Edit: Sweetie
Nhà họ Lý thêm cháu gái, lại một lúc thêm hẳn bốn đứa, tất nhiên phải tổ chức tiệc đầy tháng. Lý lão Tam đề nghị ba nhà làm chung một bữa, vừa tiết kiệm tiền vừa đỡ vất vả, mà khách khứa thân thích cũng trùng lặp quá nửa, làm chung còn khỏi phải để người ta phân vân không biết nên đi ăn tiệc nhà nào.
Lý lão Tam vốn quen tính toán chi li, ba nhà cùng tổ chức thì tốn ít tiền hơn, mà tiền mừng thì nhà nào cũng vẫn nhận đủ, cùng lắm hôm đó chuẩn bị tiệc tươm tất hơn.
Lý lão Nhị và lão Tứ từ nhỏ đã quen nghe theo anh/em ba, tất nhiên là giơ cả hai tay đồng ý, đến nỗi bà Điêu keo kiệt cũng phải xuýt xoa: “Thằng ba đúng là giống y như mình!”
Lúc ấy ngoài đồng vẫn còn bận việc, nhưng đến ngày tiệc đầy tháng thì thân bằng cố hữu nhà họ Lý vẫn kéo đến đông nghìn nghịt, chỉ có một nhà là không thấy một ai — chính là bên ngoại của Lý nhị tẩu. Từ mẹ ruột Phùng gia, em trai Phùng Tuấn cho đến mấy cô dì chú bác, chẳng ai thèm đến, càng khỏi nói chuyện tiền mừng. Nếu không phải ba nhà cùng tổ chức, thì mặt mũi vợ chồng Lý lão nhị chắc chẳng biết giấu đi đâu.
Nói ra cũng lạ, từ sau lần năm ngoái Lý lão nhị sang tận Phùng gia đánh mẹ con bà Phùng một trận, thì nhà ấy chẳng còn đặt chân sang nữa. Lý lão nhị rõ ràng đã cấm vợ qua lại với nhà mẹ đẻ, nhưng vốn dĩ nhà họ Phùng mới là kẻ sai trước, vậy mà về sau cũng không thấy có ai nhắn gửi lời hỏi han, coi như không hề có đứa con gái này. Nghĩ mà lạnh lòng.
Trong cả thai kỳ của Lý nhị tẩu, nhà mẹ đẻ coi như không hề có, mẹ chồng thì nhìn thấy là chán ghét, chẳng giúp đỡ lấy một chút. Chồng thì tuy có chăm sóc, nhưng vợ chồng đã xuất hiện tầng ngăn cách, tuy có con gái lớn biết quan tâm, nhưng tình cảm mẹ con vốn chẳng sâu, chẳng biết an ủi thế nào. Thành ra suốt cả thai kỳ chị ta đều u uất, gồng mình chống đỡ chỉ vì đứa bé trong bụng.
Lý nhị tẩu thầm nghĩ, chỉ cần sinh được con trai thì tình cảm vợ chồng sẽ trở lại như trước, rồi lại ép chồng đi đòi tiền chia nhà từ tay lão chủ chứa* kia, kì kèo vài lần ắt sẽ lấy được thôi. Đến lúc ấy, có con trai trong tay, tiền bạc nắm chắc, chồng lại nghe lời, cho dù lão chủ chứa có ghét chị ta thì có sao, chị ta vẫn sẽ sống thật tốt cho mà xem! Cả mấy phòng khác và cô em chồng cũng đừng hòng coi thường cười nhạo!
Chính nhờ cái ý chí đó mà Lý nhị tẩu mới chịu đựng đến lúc này. Nhưng chị ta tính toán đủ đường, lại không tính được mình sinh ra một đứa con không có c** **.
Cú sốc này với Lý nhị tẩu chẳng khác gì chí mạng, từ khoảnh khắc thấy rõ giới tính của Bát Nha, chị ta cảm thấy cả thiên hạ đều đang cười nhạo mình, từ chồng Lý Thành Dũng, đến lão chủ chứa, rồi em chồng, mấy chị em dâu… tất cả đều đang thương hại, khinh thường chị ta!
(*Lão chủ chứa: vốn chỉ mụ chủ chứa trong kỹ viện, chuyên quản lý, môi giới gái m** d*m.
Trong văn hóa Trung, đây là hình tượng gắn với tham lam, xảo quyệt, lợi dụng phụ nữ để kiếm lời, nên khi dùng làm ẩn dụ thì mang ý sỉ nhục nặng.
Đoạn trên Lý nhị tẩu dùng từ "lão chủ chứa" ám chỉ mẹ chồng.)
––––––––––
Ngày đầy tháng trời nóng oi bức.
Lý tam tẩu và Lý tứ tẩu đều đã ra tháng nên bế con ra cho khách khứa xem, nghe họ chúc vài câu cát tường. Bát Nha của Nhị phòng cũng được bế ra ngoài, nhưng từ đầu đến cuối bữa tiệc chẳng thấy bóng dáng mẹ con bé đâu.
Bốn bé gái được đặt chung trên một chiếc giường tre để mọi người ngắm và chúc phúc. Nói thật, gen nhà họ Lý quả là mạnh, cho dù nhan sắc của ông Lý có bị bà Điêu pha loãng, rồi đến đời con lại loãng thêm lần nữa, thì sau một tháng mấy đứa nhỏ vẫn trắng trẻo, mềm mại như viên bánh trôi. Ngoại trừ Bát Nha—
Trong tháng, Lý nhị tẩu ba ngày khóc hai lần, ai khuyên cũng không nghe. Không tính đến chuyện hại mắt, chỉ riêng sữa thôi đã giảm nhanh như gió cuốn. Tội nghiệp Bát Nha có thể dựa vào sữa thừa của hai thím, có xinh đẹp được mới là lạ.
Mấy chuyện như cưới xin, đầy tháng vốn đã mệt, lo toan một ngày, cả mấy phòng Lý gia đều bận rộn đến rã rời, tối đến vừa chạm gối là ngủ như chết.
Giữa đêm, trăng treo lưỡi liềm, ve sầu ếch nhái râm ran, bỗng một tiếng thét xé toạc sự tĩnh lặng trong sân nhà họ Lý.
Lý Thanh Lê mơ màng giật mình tỉnh lại, nghe tiếng chân chạy loạn cùng tiếng hô hoán trong sân thì biết có điềm chẳng lành. Cô lập tức bật dậy lao ra, vừa mở cửa liền thấy chùm sáng đèn pin loang loáng khắp nơi, một đám người lố nhố trong phòng nhì.
Chỉ chốc lát sau, Lý lão Nhị vội vàng cõng một người từ trong chạy ra, theo sau là Nhị nha cầm đèn pin, vừa chạy vừa khóc thảm thiết. Lý lão đại cùng Lý lão ngũ đi cùng, thoáng cái đã biến mất trong đêm đen, chỉ còn tiếng khóc của Nhị Nha vang vọng.
Lý Thanh Lê đi theo mẹ ra đứng ngoài cổng, nhìn màn đêm đặc sệt mà hỏi:
“Mẹ, là… chị dâu hai ạ? Chị ấy sao thế?”
Lần này bà Điêu không châm chọc, cũng chẳng mắng chửi, chỉ thở dài nặng nề, quay người lặng lẽ vào nhà, đến một lời cũng không muốn nói.
Bên cạnh, Đường Nhã ôm lấy cánh tay, giữa trời hè mà còn run rẩy:
“Chị dâu hai… chị ấy cắt cổ tay đấy, giường toàn là máu…”
Trong lòng Thanh Lê chấn động không dám tin. Hôm nay là ngày vui đầy tháng của Bát Nha, vậy mà chị ta lại tự cắt cổ tay? Trong đầu chị ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Cô thật sự muốn bổ người này ra xem cho rõ!
Xảy ra chuyện thế này, cô cũng sao ngủ nổi, trước tiên đi tìm Bát Nha, thấy con bé đang ngủ yên ổn cùng Thất Nha ở phòng tứ phòng thì mới thở phào, rồi lại quay sang phòng cha mẹ.
Trong phòng, bà Điêu và ông Lý mỗi người ngồi một góc. Ông Lý thì uể oải, còn bà Điêu hiếm hoi để lộ dáng vẻ ủ rũ, ngồi ngẩn người chẳng biết nghĩ gì.
Lý Thanh Lê đã nghĩ sẵn trong bụng, đi qua ngồi xuống bên mép giường, khoác lấy tay mẹ, lúc ấy cô mới nhận ra người bà đang run.
Trong mắt cô, mẹ chính là một “nữ vương”, lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn, chưa có khi nào yếu mềm. Nhưng hôm nay, cô lại thấy hình như lưng mẹ hơi còng rồi.
Cô siết chặt bàn tay mẹ, lạnh ngắt.
“Mẹ, chuyện của chị dâu không phải do mẹ đâu, mẹ tuyệt đối đừng nghĩ linh tinh nhé!”
Thực ra, nếu so sánh thì tóc cha cô vẫn còn đen lắm, còn mẹ cô thì từ khi cô có trí nhớ đã điểm bạc, bây giờ thì bạc hơn nửa đầu rồi. Hai vợ chồng đứng cạnh nhau, thoạt nhìn như chênh nhau cả chục tuổi, nhưng rõ ràng mẹ trẻ hơn cơ mà!
Cho nên, nhìn mẹ như vậy, Lý Thanh Lê thấy xót xa vô cùng.
Bà Điêu trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt chậm rãi chuyển động, thân thể mới khẽ có sức sống trở lại.
“Tiểu Lục à, rốt cuộc là sao chứ!” Bà thở hắt ra một hơi.
“Vốn dĩ là Phùng Yến cùng nhà mẹ cô ta liên thủ lừa tiền nhà mình, một lũ lòng dạ thối tha nên mẹ mới tách phòng nhì ra, cũng giữ lại tiền cho vợ chồng nó, mẹ làm thế đã đủ nhân nghĩa lắm rồi. Còn chuyện cô ta sinh con trai hay gái, từ đầu đến cuối mẹ chưa nói một câu, Thành Dũng cũng chẳng mắng, thế mà cô ta lại tự nghĩ quẩn cắt cổ tay! Giờ mặc kệ sống chết thế nào, mẹ chỉ lo Thành Dũng sẽ oán mẹ thôi…”
Lý Thanh Lê biết mẹ đang hoang mang, liền an ủi: “Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, đừng để mấy chuyện này làm khổ lòng nữa. Con nói thật, mẹ nên nghĩ thoáng ra, cứ sống sao cho thoải mái là được. Nhưng chỉ có một điều, con cái có phúc của con cái, sau này chuyện của các anh, nếu họ cần mẹ quyết định thì mẹ nói, không thì thôi. Mẹ với cha chỉ cần ăn ngon ngủ yên, nhất định sống thọ trăm tuổi! Chứ chẳng lẽ các anh lại không nhận mẹ là mẹ ruột sao?”
Trong lòng Lý Thanh Lê biết rõ, việc Lý nhị tẩu tự vẫn ít nhiều khiến mẹ bị sốc tâm lý nặng nề.
Nhưng chính xác thì mấy tháng nay mẹ đâu có nói chuyện với chị ta, vậy thì chịu trách nhiệm gì chứ? Chị ta hận mẹ, nhưng chẳng phải do chị ta tự chuốc lấy hay sao? Nếu không đồng lõa với nhà mẹ đẻ để lừa tiền, thì mẹ sẽ bỏ mặc nhị phòng chắc? Làm đủ trò như vậy, chẳng lẽ chỉ cần cắt một nhát dao là rửa sạch được?
Huống chi, ai cũng thấy rõ, tình cảnh hiện tại là do chị ta tự chui đầu vào ngõ cụt, chỉ vì sinh con gái chứ không phải con trai, mà cả hồn vía như bị rút mất. Anh hai cô, Nhị nha, thậm chí mấy chị dâu đâu phải chưa từng khuyên, nhưng chị ta nào chịu nghe.
Trong lòng Thanh Lê, mẹ chính là để yêu thương vô điều kiện, lúc này nói ai đúng ai sai chẳng có ích gì, điều quan trọng là mẹ cô vốn không khỏe, nếu cứ để tâm chuyện này thì sẽ giống như trong tiểu thuyết kia, cãi nhau rồi trúng gió, chẳng bao lâu sau liền qua đời. Cô nhất định phải tìm cách để mẹ sống thêm nhiều năm nữa.
Muốn vậy, một là để mẹ bớt lo, giữ tâm trạng vui vẻ; hai là giảm cãi vã, tránh xung đột, có điều, điều thứ hai hơi khó.
Lý Thanh Lê liếc cha, ồn nhìn một cái là hiểu ý ngay.
“Đúng, Tiểu Lục nói chẳng sai câu nào! Bà nó à, tôi đã bảo bà bao lần rồi, con cái lớn cả rồi, chúng nó đều làm cha làm mẹ, tự biết tính toán, bà suốt ngày lo chuyện đông tây, cuối cùng chẳng được lợi ích gì, ngược lại còn rước thêm oán trách. Mình già rồi, không làm phiền con cái chính là giúp đỡ lớn nhất, chứ không thì thành gánh nặng mất thôi!”
Nếu bình thường, bà Điêu chắc chắn chẳng lọt tai lấy một chữ, nhưng hôm nay nghe lại thấy lòng chua xót. Bà không muốn thừa nhận, nhưng quả thật, con trai lớn rồi, không cần đến mẹ nữa, mà nếu làm không tốt còn có thể bị chê trách.
Bà lão bị chuyện hôm nay kích động, bỗng sinh ra ý nghĩ chán nản. Nếu như sớm chia nhà, hoặc chia nhà xong đưa hết tiền cho Phùng Yến, mặc kệ cô ta mang về nhà mẹ, thì có lẽ cũng chẳng xảy ra chuyện này.
“Thôi mặc kệ, mẹ không quản nữa. Mẹ già rồi, đầu óc cũng không dùng được nữa, con cái cũng chẳng cần đến mẹ…” Bà xua tay, chẳng biết trong lòng là cảm xúc gì, chỉ thấy trong đôi mắt đục ngầu bỗng đong đầy nước.
Lý Thanh Lê liền sà vào lòng bà nũng nịu:
“Mẹ nói cái gì vậy? Con gái cưng của mẹ mới hai mươi, còn chưa lấy chồng mà mẹ đã bỏ mặc rồi à? Con biết rồi, trong lòng mẹ chỉ có năm đứa con trai, chẳng hề có đứa con gái này đúng không? Con khổ quá, mẹ không cần con nữa, con đúng là đứa trẻ mồ côi rồi, con sống còn ý nghĩa gì nữa đây!”
Để cho thật giống, Thanh Lê còn véo mình một cái, khóc hu hu nức nở như đứa bé đòi kẹo.
Bà Điêu vừa muốn khóc vừa muốn cười. Đúng là con gái bà, tội nghiệp thì ít mà ngốc nghếch thì có thừa.