Edit: Sweetie
Sáng thứ Bảy, cả năm phòng nhà họ Lý đều đã biết tin Lý Thanh Lê và Phó Bạch sắp đi đăng ký giấy kết hôn. Có điều, vừa tờ mờ sáng Lý lão đại cùng mọi người đã phải ra đồng làm việc, chẳng có thời gian nói nhiều.
Ngược lại, mấy đứa nhỏ vẫn còn đi học thì không vội, bưng bát cơm to ngồi quây quanh Lý Thanh Lê, vừa ăn vừa hỏi đông hỏi tây.
“Cô út, cô sắp đi đăng ký kết hôn với thầy Phó thật ạ?” Lý Nhị Bảo vừa cầm đũa gắp lia lịa vừa hỏi, mà tốc độ ăn chẳng hề giảm chút nào, vừa nhìn là biết tập luyện thành quen rồi.
Lý Thanh Lê kiêu ngạo hất cằm, gật đầu: “Ừm!”
Chẳng bao lâu nữa, Phó Bạch sẽ hoàn toàn thuộc về cô! Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy mình có thể ăn thêm hai bát cơm to nữa!
Lý Nhị Bảo lén nháy mắt với Lý Tam Bảo, hai anh em tâm linh tương thông, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chan chứa đồng cảm.
Thầy Phó cũng thật khổ… Sớm biết thế thì ngày trước lúc ở trường đã không chọc giận thầy ấy rồi.
Lý Tam Nha đã ăn xong, cầm bát ngồi trên ghế, chớp chớp mắt, mím môi có vẻ không vui:
“Chị Đại Mai lúc trước 22 tuổi mới lấy chồng. Cô út mới 20 tuổi thôi, không thể chờ thêm hai năm nữa sao? Nếu đột nhiên không được gặp cô út, chắc chắn em sẽ rất rất không quen!”
Cô bé ngồi sát bên Lý Thanh Lê, cô đưa tay xoa đầu nó, trong mắt hiếm hoi hiện ra sự dịu dàng, làm Lý Tam Nha và Lý Nhị Bảo nổi hết da gà.
“Cho dù cô kết hôn thì vẫn ở trong huyện, chứ có phải gả đi chân trời góc biển đâu, muốn về thì về thôi. Nhưng mà Nhị Bảo, Tam Nha, hai đứa lại quyến luyến cô thế này, cô thật cảm động quá đi!” Nói rồi cô ôm cả hai đứa vào lòng, hôn không biết bao nhiêu cái.
Nhị Bảo và Tam Nha nhìn nhau, trên mặt đều là sự bất đắc dĩ xen chút khó xử.
Tam Nha đảo tròn đôi mắt, giọng nũng nịu:
“Cô út, vậy sau khi cô lấy chồng rồi, nếu cháu nhớ cô, có thể sang phòng cô ngủ không? Thầy Phó đã dạy chúng cháu rồi, gọi là ‘thấy vật nhớ người’ đó.”
Ánh mắt Lý Thanh Lê thoáng sắc bén, con nhóc Tam Nha này vốn tinh ranh, quả nhiên không bao giờ có chuyện tự nhiên đi lấy lòng.
Nhưng cô cũng không vạch trần tâm tư trẻ con của nó.
“Đương nhiên là được rồi, phòng để trống cũng phí.” Cô cười híp mắt đáp.
Mấy tháng nay Lý Thanh Lê đi làm ở nhà máy dệt, hiếm khi ở nhà. Thế nhưng bà Điêu vốn cưng chiều con gái, tất nhiên không cho ai chiếm phòng, đám Đại Nha chẳng phải chưa từng có ý đó, nhưng ai dám hé răng?
Trừ khi gan to bằng trời.
Nếu là tính cách trước đây, Lý Thanh Lê thà chết cũng không chịu cho ai ở phòng mình. Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã trưởng thành, chín chắn hơn, phòng thì cứ để cho mấy đứa cháu ở cũng được, ai bảo chỉ có mỗi cô là cô bọn nó, không thương thì ai thương?
Tam Nha và Nhị Bảo đều cười tít mắt, một đứa cười vì cuối cùng cũng được như ý, một đứa cười vì sau này cô út đi lấy chồng rồi, sẽ chẳng còn ai vác chày gỗ đuổi đánh mình nữa.
Riêng Lý Ngũ Bảo với cái đầu bát úp bỗng mím chặt môi òa khóc:
“Cô đi lấy chồng rồi, sau này không ai mua kẹo cho con nữa! Hu hu… Cô ơi!”
Lý Thanh Lê phì cười. Quả nhiên, vẫn là mấy đứa nhóc không biết bày trò mới là đáng yêu nhất.
––––––––––
Buổi trưa, anh cả và mấy chị dâu đi làm về, ăn xong lại vội vã ra đồng. Mùa này công việc nhiều, mọi người gầy đi thấy rõ, Lý Thanh Lê mỗi tuần chỉ về nhà một lần, nên càng dễ nhận ra.
Ở xưởng Dệt may cô cũng thấy mệt, cũng than khổ, nhưng so với anh chị thì cô vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều. Ít ra, đi làm ở xưởng thì chẳng thể nào trong vòng một hai tháng mà gầy sụt cả chục cân như họ.
Càng nghĩ, Lý Thanh Lê càng thêm mong mỏi cái thời kỳ cải cách mở cửa trong tiểu thuyết sẽ sớm tới. Khi đó, môi trường thoáng hơn, cơ hội nhiều hơn, chắc chắn đời sống sẽ ngày càng tốt đẹp.
…
Chiều xuống, cả nhà ăn cơm xong thì như ngầm hẹn, lại tụ tập trong nhà chính bàn chuyện hôn sự.
Vợ chồng Lý lão đại vốn coi Lý Thanh Lê như con gái, nghe tin cô sắp kết hôn, trong lòng vừa vui vừa chua xót, dặn dò đủ điều:
“Tiểu Lục, gả đi rồi thì khác với ở nhà, sau này có việc gì cũng phải từ từ học. Vợ chồng sống chung không giống lúc còn yêu đương, ở cùng nhau khó tránh khỏi cãi vã, em nhớ có chuyện gì thì cứ từ tốn mà nói, tuyệt đối đừng động tí là ầm ĩ, gây gổ rồi lại xô xát, sẽ hỏng hết tình cảm vợ chồng…”
Bà Điêu ngồi giữa chồng và con gái lập quắc mắt:
“Hừ! Nếu Phó Bạch dám ức h**p con gái mẹ thì nhịn cái rắm ấy! Tiểu Lục được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, lấy được Tiểu Lục là phúc của nó, mẹ gả con gái không phải để con bé đi làm bao cát cho người ta xả giận đâu!”
Anh cả và chị dâu lúng túng, Lý Thanh Lê vội nháy mắt với họ, ra hiệu em hiểu mà, chỉ là mẹ thương em nên nhất thời nói thế thôi.
Anh hai nhìn thoáng qua vợ mình ngồi im như khúc gỗ, rồi xoa mặt cười:
“Mẹ nói đúng, Tiểu Lục nhà mình vừa đẹp vừa học giỏi, công việc ổn định, gả cho Phó Bạch đúng là phúc tu từ kiếp trước của cậu ấy. Nếu con bé còn siêng năng nữa thì quả thật đèn soi cũng khó tìm được cô gái nào bằng. Ai mà chẳng quý, đúng không mẹ?”
“Con mắt nào của con nhìn thấy Tiểu Lục không siêng năng? Lúc mấy chị dâu mang bầu, con bé không lo toan giúp trước giúp sau chắc? Phòng nhì dọn ra riêng, không được lợi bèn oán trách em gái à?”
Hai mắt Lý lão nhị trừng to như cái chuông đồng: “Mẹ, oan cho con quá! Con nào dám trách em gái đâu!”
Lý lão tam ngồi đối diện vội đá chân, miệng chu chu về phía Lý Thanh Lê ra hiệu, Lý lão nhị chợt hiểu, lập tức nịnh bợ:
“Con lỡ lời thôi! Em gái nhà mình xinh đẹp, hiền lành, giỏi giang, lại siêng năng đảm đang, hoàn hảo khỏi chê! Phó Bạch đúng là nhặt được báu vật!”
Bà Điêu hừ mũi: “Thế mới phải chứ.”
Cả Lý Thanh Lê cũng suýt bật cười.
Lý lão tam lanh lợi hiểu rõ tính mẹ mình, lại có vết xe đổ của anh trai trước đó, liền thẳng thắn nói to:
“Tiểu Lục à, giờ em đã là công nhân xưởng Dệt, tầm nhìn hơn mấy anh nhiều. Anh ba tin em sẽ sống tốt, anh chỉ nói một câu: Sau này ai dám bắt nạt em, năm anh em sẽ cầm cuốc xông lên, không đánh cho hắn nhận thua thì không mang họ Lý!”
Câu nói đầy khí thế, dõng dạc hùng hồn khiến bà Điêu cực kỳ vừa ý.
“Đấy, vẫn là thằng ba biết nói chuyện! Hai đứa kia cùng một mẹ sinh ra mà khác nhau quá!”
Lý lão nhị liều mình cãi: “Thì phải hỏi mẹ thôi, ai bảo bọn con đều từ bụng mẹ chui ra.”
Nói cho sướng cái mồm, hoàn hồn lại anh mới nhận ra mình lỡ lời.
Quả nhiên, chưa đầy nửa giây, lỗ tai Lý lão nhị đã bị tay bà Điêu vặn chặt.
Vặn xong bà cũng hết giận, Lý lão nhị che lỗ tai, đáng thương ai oán nhìn mẹ ruột: Ấm ức quá~
Từ nhỏ đến lớn Lý lão tứ luôn là người bướng bỉnh nhất trong năm anh em, ăn đòn nhiều nên cũng chẳng sợ bị vặn tai, tùy tiện ngồi trên ghế cười toe toét:
“Tiểu Lục, lời hay anh ba đã nói hết rồi, anh chẳng nói thêm. Vợ chồng anh chị chỉ chúc mừng em, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, hai đứa sau này phải thật hạnh phúc đấy, ba năm ôm hai, náo nhiệt như nhà anh tư đây! Ha ha ha…”
Chưa kịp cười xong, bà Điêu đã phi cho cái nhìn sắc lẹm:
“‘Ôm được mỹ nhân về’? Văn vẻ cái gì? Nói mẹ nghe xem, rốt cuộc ai đẹp hơn, em gái con hay Phó Bạch?”
Lý lão tứ cuống quýt: “Tất nhiên là em gái con rồi! Phó Bạch kia đúng là được hời quá mà! Hừ!”
Lý Thanh Lê: “…” Thôi, không phải cần thế đâu.
Bốn anh em Lý gia đều đã nói xong, chỉ còn lại lão ngũ Lý Thành Dương, thanh niên duy nhất trong nhà không sợ cường quyền. Nhóm Lý lão tam nhìn em trai tha thiết, ánh mắt chất chứa chờ mong.
Em trai, cứ mạnh mẽ tiến lên! Đừng quay đầu lại!
Lý Thành Dương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nghiêm nghị nói:
“Anh đã gặp Phó Bạch ở công xã rồi. Người này rất được, thông minh, làm việc chín chắn. Em phải sống tốt với cậu ta đấy, đừng có bướng bỉnh, biết không?”
Còn chưa nói xong, bà Điêu đã xông lên tát một cái:
“Bướng bỉnh cái con khỉ! Mày chỉ có một đứa em gái, sau này có tiền đồ rồi mà không che chở nó, mẹ chết cũng không tha cho mày!”
Phải nói đây là lần đầu tiên Lý Thành Dương bị mẹ đánh từ sau khi xuất ngũ về, đang định nổi giận, nhưng nghe đến chữ “chết” thì lại nghẹn, chẳng nổi nóng được nữa.
Lý ngũ tẩu Đường Nhã cũng là lần đầu tiên được tham gia cuộc họp gia đình kiểu này nên thấy mới lạ vô cùng, căn bản không định đi an ủi chồng.
Lý Thành Dương nghiêm túc khuyên nhủ mẹ:
“Mẹ mới 57 tuổi thôi, sao lại nói chuyện chết chóc rồi? Mẹ còn phải sống thêm mấy chục năm nữa để đích thân trông nom bọn con. Có mẹ giám sát, chẳng lẽ bọn con lại dám bỏ mặc em gái chắc? Có đúng không, các anh?”
Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư đồng loạt gật đầu.
“Đúng thế! Có câu, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, đàn ông không đáng tin chút nào, cuối cùng vẫn là phụ nữ mới lo được cho gia đình.”
“Thằng nhóc này, từ nhỏ đến lớn chỉ biết cãi mẹ thôi, đúng là oan nghiệt!”
Ông Lý thấy năm con trai đều nói xong, trong lòng không kìm nén được bèn hắng giọng, thấy mọi người ngạc nhiên nhìn mình, ông rất vừa lòng.
“Tiểu Lục, cha với mẹ con làm vợ chồng cũng gần 40 năm rồi, cha chỉ dặn con, hai vợ chồng muốn sống hạnh phúc thì phải biết bao dung, con hiểu không? Có những chuyện cứ nhắm mắt cho qua là được, vợ chồng trẻ rồi cũng thành bạn già. Ai chẳng thế, đúng không?”
Lý Thanh Lê vuốt cằm, “Hình như cũng có lý…”
Bà Điêu kéo cái tay vuốt cằm của cô xuống, “Đúng cái quái gì? Cha con là đàn ông, con là con gái, lời này ông ấy nên nói với Phó Bạch mới đúng!”
Lý Thanh Lê bừng tỉnh, “Bảo sao con cứ thấy lời này chỗ nào đó kì quái.” Hoá ra là khuyên sai người.
Ừm, để Phó Bạch bao dung, nhắm mắt cho qua cũng được đấy chứ, Lý Thanh Lê cảm thấy lời này thật sự quá hợp lý.
––––––––––
Buổi tối vợ chồng bà Điêu về phòng ngủ trước, Lý Thanh Lê cùng năm anh trai ngồi ngoài sân hóng mát.
Cô nằm trên giường tre, nhìn bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao, lười biếng lẩm bẩm:
“Tối qua mẹ biết chuyện em sắp cưới thì cả đêm mất ngủ. Mẹ không nỡ xa em nên mới có chút nóng tính, các anh đều biết mẹ là người miệng dao găm tâm đậu hũ mà, đừng để bụng nhé.”
“Nghe kìa! Cứ như là mẹ của một mình em ấy? Cần gì em phải giải thích.”
“Em học được trò lấy lòng từ bao giờ thế? Đừng hòng lừa bọn anh!”
“Bớt giả vờ đi, nghe phát ngán!”
Trán Lý Thanh Lê nổi gân xanh: “Biến đi! Mấy anh đúng là đáng ghét chết đi được!”
“Thấy chưa, mới dăm ba câu là lộ bản chất rồi! Dữ như hổ!”
“Tội nghiệp thầy Phó…”
Lý Thanh Lê: Con mẹ nó, tức ghê!