ!
Cảm giác sợ hãi bùng nổ, Kiều Hạo không dám dây dưa lập tức chạy biến.
Lý Thanh Lê xoa cằm thưởng thức bóng dáng chạy trốn chật vật của hắn, khẽ lắc lắc đầu.
“Trông cái dáng chạy như chó của hắn kìa…”
Đám đông hóng chuyện thấy tên đàn ông bỏ chạy cũng bắt đầu đau lòng thay cô gái xinh đẹp trước mặt, mỗi người khen cô xinh đẹp một câu, cũng không quên giới thiệu con trai/cháu trai/cháu ngoại/anh em bạn bè nhà mình rất tốt.
Đúng là những con người vui tính!
Lý Thanh Lê tin sau này Kiều Hạo sẽ không làm đến phiền mình nữa, chiêu này lấy độc trị độc này của cô chưa bao giờ thất bại! Ha ha ha!
Tối hôm đó, Lý Thanh Lê lại gặp Kiều Hạo ở trong xưởng. Đối phương vừa thấy cô liền như nhìn thấy ôn thần, ánh mắt không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Thậm chí cô mới chỉ gọi tên thôi hắn đã lập tức co giò bỏ chạy, khiến cô ôm bụng cười ngả nghiêng, vui không để đâu cho hết.
––––––––––
Một tuần nữa lại trôi qua, hôm nay là thứ sáu, Lý Thanh Lê nghĩ đến chuyện về nhà mà phát sầu.
Phó Bạch đi thăm cha mẹ đã trở về, chủ nhật anh sẽ chính thức đến nhà cô ra mắt, cũng không biết mẹ cô có làm khó anh không.
Buổi tối trở nhà Lý Thanh Lê trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau các anh chị và đám nhóc thấy đôi mắt gấu trúc của cô thì đều tranh thủ cười nhạo một phen, cơ hội như vậy không lúc nào cũng có đâu.
Trong lòng bận tâm chuyện Phó Bạch đến ra mắt gia đình nên cô cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ tặng cho mỗi người một ánh mắt khinh bỉ coi như đáp lễ.
Năm anh em Lý lão đại biết Phó Bạch sắp đến nhà thì đều xin nghỉ, ăn xong cơm sáng liền ngồi thành một hàng nghiêm chỉnh trong nhà chính, dáng vẻ uy nghiêm bê vệ, nói là thăng đường xử án cũng không quá.
Phó Bạch xách quà tiến vào nhà chính Lý gia, thấy thế trận trước mắt cũng không hề lộ vẻ bất thường, mỉm cười tự nhiên, lần lượt chào cả nhà.
“Cháu chào thím, cháu chào chú, em chào anh Thành Phát, chị Huệ Lan, anh Thành Dũng, chị Yến, anh Thành Cát, chị Mỹ Quyên, anh Thành Thụy, chị Xảo Lệ và anh Thành Dương ạ.”
Bà Điêu khẽ hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc này cũng hiểu rõ tình hình nhà bà đấy, lại còn biết ai mới là người nắm quyền trong nhà, bà khá hài lòng với lời chào này.
Ông Lý cũng cười tủm tỉm, hoàn toàn không để trong lòng chuyện mình bị đặt ở vị trí thứ hai. Nói gì thì nói, chỉ riêng diện mạo này, khí chất này đã rất hợp ý ông rồi, ít nhất không làm mất mặt con gái ông, thậm chí còn khiến ông nhớ đến phong độ bản thân hồi còn trẻ.
Còn các anh trai của Lý Thanh Lê, ngoài mặt ra vẻ bắt bẻ, trong lòng lại thầm nghĩ:
Em gái nhà mình dẫm trúng vận cứt chó gì mà quen được Phó Bạch vậy?
Ngày xưa khi cha mẹ cậu ta còn ở nông trường, biết bao gia đình trong công xã muốn cậu ta ở rể, khó khăn thế mà người ta vẫn kiên quyết không lung lay đấy.
Giờ hai vị thân sinh đã không sao, biết đâu một ngày nào đó còn được phục chức ấy chứ.
Bản thân cậu ta lại dạy học ở trường công xã, tiền đồ rộng mở như thế, bà mối nào mà chẳng thèm muốn, vậy mà chưa kịp để bọn họ ra tay thì đã bị em gái mình rinh về trước rồi.
Đám Lý lão nhị chỉ có thể cảm thán: Sắc đẹp hại người!
Phó Bạch chào hỏi xong, bà Điêu không lên tiếng, những người khác cũng không dám mời anh ngồi, ngay cả Lý Thanh Lê cũng im thin thít, cho nên trong nhà chính chỉ có một mình anh đứng.
May là Phó Bạch hoàn toàn không để tâm, anh vẫn đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy như cây tùng, mắt phượng sáng trong, khóe môi cong nhẹ, đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu, đến bà Điêu cũng không khỏi mềm lòng.
“Cậu ngồi đi.”
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Bà Điêu: Thất sách quá! Thằng nhóc này có tuyệt chiêu!