Edit: Sweetie
Phó Bạch ngồi xuống, nhưng ánh mắt của bà Điêu chẳng hề rơi lên người anh, mà lại bắt đầu kể về chuyện trong nửa năm qua có bao nhiêu nhà đến dạm hỏi Lý Thanh Lê, những nhà được bà nhắc đến đều những nhà có điều kiện và nhân phẩm không tệ.
Nói xong, bà bỗng chuyển hướng,
“Con bé Tiểu Lục nhà tôi, tôi là mẹ nó còn chẳng hiểu sao? Bảo là kém thì tuyệt đối không kém, nhưng muốn nói thật tốt thì vẫn có khoảng cách so với mấy cô gái được nuôi lớn trong gia đình quyền quý. Thế nên cho dù con bé có xinh đẹp thế nào đi nữa, ngay từ đầu tôi cũng không nỡ gả nó cho nông dân, cả đời cắm mặt xuống đất kiếm miếng ăn như chúng tôi, nhưng cũng không muốn gả nó vào nhà quyền thế lớn, vì tính nết nó không hợp.”
Khóe mắt bà liếc sang Phó Bạch, giọng điệu không nặng không nhẹ:
“Ấy vậy mà, hai vế này cậu đều có cả. Nghe Tiểu Lục nói, trước kia cha mẹ cậu làm quan không nhỏ? Chắc họ quản cậu rất nghiêm đúng không?”
Phó Bạch hẳn là đã chuẩn bị từ trước, đối mặt với câu hỏi của mẹ vợ tương lai, anh trả lời ngay lập tức:
“Cháu có hai anh trai, họ được cha mẹ cháu nuôi dạy thành tài. Còn cháu, từ nhỏ đã không phải chịu sự quản thúc quá gay gắt, sau này họ cũng không ép cháu nữa. Kỳ vọng của cha mẹ đối với cháu chỉ là sống theo ý mình, làm việc mình muốn làm, miễn là không làm hại người khác, còn lại họ sẽ không can thiệp. Mà cuộc sống cháu muốn nhất bây giờ…”
Ánh mắt anh quay sang Lý Thanh Lê, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, “Chính là được ở bên người mình yêu, được cha mẹ và người thân chúc phúc, nắm tay nhau đi hết cuộc đời.”
Dưới cái nhìn chăm chú và dịu dàng ấy, trái tim Lý Thanh Lê như đóa hoa bị gió xuân khẽ lướt qua, cánh hoa khẽ run rẩy.
Phó Bạch mỉm cười, “Cha mẹ cháu đã biết Lê Tử từ lâu rồi ạ, tuần trước cháu về thăm nhà, họ còn nói Lê Tử là cô gái đáng quý, dặn cháu nhất định phải yêu thương cô ấy.”
Ánh mắt bà Điêu vô tình đảo qua cổ Lý Thanh Lê, nơi có treo một miếng ngọc – chính là quà mẹ Phó Bạch tặng cô. Chứng tỏ nhà họ Phó quả thật rất hài lòng và coi trọng cô con dâu tương lai này.
Bà lại hỏi một vấn đề mới: “Hiện tại cậu đang dạy học ở trường trung học công xã, nhưng quê cậu tận ngoài tỉnh. Con gái tôi nuôi bao năm mới lớn, tôi nào nỡ gả nó đi xa như vậy. Lỡ sau này nó bị ai bắt nạt, tôi đau lòng chết mất thôi! Con gái tôi là để yêu thương, chứ không phải để người ta ức h**p!”
Thực ra, từ sau khi biết cha mẹ Phó Bạch đã ra ngoài, bà Điêu cũng chẳng còn quá phản đối. Chủ yếu là vì bà biết tính con gái mình bướng bỉnh, bản thân bà cũng chẳng quản nổi. Nhưng bà vẫn không muốn gật đầu, bởi quê Phó Bạch xa quá. Gả con gái cho cậu ta tức là gả xa, mà vợ chồng bà thì tuổi đã xế chiều, chẳng biết nửa năm một năm được gặp con gái mấy lần. Nghĩ thôi đã thấy chua xót.
Không chỉ bà Điêu, ông Lý cũng nóng ruột, “Tỉnh ngoài thì xa quá! Tiểu Lục còn trẻ con, người ta không hiểu lại dễ cãi nhau, lỡ con bé bị bắt nạt thì sao? Tôi cũng không đồng ý!”
Anh cả, chị dâu cùng các anh em trong nhà cũng đồng loạt mở miệng, tranh nhau nói, tóm lại vẫn là một lý do: xa quá, họ không nỡ để em gái gả xa.
Tuy bình thường mấy anh em thường tỏ ra ghét bỏ em gái (trừ Lý lão đại), nhưng dù sao cũng là anh em ruột một mẹ đẻ ra, nếu không được gặp nữa thì trong lòng cũng thấy nhớ lắm chứ.
Ban đầu Lý Thanh Lê cũng chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng bị cả nhà đồng loạt tô vẽ cảnh chia ly, nước mắt cô cũng không kìm được, ôm chặt cánh tay rồi dụi đầu vào vai mẹ, miệng mếu máo suýt khóc.
“Con cũng không nỡ xa cha mẹ… Vậy thì, vậy thì con không ở với anh ấy nữa!” Bị cảm xúc chia ly nhấn chìm, lúc này trong đầu cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ – không muốn rời xa cha mẹ, còn những chuyện khác hoàn toàn nghĩ không nổi.
Trên mặt bà Điêu và ông Lý lập tức lộ vẻ vui mừng, bầu không khí chia ly vừa dày công dựng lên thoáng chốc sụp đổ.
“Tiểu Lục, cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi à?” Bà Điêu ôm lấy con gái, hớn hở như nhặt được bảo vật.
“Cha mẹ đã nói với con bao lần rồi, cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đâu chả có. Trong huyện còn bao nhiêu thanh niên giỏi giang, sao cứ phải chọn người ngoài tỉnh làm gì, đúng không?”
Anh em Lý lão đại và nhóm chị dâu cũng lộ rõ sự vui mừng.
“Đúng đó! Gả ngay trong huyện, ai dám bắt nạt em, năm anh em trai chúng ta vác cuốc tới xử nó!”
“Chị dâu nhìn em lớn lên, làm sao nỡ để em gả xa như vậy…”
Còn Phó Bạch, người vẫn đang ngồi đó: “…”
Giờ thì anh hoàn toàn tin rồi, cả nhà bạn gái thật sự chẳng coi trọng anh chút nào, thậm chí còn ý chê bai, trong đó có cả bạn gái anh – Lý Thanh Lê.
Nghĩ đến đây, thầy Phó thấy hơi buồn buồn.
Cả nhà họ Lý vẫn vây quanh Lý Thanh Lê mà khuyên nhủ, thậm chí còn nói thẳng là nên bỏ Phó Bạch đi tìm người khác.
Cuối cùng, Phó Bạch không nhịn nổi nữa:
“Không cần mọi người phải bận tâm đâu ạ! Cho dù cháu và Lê Tử kết hôn, chúng cháu vẫn sẽ sống ở trong huyện, nên chú thím đừng vội giới thiệu người khác khác cho cô ấy. Cháu tự thấy bản thân cũng không tệ lắm mà.”
Câu nói vừa dứt, mọi người đều im bặt, quay phắt sang nhìn anh với vẻ kinh ngạc, ngay cả Lý Thanh Lê cũng chẳng dám tin.
“Phó Bạch, anh nói thật chứ?”
Phó Bạch nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ gật đầu: “Cha mẹ anh đồng ý rồi.”
Rồi ánh mắt anh lại hướng sang phía bà Điêu, khóe môi cong lên:
“Về sau e là phải thường xuyên làm phiền chú thím rồi ạ.”
Một quả bom nện xuống hoàn toàn phá vỡ thế chủ động của bà Điêu. Vì con gái mà Phó Bạch chấp nhận ở lại địa phương, giờ bà còn cố cản thì chẳng khác nào phá hoại đôi trẻ, biến mình thành kẻ xấu.
Bà đành miễn cưỡng công nhận chàng rể này chứ còn biết làm sao nữa?
Bà Điêu đã thành pháo lép, còn ông Lý và nhóm Lý lão đại vốn đã có ấn tượng tốt với Phó Bạch, giờ chướng ngại duy nhất đã được gỡ bỏ thì càng không có lý do phản đối. Thế là mấy người họ liền chạy lại khoác vai Phó Bạch, miệng liên tục gọi “em rể, em rể”, khiến mặt Phó Bạch càng rạng rỡ, nụ cười từ đó chẳng tắt nổi.
Lý gia coi như đã chính thức thừa nhận quan hệ của hai người, con rể tương lai đã đến cửa, để thể hiện sự tôn trọng, bữa trưa nhất định phải đãi tử tế. Bà Điêu cắn răng, ngoài việc mua thịt heo, còn thịt luôn một “con trai ruột” gà trống, làm một mâm lớn.
Lên bàn rượu rồi, chiến trường chẳng còn thuộc về bà Điêu nữa. Ông Lý được vợ đặc cách cho phép, dẫn năm cậu con trai và đứa cháu trai cả xông lên, rót rượu ào ào ép Phó Bạch uống.
Cảnh này quả thật khiến Phó Bạch còn sợ hơn lúc bị mẹ vợ tương lại doạ, vì vốn tửu lượng anh không cao lắm mà họ thì toàn dùng bát lớn để mời.
May mà sau đó Lý Thanh Lê lén nói cho anh biết: ngoài anh hai và anh năm tửu lượng khá, mấy anh còn lại toàn là hạng gà mờ, lúc này anh mới dám thở phào.
Ăn trưa xong, Lý Thanh Lê ra ngoài dạo một vòng, lúc về thì phòng khách đã im ắng, chỉ thấy Phó Bạch, cha cô, các anh trai và cháu trai, tất cả đều gục xuống bàn say mèm.
Chồng mình thì phải tự mình đón, bà Điêu cùng mấy con dâu cùng nhau dìu mấy người đàn ông về phòng, ai bụng bầu thì để con dìu, còn Lý Thanh Lê tất nhiên là đỡ Phó Bạch, đưa anh sang phòng anh năm nằm nghỉ cho tỉnh rượu.
Phó Bạch lúc say lại rất ngoan, cô bảo anh thế nào, anh nghe thế ấy, bảo đứng dậy thì đứng dậy, bảo bước đi thì bước đi, bảo rẽ trái thì rẽ trái, bảo rẽ phải thì rẽ phải. Đi được nửa đường, cô bỗng nổi hứng trêu chọc, ghé vào tai anh cười hì hì:
“Thầy Phó, mau gọi một tiếng ‘chị’ đi!”
Đôi mắt phượng hơi đỏ vì men say chậm rãi nhìn lên, ánh mắt anh mơ màng, khóe môi vì dính rượu mà ửng đỏ: “Chị…”
“Ơi!” Lý Thanh Lê đáp lại ngay, khóe môi cong cong, nụ cười tinh nghịch hiện rõ.
Ngoài sân, mấy đứa nhỏ như Lý Nhị Nha đều thấy cảnh này rõ rành rành, liền lấy tay che miệng cười khúc khích.
“Úi chà ~ Cô út chiếm hời của thầy Phó nha!”
Lý Thanh Lê phóng qua ánh mắt hình viên đạn, bọn nhỏ liền ùa chạy tán loạn, chỉ còn tiếng cười khoa trương vang vọng không tan.
Chuyện của Lý Thanh Lê và Phó Bạch coi như đã định, việc bà Điêu lo lắng tiếp theo là hôn sự của Lý Thành Dương. Vì mẹ ruột và ông bà ngoại của Đường Nhã đều đã mất, quan hệ với cha ruột thì tệ, nên hôm bàn chuyện hôn sự chỉ có Đường Nhã cùng đôi bạn thanh niên trí thức trong khu ký túc xá là Lưu Tĩnh Vân và Ngưu Kiến Quốc.
Dù bực chuyện Lý Thành Dương tự ý đi đăng ký kết hôn mà không bàn bạc với gia đình, nhưng rốt cuộc bà Điêu vẫn thương cậu con trai út, cũng chẳng nỡ làm khó Đường Nhã. Thêm vào đó, nhờ Lý Thanh Lê nhiều lần khuyên nhủ, cuối cùng bà cũng như cắt thịt mà trả lại khoản tiền cho anh.
Phản ứng của mấy anh chị em lúc ấy khỏi phải nói – ngạc nhiên có, xót xa cũng có, nhiều hơn cả là chẳng dám tin mẹ mình lại hào phóng đến thế.
Đã giao tiền cho Lý Thành Dương rồi thì tất nhiên quyền sử dụng nằm trong tay anh. Quả nhiên anh không phụ kỳ vọng, chi tiêu mạnh tay, sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc hết một khoản lớn, hôn lễ cũng tổ chức thật hoành tráng, tiền tiêu như nước.
Ngày cưới, khách đến nhà họ Lý đông nghịt, thấy cảnh tượng ấy đều khen Lý Thành Dương có tài giỏi. Bác tư Điêu thấy vậy, cứ bóng gió hỏi bà Điêu có phải đã tìm được mánh kiếm tiền nào không, chị em ruột với nhau thì chớ có giấu diếm, không thì thành người lòng dạ đen tối.
Bà Điêu tất nhiên không chịu để mất mặt trước chị ruột, liền giả vờ im lặng, hai tay ôm ngực tỏ vẻ lạnh lùng. Đến khi hôn lễ kết thúc, bác tư Điêu vẫn chẳng moi được manh mối, tức đến đỏ cả mặt.
Đám cưới lần này Chu Thư Đào cũng có mặt. Khi thấy Lý Thanh Lê và Phó Bạch đứng cạnh nhau cười cười nói nói, mấy đứa nhỏ còn gọi anh là “dượng út”, cô ta giật mình, rồi lập tức kéo Lý Thanh Lê nói móc, vừa chê bai Phó Bạch chẳng ra gì, vừa tranh thủ tâng bốc vị hôn phu của mình lên tận mây xanh, mỉa mai rằng Lý Thanh Lê mù quáng.
Nhưng khi nghe Lý Thanh Lê nói Phó Bạch đã là thầy giáo trung học công xã, cha mẹ cũng đã ra ngoài, biết đâu ngày nào đó còn được phục chức, Chu Thư Đào như bị bóp nghẹt cổ họng, mặt đỏ gay, cứng họng chẳng nói được câu nào.
Nhìn thấy kẻ địch một đời của mình thua trận, mặt mày tím tái, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy sảng khoái hơn ăn cả kem giữa mùa hè.
Thế là, khi hai mẹ con Chu Thư Đào rời khỏi nhà họ Lý, cả hai đều chung một sắc mặt tối sầm, cứ như có ai đang nợ mình mấy vạn đồng vậy.
Sau khi Lý Thành Dương xong việc đại sự, nhà họ Lý lại trở về nhịp sống thường ngày.
Chỉ có bà Điêu là đau lòng mất nửa tháng vì con trai tiêu nhiều tiền, cảm giác như bị khoét mất một mảng tim, đêm nào cũng khó ngủ. Cho đến khi con dâu mới Đường Nhã tặng cho bà một chiếc nhẫn vàng, tâm bệnh của bà mới khỏi hẳn.
Sau khi Lý Thanh Lê biết chuyện này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: lần này anh năm cưới đúng vợ rồi. Chăm chỉ biết nghe lời thì chưa chắc đã lọt mắt mẹ, nhưng có tiền thì chắc chắn là thành công!
Đường Nhã tiêu tiền hào phóng, chỉ vài lời đã dễ dàng trấn an được Lý Thành Dương. Bà Điêu tuy có chút chua xót, nhưng rốt cuộc cũng hài lòng, dù Đường Nhã vụng về trong việc nhà, song thái độ sẵn sàng làm thì bà cũng chẳng bắt bẻ thêm.
Quả nhiên như Lý Thanh Lê đoán, trong năm nàng dâu nhà họ Lý, Đường Nhã chính là người sống thoải mái nhất.
Điều khiến bà Điêu coi trọng cô ấy hơn cả chính là, chẳng bao lâu sau khi cưới, Lý Thành Dương đã có cơ hội thăng chức, nay đã thành Trưởng ban vũ trang công xã, chức vụ cao hơn, lương bổng cũng nhiều. Mà anh lại luôn rêu rao rằng nhờ vợ mình giám sát, khuyên nhủ nên mới có cơ hội này. Nhờ thế, trong mắt bà Điêu, cô con dâu này chẳng khác nào mang tướng vượng phu, càng nghĩ càng thấy con trai cưới vợ quá chuẩn.
Nói đến người vui nhất sau khi Lý Thành Dương thăng chức, hẳn phải kể đến Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha. Chắc hai đứa nó nghĩ mình cuối cùng cũng thoát được ma trảo, không còn phải ngày nào cũng bị lôi ra huấn luyện quân sự hay bắt đi làm không công nữa. Từ năm ngoái tới nay, bọn nó chịu đủ khổ cực chẳng đáng có ở tuổi chưa đến mười tám, ngày nào cũng mệt mỏi muốn chết.
Nhưng, tân Trưởng ban vũ trang Lý Thành Dương lại chẳng hề định tha cho hai đứa cháu ruột. Mỗi sáng sớm vẫn kéo ra huấn luyện như thường, lúc công xã cần người thì lại bắt đi làm không công, chẳng khác gì hồi còn làm đội trưởng trị an cả.
Mỗi ngày trôi qua, hai anh em chỉ muốn khóc ngất trong nhà xí.
Tất nhiên, làm vậy cũng không phải không có lợi gì, ít nhất là hai đứa nó dần quen mặt ở công xã, còn ảnh hưởng gì về sau thì chưa biết.
Trong mắt Lý Thanh Lê, tuy anh năm rất đáng ghét, nhưng quả thật cũng làm được nhiều việc tử tế. Anh chịu bỏ tiền nuôi cả nhà, lo cho các cháu ăn học, không phải ai cũng làm được. Cũng nhờ anh mài giũa Đại Bảo và Đại Nha suốt nửa năm mà hiện tại chúng đã thay đổi rõ rệt.
Trước kia, Lý Đại Bảo chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, suốt ngày thương xuân bi thu, giờ cuối cùng cũng đã lớn, thành một thiếu niên ra dáng, làm việc bắt đầu có chút đáng tin, cũng biết giữ khoảng cách với con gái. Còn Lý Đại Nha, không còn được cha mẹ cưng chiều, sau khi bị Lý Thành Dương rèn giũa như người lớn, cũng đã từng khóc lóc, quậy phá, cuối cùng vẫn bị anh trị đến ngoan ngoãn nghe lời, nay hiểu chuyện hơn nhiều, ít nhất cũng biết phải trái, chẳng còn cái bóng dáng bướng bỉnh, vô lối ngày xưa.
Chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đủ khiến Lý Thanh Lê khâm phục anh rồi. Nếu không có anh giúp, cô cũng chẳng biết phải dùng cách nào mới có thể sửa được Đại Bảo và Đại Nha. Dùng vũ lực trấn áp thì chỉ được nhất thời, chỉ khi thay đổi tận gốc rễ mới là lâu dài bền vững, điểm này thì anh làm tốt hơn cô nhiều.
Có điều, cô cũng chẳng tự ti làm gì. Cái đầu của cô chỉ chứa được bấy nhiêu, nên cũng chẳng dại gì đem ra so trí với nhân vật nam chính được tác giả dày công thiết kế, thế chẳng phải là tự chuốc lấy bực à?
Sau khi Lý Thành Dương lấy vợ, trong tay bà Điêu hết sạch tiền, h*m m**n quản gia cũng giảm hẳn. Một hôm, nhân lúc Lý Thanh Lê ở nhà, cảm xúc dâng lên, bà liền tuyên bố chia nhà ngay tại chỗ, khiến cả nhà đang ăn cơm bị dọa đến suýt nghẹn. Nhưng mấy anh em đều biết chuyện chia nhà sớm muộn cũng xảy ra, tuy trong lòng có chút ngậm ngùi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lý lão nhị đã tách ra từ trước, trong bốn anh em còn lại, trừ lão tam là người suy tính nhiều, lão đại, lão tứ và lão ngũ đều là người nặng tình cảm.
Chị dâu cả tính tình thoáng đạt, chị dâu ba nghe lời chồng, chị dâu tư được nhà mẹ đẻ chống lưng nên cũng không tính toán, chị dâu năm Đường Nhã lại có tiền trong tay nên tất nhiên rộng rãi.
Vì vậy mà cả bốn phòng không ai nói lời khó nghe, cứ vui vẻ hòa khí, bà Điêu nói chia thế nào thì nghe thế ấy, chưa đến hai tiếng đã chia xong.
Trong bụng bà Điêu vẫn nghĩ sau này sẽ được sống sung sướng với cậu con út, nên lúc chia nhà bà không đồng ý với ý tưởng muốn dưỡng lão của con cả.
Ý bà là, mẹ nuôi năm đứa con trai, chưa bao giờ thiên vị ai, tất nhiên năm đứa con phải luân phiên phụng dưỡng. Năm anh em trai cũng đều gật đầu đồng ý.
Thế là, nhà ông Lý Khánh Sơn cuối cùng cũng chính thức phân chia, năm người con trai tự lập môn hộ, từ đó mỗi người bắt đầu sống cuộc sống riêng của mình.
Không lâu sau khi chia nhà, cha mẹ Phó Bạch cũng lấy lý do thăm con trai mà cố ý đến huyện một chuyến. Đã đến rồi thì tất nhiên phải gặp con dâu tương lai và thông gia tương lai, thế là hai nhà Lý – Phó quyết định gặp mặt. Lý Thanh Lê, cô con dâu tương lai không quá xấu xí, cuối cùng cũng gặp mặt cha mẹ chồng.
Cả hai bên cha mẹ, một bên thì đối nhân xử thế vô cùng khách khí, một bên lại phải làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, giữ thể diện cho con gái, nên quan hệ khá hòa hợp, không xảy ra điều gì khó chịu. Lý Thanh Lê và Phó Bạch trong lòng đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thoáng cái đã đến tiết Đoan Ngọ, tiết trời dần trở nên nóng nực.
Từ sau khi phân nhà, gánh nặng trên vai bà Điêu bỗng nhẹ hẳn.
Đại phòng người đông lại siêng năng, chẳng cần bà lo.
Tam phòng thì Lý lão tam và Lý Nhị Bảo cũng đã quen tay nấu cơm giặt giũ.
Tứ phòng thì có mẹ ruột của con dâu, ba ngày hai bữa lại qua chăm sóc, bà cũng chẳng phải bận tâm gì.
Ngũ phòng… ngũ phòng chưa có con, hai vợ chồng ăn no mặc ấm, cả nhà không đói, càng chẳng cần ai chăm.
Về phần nhị phòng… bà càng chẳng thèm quan tâm đến cô con dâu “sao chổi” kia! Với lại, người ta cũng chẳng phải không có chồng con, giỏi giang thế thì cần gì bà mẹ chồng này giúp đỡ?
Bởi vậy, từ sau khi chia nhà, cuộc sống của bà nhàn hạ vô cùng. Hiện giờ bà theo ở cùng con cả, không phải nấu cơm, không phải giặt quần áo, chỉ cần phụ quét tước, cho gà vịt ăn là được.
Tam phòng, tứ phòng nếu có cần, bà sẽ giúp chăm con dâu vài hôm, đây cũng là chuyện nên làm. Còn lại thì rảnh rang, ngày nào cũng tụ tập tán gẫu với mấy bà bạn già trong đội, xem ké kịch mẫu, ngày tháng thoải mái không có chỗ nào để chê.
Sáng thứ bảy hôm đó, lao động cả năm phòng đều đã đi làm, bọn trẻ không phải đi học cũng chạy hết ra ngoài chơi. Bà Điêu ra vườn hái rau, chỉ còn mình Lý Thanh Lê đang lười biếng ngủ nướng trong phòng, đang say giấc thì đột nhiên bên nhị phòng vang lên một tiếng hét thảm.