Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 86

Edit: Sweetie

 

Tiếng hét của Lý nhị tẩu quá chói tai, hơn nữa tiếng sau còn cao hơn tiếng trước, đến mức dù Lý Thanh Lê có ngủ say đến đâu cũng bị đánh thức.

 

Cô bật dậy khỏi giường, áo còn chưa kịp cài hết cúc thì đã nghe trong sân vang lên tiếng hốt hoảng của Lý tam tẩu và Lý tứ tẩu:

 

“Chị dâu, chị sao thế? Có phải sắp sinh rồi không?”

 

“Ga trải giường ướt cả rồi, chắc chắn là vỡ ối rồi!”

 

“Tiểu Lục, mau, mau đi gọi anh hai về, chị dâu sắp sinh rồi!” – tiếng của Lý tam tẩu vừa xa vừa gần, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phòng của Lý Thanh Lê.

 

Lý Thanh Lê vội vàng mở cửa bước ra, miệng đáp rành rọt:

 

“Chị yên tâm, em đi gọi anh hai về ngay đây!”

 

Tuy sau khi chia nhà, quan hệ giữa chị dâu hai với cha mẹ và anh chị em dâu nhạt nhẽo đi nhiều, gặp nhau cũng chẳng mấy khi cười, nhưng chuyện sinh con không phải trò đùa. Dù cô có ghét chị ta đến đâu thì lúc này cũng không thể làm cao được.

 

Lý Thanh Lê bước đi cực nhanh. Trước tiên, cô tìm đến mẹ mình, nhờ bà đi gọi bà Dương chuyên đỡ đẻ ở đội sản xuất tới, gần như sáu anh em cô và cả bọn nhỏ đời sau như Đại Bảo đều do bà ấy đỡ cả.

 

Lên huyện thì vừa xa vừa phiền phức, nếu không có vấn đề đặc biệt thì Lý nhị tẩu chắc chắn phải sinh tại nhà.

 

Báo cho mẹ xong, Lý Thanh Lê lập tức chạy thẳng ra đồng, chẳng mất bao lâu đã tìm được Lý lão nhị. Anh vừa nghe tin, liền vứt ngay cái cuốc trong tay, chân như gió thoắt cái đã biến mất, bỏ lại cô một đoạn dài phía sau.

 

Cô thở hổn hển chạy về đến cổng nhà, tay chống khung cửa, cúi gập người th* d*c. Còn chưa kịp lấy lại hơi thì mẹ cô đã hớt hải chạy ra:

 

“Tiểu Lục, mau đi gọi anh ba con về, vợ nó cũng bắt đầu đau bụng rồi!”

 

Lý Thanh Lê kêu “ôi trời” một tiếng, đành kéo đôi chân như đeo chì quay lại cánh đồng thêm lần nữa.

 

Lý lão tam vừa nghe vợ mình cũng chuyển dạ, y như anh hai, ném bay cái cuốc rồi chạy mất hút, trên đường về đến cái bóng cũng chẳng thấy.

 

Cô thở không ra hơi lần nữa trở về nhà, tự nhủ lần này chắc không còn chuyện gì nữa rồi. Nhưng số phận hết lần này tới lần khác trêu ngươi, vừa bước qua cửa, Cam nhị tẩu thấy cô thì như gặp được cứu tinh:

 

“Lê tử à, chị nghe động tĩnh mới chạy qua đó, chị tư em vừa nghe hai người kia kêu la, bỗng dưng cũng thấy đau bụng, lại còn ra máu nữa! Mẹ em một mình sao lo xuể, em mau đi gọi anh tư em về đi!”

 

Lý Thanh Lê: “…”

 

Mẹ kiếp, sinh con cũng lây nhau được chắc? Cùng ngày thông báo mang thai đã là trùng hợp lắm rồi, giờ còn cùng ngày đẻ nữa? Chẳng lẽ các chị dâu mắc bệnh “cưỡng chế tập thể”?

 

Cô cạn lời thật sự, nhưng giúp thì vẫn phải giúp. Dẫu sao cũng là anh ruột, cô chỉ có thể cắn răng lên đường lần thứ ba, chỉ là giờ đôi chân thực sự sắp không nhấc nổi, từ nhà ra chỗ nhóm anh cả làm việc cũng đâu phải gần.

 

Ra đến đồng, Lý Thanh Lê khom người thở hồng hộc, không thốt lên lời. Lý lão tứ thấy thế, chỉ đợi nghe hai chữ “chị tư”, cái cuốc trong tay đã bay ra xa, người lập tức phóng đi mất dạng.

 

Cuốc: Gia tộc cuốc chúng tôi chọc ai à? Sao lần nào cũng là chúng tôi chịu thiệt?

 

Lý Thanh Lê cũng chỉ biết câm nín. Quả nhiên anh trai có vợ rồi thì quên em gái, chẳng ai nhớ kéo mình một tay. Haizz…

 

Gọi xong ba anh trai, lần này chắc chắn không còn ai nữa đúng không? Vậy nên “chim bồ câu truyền tin” Lý Thanh Lê quyết định mặc kệ, lết về nhà với tốc độ rùa bò.

 

Vừa về tới nơi, trong sân nhà họ Lý đã chật kín người, cảnh tượng rối tung, tiếng la hét nối nhau, trông cứ như ba chị dâu thi nhau… sinh con để so kè vậy.

 

Chuyện sinh nở, vạn sự khởi đầu nan, lần đầu thường khó khăn nhất, lần sau thì nhanh hơn nhiều. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau khi Lý tam tẩu rống lên một tiếng như gắng sức rặn, trong phòng lần lượt, gần như đồng thời, vang lên tiếng khóc của hai đứa trẻ.

 

Lý Thanh Lê vốn đang giúp bên tứ phòng, nghe tin lập tức chạy sang tam phòng, ló đầu vào thì thấy anh ba cười ngây ngốc, bế một đứa bé đỏ hỏn như con khỉ, rồi lại bế thêm một đứa nữa, ngốc nghếch lẩm bẩm:

 

“Hai cái áo bông nhỏ của cha, ngoan quá. Mẹ à, mẹ xem cháu gái mẹ xinh chưa này, giống hệt Tiểu Lục hồi nhỏ luôn!”

 

Bà Điêu đáp miễn cưỡng: “Ừ, cũng giống thật.”

 

Lý Thanh Lê nhìn kỹ hai “con khỉ đỏ”, lòng thầm nghi ngờ anh ba vì quá mong con gái mà hóa hồ đồ.

 

Giống cô chỗ nào chứ?

 

Nhưng thấy vợ chồng anh vui vẻ thế, cô đành nín nhịn, coi như thừa nhận.

 

Tam phòng rộn rã, đang bàn đặt tên cho Ngũ Nha, Lục Nha thì tứ phòng lại vang tiếng hét dữ dội. Bà Điêu trao cháu gái mới sinh cho con dâu, chân khập khiễng chạy qua.

 

Lý Thanh Lê sợ mẹ té ngã liền chạy theo đỡ. Hai mẹ con cùng vào tứ phòng, chẳng bao lâu, Lý tứ tẩu cũng sinh, lại thêm một bé gái – theo thứ tự là Thất Nha.

 

Lý tứ tẩu vốn được chồng yêu chiều, trai gái đều quý như nhau nên sinh con gái cũng rất vui. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, vất vả nửa mạng mới sinh ra, người làm mẹ nào chẳng quý?

 

Còn Lý lão tứ, cách lần đầu có cặp long phụng thai đã gần bảy năm, lâu rồi không có cảm giác mới lạ làm cha, nay nghe tiếng con gái oe oe, nước mắt trực trào, vui mừng đến bật khóc.

 

Tứ phòng cũng rộn ràng chẳng kém.

 

Chẳng mấy chốc, mẹ ruột Lý tứ tẩu cũng tới nên bên đó không cần giúp nữa. Ba mẹ con bên tam phòng đã ngủ, bà Điêu bèn bảo Lý Thanh Lê đi đun nước luộc trứng gà đỏ báo hỉ.

 

Lý Thanh Lê vừa nấu vừa dỏng tai nghe động tĩnh bên nhị phòng. Cứ vài phút Lý nhị tẩu lại r*n r*, nhưng đến khi nước đã sôi mà con vẫn chưa ra.

 

“Mẹ, hay mẹ sang xem chị hai thế nào đi?”

 

Mẹ cô chẳng buồn ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:

 

“Mẹ sang làm gì? Mẹ sang đó, lỡ cô ta lại nói mẹ doạ cô ta đẻ không ra thì sao!”

 

Quả thật kiểu lời này rất phù hợp với Lý nhị tẩu hay oán trách.

 

Lý Thanh Lê cũng đoán mẹ sẽ không đi.

 

Mẹ cô vốn hay để bụng, đã nói không quan tâm thì tuyệt đối không quan tâm, con trai nói cũng không lay thì sợ gì lời thiên hạ.

 

Thật là một bà lão có cá tính!

 

Cô tiện miệng trò chuyện:

 

“Mẹ, mẹ nghĩ lần này chị ấy sinh con trai hay con gái?”

 

Bà Điêu nhếch mép: “Dĩ nhiên mẹ mong cô ta sinh con trai, về sau khỏi lằng nhằng. Nhưng mà hai chị dâu con đều sinh gái, thì cô ta tám phần cũng vậy thôi.”

 

Lý Thanh Lê chớp chớp mắt:

 

“Không trùng hợp đến thế chứ? Một ngày sinh bốn đứa, cả bốn đều là con gái à?”

 

Đối với cô, cháu trai hay gái cũng thế, nhưng bốn cháu gái liền một lúc thì cũng thật có duyên.

 

Bà lạnh mặt: “Ai mà biết! Nếu là con trai, Phùng Yến kia thể nào cũng nói là cháu trai nhập thai vào bụng mình, còn nếu là con gái, chắc chắn lại khóc lóc cho xem. Mẹ còn lạ gì cô ta nữa!”

 

Nghe vậy, lòng Lý Thanh Lê cũng như bị treo ngược, chẳng phải vì giới tính đứa bé mà là để hóng phản ứng của Lý nhị tẩu.

 

Quả nhiên, mãi đến chiều tối Lý nhị tẩu mới sinh, đúng như lời mẹ cô đoán – là một bé gái.

 

Sự thất vọng hiện rõ trên mặt cả hai vợ chồng, nhưng Lý lão nhị đỡ hơn, sau cùng bế con vẫn nở nụ cười.

 

Ra khỏi nhị phòng, Lý Thanh Lê vừa vào bếp thì mẹ cô đã sẵng giọng:

 

“Mới sinh vài phút mà cái đứa xúi quẩy đó đã bắt đầu khóc rồi, khóc cái gì? Hôm nay là ngày đại hỉ, niềm vui cũng bị cô ta khóc cho tan hết rồi! Làm mẹ mà không thương con gái à? Khóc thế thì còn sữa đâu cho Bát Nha bú?”

 

Lý Thanh Lê nghe tiếng khóc “hu hu” từ nhị phòng, lòng cũng khó chịu.

 

Sinh con gái thì sao chứ, chẳng lẽ con gái không phải người? Nhưng hôm nay một hơi bốn đứa chào đời, đúng là ngày vui thêm nhân khẩu, tứ hỉ lâm môn. Cô vội kéo mẹ, không cho bà mắng nữa, kẻo phá tan hết không khí hân hoan.

 

Cũng từ đó, trong đội sản xuất lại có đề tài mới: nhà Lý Khánh Sơn một ngày thêm bốn cháu, mà đều là cháu gái. Năm ấy tâm lý trọng nam khinh nữ còn nặng, nên chuyện cười nhà họ Lý cũng lan ra, gián tiếp làm áp lực trên vai Lý lão nhị càng nặng thêm.

 

Đêm đầu tiên của bốn đứa trẻ, tiếng khóc nối tiếp, hết đứa này lại đứa kia, cộng thêm Lý nhị tẩu khóc suốt nửa đêm, khiến cả nhà họ Lý lẫn hàng xóm xung quanh chẳng ai ngủ nổi.

 

Sáng hôm sau, Lý Thanh Lê mệt nhọc bò dậy, đang đánh răng ngoài sân thì Nhị Nha bước ra từ nhị phòng, đi thẳng tới.

 

Nó đứng cạnh cô, hít sâu một hơi rồi nói:

 

“Cô út, cháu muốn bàn với cô một chuyện.”

 

Thời gian xóa nhòa nhiều thứ, giờ Lý Thanh Lê không còn giận Nhị Nha như trước, nhưng cũng chẳng còn thân mật như xưa.

 

Cô vừa chải răng vừa lầm bầm:

 

“Nói đi.”

 

Nhị Nha mím môi rồi nói:

 

“Cô, mẹ cháu sinh em gái phải ở cữ, bà ngoại cháu không tới được, cha cháu lại bận đi làm, nên cháu muốn xin nghỉ học một tháng để chăm mẹ.”

 

Sợ cô không vui, nó vội vàng giải thích:

 

“Cháu sẽ tranh thủ đọc sách, mượn vở bạn chép lại, đảm bảo không ảnh hưởng việc học hành.”

 

Lý Thanh Lê súc miệng, nhổ nước ra, hờ hững đáp:

 

“Tùy cháu.”

 

Nhị Nha từ nhỏ đã hiếu thảo, chuyện này quả thật không thể phủ nhận.

Bình Luận (0)
Comment