Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 88

Edit: Sweetie

 

Sáng hôm sau, Lý lão đại và Lý lão ngũ giẫm sương quay về nhà, cũng mang theo tin tức của Lý nhị tẩu: người thì không sao, chỉ là sau khi được cứu về thì không nói một lời nào.

 

Bà Điêu nghĩ ngợi rồi quyết định bảo Lý lão tam chạy sang nhà mẹ đẻ Lý nhị tẩu một chuyến, để mẹ ruột và anh em ruột khuyên nhủ thì chắc sẽ có tác dụng hơn. Nhưng với cái tính cách của nhà họ Phùng kia, bà vẫn bảo Lý lão tam mang theo chút lễ, kẻo người ta chẳng thèm để ý tới.

 

Con cái đúng là nợ nần mà!

 

Lý Thanh Lê hỏi được số phòng bệnh của Lý nhị tẩu từ anh cả, lại cầm thêm tiền viện phí do mẹ đưa, sáng sớm đã xuất phát. Đến huyện, cô đi thẳng tới bệnh viện, chạy một mạch đến phòng bệnh.

 

Vào trong thì thấy Lý nhị tẩu nằm nghiêng quay mặt vào trong, Nhị nha gục bên giường ngủ thiếp đi, còn Lý lão nhị thì ngồi ở chiếc giường trống đối diện, lưng còng, mày mắt ủ rũ, trông rất tiều tụy.

 

Cô khẽ gây chút động tĩnh rồi vẫy tay gọi anh trai mình ra ngoài, hai anh em ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài hành lang.

 

“Em mua mấy cái bánh bao với bánh màn thầu, còn nóng đấy, anh với chị dâu, Nhị Nha ăn chút lót dạ đi. Còn đây là tiền, mẹ bảo em đưa.” – Lý Thanh Lê nhét tất cả vào tay anh tr6.

 

Lý lão nhị lẳng lặng nhận lấy, đôi môi nứt nẻ ẩn trong chòm râu khẽ mấp máy:

 

“Cảm ơn, Tiểu Lục.”

 

Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm động tác của anh, không nhịn được mà nói:

 

“Hôm qua mẹ cả đêm không chợp mắt, vừa lo chị dâu xảy ra chuyện, vừa sợ anh oán giận mẹ. Anh hai không thấy, chứ em nhìn mà xót lắm.”

 

Lý lão nhị siết chặt tiền trong tay, ủ rũ đáp:

 

“Tiểu Yến nghĩ quẩn chứ có liên quan gì tới mẹ đâu. Anh biết mẹ làm gì cũng là vì con cái, anh không trách mẹ.”

 

Lý Thanh Lê nghe vậy thì thở phào, lấy lại tinh thần:

 

“Anh hai, lần này anh phải khuyên chị dâu thật lòng mới được, tuyệt đối không thể cứ đòi sống đòi chết thế nữa. Bát Nha mới đầy tháng, đang lúc cần mẹ nhất, nếu nó không có mẹ thì cái nhà này cũng tan vỡ.”

 

Hai hàng lông mày rậm của anh cau chặt:

 

“Anh bắt đầu khuyên từ hôm Bát Nha sinh ra tới hôm qua đầy tháng, có bao giờ ngừng đâu? Nhưng anh nói gì cũng như gió thoảng, cô ấy chẳng nghe lọt tai chút nào!”

 

Xem ra suốt tháng qua, không chỉ chị dâu u uất mà anh trai cô cũng đầy bụng oán khí. Nhị Nha ở giữa cha mẹ nên lúc nào cũng sợ hãi, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.

 

Lý Thanh Lê trầm ngâm rồi khẽ nói:

 

“Anh hai, anh có nghĩ rằng hai người không nhắc đến chuyện sinh con trai nữa thì chị dâu sẽ đỡ hơn không? Thật ra cũng không ít nhà chỉ có con gái, họ vẫn sống tốt đấy thôi! Sao đến nhà mình thì lại phải sống chết vì chuyện này? Hơn nữa, so với Đại Nha, Tam Nha thì Nhị Nha vừa học giỏi vừa hiếu thuận, nổi trội hơn phần lớn con gái trong đại đội. Em thấy đó là phúc đức của anh chị kiếp trước mới có. Giờ lại có thêm Bát nha thì càng nên trân trọng! So với những nhà không con cái, anh chị đã hạnh phúc hơn nhiều rồi.”

 

“Anh có khuyên chị dâu, nhưng trong lòng anh vẫn muốn có con trai, chẳng lẽ chị dâu lại không nhận ra? Thế thì làm sao chị ấy vui nổi? Đổi lại là em, em cũng nghĩ quẩn thôi! Anh chẳng thà nói thẳng với chị ấy: có hai đứa con gái cũng tốt, đừng áp lực nữa, để thuận theo tự nhiên đi. Anh thoải mái thì chị ấy cũng không bị ảnh hưởng, đúng không?”

 

Lý Thanh Lê vắt hết óc mới nghĩ ra được những lời như vậy, không phải cô thương Lý nhị tẩu, chủ yếu là do cùng là phụ nữ, thấy chị ta vì không sinh được con trai mà cắt cổ tay, trong lòng cô cũng thấy bi ai. Chẳng lẽ phụ nữ sống chỉ để sinh con trai cho người khác thôi sao?

 

Nói xong, Lý Thanh Lê cũng không để ý Lý lão nhị có nghe lọt tai hay không. Dù sao với cái tuổi này, muốn họ thật sự thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ là chuyện rất khó, cô chỉ cần bản thân không thẹn với lương tâm là được.

 

Ra khỏi bệnh viện thì trời còn sớm, Lý Thanh Lê về ký túc xá cất bọc đồ, rồi lại bắt xe về công xã x**n th**, đến khu tập thể giáo viên trường trung học tìm Phó Bạch.

 

Hẹn hò lâu ngày cô mới thấy xa cách thật sự rất tốn kém, giờ mà hai người có chiếc xe đạp thì tốt biết mấy, xe Phượng Hoàng cũng được. Nhà máy dệt có phát phiếu công nghiệp cho công nhân, mỗi năm hai phiếu, cô tích hai năm rồi vay thêm một phiếu nữa là đủ. Chỉ là xe đạp giá cao quá, những một trăm sáu mươi tám đồng rưỡi.

 

Mấy tháng đầu mới vào xưởng, cô chỉ được 20 đồng, sau tăng lên 30 đồng, lương của Phó Bạch cũng tương tự. Tính ra hai người đều có việc, gộp lại một năm cũng tiết kiệm được, nhưng vì chưa kết hôn, còn nhiều chỗ phải tiêu, nên không dám mua vội.

 

Trước kia, Lý Thanh Lê có tiền là tiêu, giờ thì bắt đầu biết dành dụm cô mới nhận ra: Mình đã trưởng thành rồi!

 

Không vội, xe đạp sẽ có, nhà sẽ có, tivi cũng sẽ có!

 

Đến khu tập thể, nơi này cô từng tới nhiều lần. Người vừa xinh vừa hay cười, lại có đôi lúm đồng tiền, khó ai quên được, vừa thấy cô đến đã có mấy người niềm nở chào hỏi.

 

Mỹ nhân tươi cười, ai mà chẳng quý?

 

Đến trước phòng Phó Bạch, cửa mở, anh ngồi ngay ngắn trên bàn, trước mặt là giáo án, sách vở, bút, cốc trà… tuy nhiều nhưng ngăn nắp gọn gàng.

 

Phó Bạch vốn ưa sạch sẽ, gọn gàng , đây cũng là điểm cộng lớn trong mắt phụ nữ.

 

Ban đầu, Lý Thanh Lê định kể khổ với người yêu, nhưng vừa đến cửa đã thấy anh yên tĩnh đọc sách, cả khung cảnh như một bức tranh. Cô không nỡ quấy rầy, chỉ lười biếng dựa vào khung cửa, lặng lẽ ngắm gương mặt tuấn tú kia.

 

Hàng mi dài dày, sống mũi thẳng, môi như hoa đào, mặt góc cạnh rõ ràng, càng nhìn càng thấy đẹp… suýt ch** n**c miếng.

 

“Tiểu Lý, tìm thầy Phó mà đứng ngoài cửa làm gì vậy? Chẳng lẽ thầy ấy không cho cô vào à?” – thầy Hồng bưng ấm nước đi qua, trêu chọc rõ to.

 

Phó Bạch lúc này mới ngẩng lên khỏi sách, đôi mắt phượng sáng trong nhìn thẳng vào cô. Anh cong môi, đổi tư thế thoải mái hơn, vẫy tay:

 

“Lại đây.”

 

Lý Thanh Lê bĩu môi, miễn cưỡng bước lại:

 

“Sao em thấy anh giống như đang gọi học sinh thế? Em không phải học trò của thầy đâu nhé.”

 

Phó Bạch cũng trêu:

 

“Anh cũng chẳng dạy nổi học trò nào nghịch ngợm như em.”

 

Nói rồi anh đứng dậy, lấy chiếc cốc sứ men trắng chuyên dụng của cô, bỏ một thìa đường đỏ, rót nước sôi, khuấy đều rồi đưa tận tay.

 

Lý Thanh Lê ôm chiếc cốc, lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện, nụ cười xua tan hết cái cau mày ban nãy.

 

“Thầy Phó, em hỏi một câu, anh phải trả lời thật.” Cô nghiêm túc nói, chỉ là đôi mắt long lanh hơi thiếu nghiêm nghị.

 

Phó Bạch nén cười: “Em hỏi đi.”

 

“Nếu sau khi cưới, em chỉ chịu sinh tối đa hai đứa, bất kể trai hay gái, anh có ý kiến gì không?” Cô nhìn anh chằm chằm.

 

Ngày trước, cô chỉ biết mình thích anh, chưa từng nghĩ đến chuyện hôn nhân, con cái, càng chưa hỏi xem anh có nhất định phải có con trai hay không.

 

Phó Bạch ngẩn người, rồi mừng rỡ:

 

“Lê Tử, em đang… cầu hôn anh à?”

 

“… Cầu cái búa! Em hỏi là muốn mấy đứa con thôi!”

 

Anh nghiêng người, hai bàn tay to bọc lấy tay cô, mắt phượng cong cong:

 

“Em chịu gả cho anh, anh vui còn không kịp. Sinh con thế nào thì tùy em, hai đứa thì hai đứa, bụng là của em, em quyết định.”

 

Cô thoáng căng thẳng, liếc anh không chút biểu cảm:

 

“Thật chứ? Nếu cả hai đều là con gái thì sao?”

 

“Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái thì có gì khác đâu?”

 

Lý Thanh Lê lập tức thả lỏng, ngả ra lưng ghế, khóe mắt mang ý cười:

 

“Thầy Phó, anh đúng là kỳ lạ. Bao nhiêu đàn ông làm khổ vợ chỉ để có thằng con trai thôi đó.”

 

Anh khẽ cười: “Người ta là người ta, anh là anh.”

 

Cô bỗng thấy nhẹ nhõm, ngang nhiên ra lệnh:

 

“Thầy Phó, em đói rồi, mời em ăn cơm đi.”

 

Anh cong môi: “Được thôi, chỉ cần em đồng ý đi đăng ký kết hôn.”

 

“Thầy Phó, lương tâm đâu? Đạo đức nghề nghiệp đâu? Lấy cơm trưa ra uy h**p em, thật không biết xấu hổ!”

 

“Chậc…”

 

––––––––––

 

Tuần tiếp theo, Lý Thanh Lê lại không nhịn được mà về nhà một chuyến. Buổi tối vừa về đã thấy Lý nhị tẩu bế Bát Nha ngồi trong sân, mấy chị dâu khác ríu rít nói cười, chỉ có chị ta im lặng gần như không nói gì, nhưng ít ra cũng chịu ra ngoài, còn hơn nhốt mình trong phòng.

 

Tối đó, Lý Thanh Lê nằm nói chuyện với mẹ mới biết chuyện sau hôm cô rời bệnh viện, Lý lão tam tới nhà họ Phùng thì bị cả nhà người ta mắng nhiếc, chửi rủa, thậm chí chửi lây sang cả Lý nhị tẩu. Lý lão tam tức quá nhổ một bãi nước bọt rồi mang đồ trở về.

 

Tất nhiên, cả bà Phùng lẫn vợ chồng Phùng Tuấn đều chẳng buồn đến bệnh viện thăm Phùng Yến, coi như chị ta đã chết.

 

Việc này, nhà họ Lý không dám nói ra, sợ chị ta nghĩ quẩn thêm.

 

Nghe xong, Lý Thanh Lê chỉ biết thở dài, ôm tay mẹ chặt hơn. May mà cha mẹ và các anh của cô không lạnh lùng vô tình như vậy, nếu không thì đời cô chẳng khác gì cây cải ngoài ruộng.

 

Dù sao tình hình cũng khá hơn tưởng tượng. Sau lần tự sát kia dường như Lý nhị tẩu không còn ý định chết nữa, cũng đã chịu ra ngoài gặp người.

 

Đang trò chuyện, bà Điêu vừa vào giấc thì bỗng nghe con gái e thẹn nói nhỏ:

 

“Mẹ, nếu cha mẹ không phản đối thì tháng sau con với Phó Bạch định đi đăng ký kết hôn đó. Mẹ sắp thành mẹ vợ đó nha.”

 

Bà Điêu giật mình bật dậy, “Cái gì? Đăng ký kết hôn? Có nhanh quá không? Trước đây con còn bảo không muốn lấy chồng sớm cơ mà, sao giờ lại đổi ý? Có phải thằng nhóc kia Phó Bạch ép con không? Mẹ chưa chuẩn bị tinh thần đâu! Hu hu hu…”

 

Càng nói bà càng chua xót, máu trong người như sôi lên, không sao chịu nổi.

 

Lý Thanh Lê gãi đầu: “Mẹ, bên trường trung học không chỉ có giáo viên nữ, còn lắm chị gái, em gái của học sinh nữa. Ai nhìn thấy Phó Bạch mắt cũng sáng lên, con khó chịu lắm! Thầy Phó là của con! Cũng như vậy, anh ấy cũng ghét bên xưởng dệt nhiều trai trẻ, ngày nào cũng lải nhải. Thế nên bọn con bàn nhau, thôi thì đi đăng ký luôn, cắt đứt mấy mối dòm ngó kia!”

 

Bà Điêu bĩu môi: “Kết hôn có tác dụng gì chứ, có gan thì tiểu tam cũng chẳng sợ, công phu giỏi thì gian phu ở nhà cũng bị lôi ra thôi.”

 

Ánh mắt bà đầy ẩn ý.

 

––––––––––

 

Tác giả có chuyện muốn nói:

 

Lê Tử: Đây là chuyện mà một mỹ thiếu nữ như con nên nghe sao?
Bình Luận (0)
Comment