Edit: Sweetie
Chủ nhật, nhân lúc buổi sáng trời còn mát, Lý Thanh Lê dậy sớm.
Ăn sáng xong, cô mang theo đồ rồi bắt đầu xuất phát, không về thẳng xưởng Dệt mà đi tới trường trung học công xã tìm Phó Bạch.
Lúc nghe Lý Thanh Lê nói cha mẹ đã đồng ý cho hai người kết hôn, thầy Phó vốn lạnh lùng xa cách trong mắt người ngoài lập tức ôm chầm lấy vợ tương lai, vui sướng đến mức xoay tròn mấy vòng tại chỗ.
Hai người ăn trưa ở căng-tin nhà trường, buổi chiều cô ngủ một giấc trong ký túc xá của Phó Bạch. Sau khi tỉnh dậy, cô lại ngồi bên cạnh giúp anh chấm bài tập, đến tận năm giờ chiều, chờ ngoài trời dịu mát, anh mới mượn được một chiếc xe đạp của đồng nghiệp, đưa cô về nhà máy dệt, rồi mới lưu luyến chia tay.
Thật ra Lý Thanh Lê hoàn toàn có thể bắt xe buýt sớm về huyện, nhưng cả hai đều không ai nhắc đến, bởi cả cô và anh đều rất thích khoảng thời gian cùng ngồi chung một chiếc xe đạp, vừa đi vừa trò chuyện cười đùa, dù có khi chẳng nói gì, chỉ tựa vào nhau thôi cũng thấy hạnh phúc.
Từ khi cô vào làm ở xưởng Dệt, Phó Bạch đi dạy ở trường công xã, thời gian gặp gỡ của hai người ít đi nhiều. Chính vì vậy, mỗi lần gặp mặt lại càng vui vẻ, quá đúng với câu "tiểu biệt thắng tân hôn".
Tối đó, về ký túc xá, trong lúc mấy chị em rảnh rỗi buôn chuyện, Lý Thanh Lê liền kể tin mình sắp kết hôn cho họ nghe.
Diệp Vãn Hà cùng mọi người đều từng gặp Phó Bạch, ngay từ lần đầu họ đã bị anh làm chấn động, cả đời chưa từng thấy người đàn ông nào tuấn tú đến thế.
Dù Phó Bạch trước mặt nữ đồng nghiệp khác thường giữ vẻ lạnh nhạt, ít nói, nhưng chỉ gương mặt kia cũng đủ để bù lại tất cả. Chỉ cần anh không làm chuyện gì tày trời thì trong lòng họ, anh chắc chắn là mẫu đàn ông hiếm có trăm năm mới gặp một lần!
Bởi thế, khi hay tin Lý Thanh Lê sắp kết hôn, mọi người vừa chúc mừng, vừa không khỏi cảm thán, Lê Tử đúng là kiếm được của trời cho rồi, một người đàn ông vừa đẹp trai, lại có công việc ổn định, trước mặt các cô gái khác chẳng thèm liếc mắt, đổi lại thì ai mà chẳng mừng? Không mừng thì chỉ có kẻ ngốc thôi!
Lý Thanh Lê cùng Diệp Vãn Hà, Cao Đông Mai chẳng mấy chốc đã rôm rả ồn ào, còn Trương Uyển Hoa lớn tuổi nhất ký túc xá thì nhịn không được mà dò hỏi:
"Lê Tử, nhà anh Phó vốn không ở đây, vậy hai người kết hôn thì nhà ở làm sao? Với lại kết hôn còn phải sắm tam chuyển nhất vang*, tam đại kiện 36 chân**, rồi tiền quần áo, tiền tổ chức tiệc cưới nữa... đây đâu phải khoản nhỏ. Hồi xưa có cô bạn chị lấy chồng, tính cả tiền mừng cũng vẫn phải bỏ ra năm sáu trăm đấy!"
(*Tam chuyển nhất vang: máy may, xe đạp, đồng hồ và đài radio.
** Tam đại 36 chân: giường, tủ ba cửa, tủ ngăn kéo, bàn trang điểm, ghế sofa, bốn cái ghế đẩu.)
"Ối, đắt thế cơ à!" Diệp Vãn Hà che miệng thốt lên.
"Cho dù nhịn ăn nhịn mặc cũng phải dành dụm hai năm mới đủ, nhưng chẳng lẽ lại nhịn được à?" Cao Đông Mai bĩu môi.
"Thế mới nói, lấy phải người nhà đông anh em thì toi, lấy đâu ra tiền mà cưới vợ nữa!" Trương Cầm xen vào.
Trương Uyển Hoa bật cười, gõ tay trêu mấy cô em:
"Các em còn nhỏ chưa hiểu, mấy người lập nghiệp ở huyện này, ai cũng có sẵn từng ấy tiền để cưới vợ chắc? Thôi đi! Chị dám chắc là không ít gia đình phải vay mượn trước để cưới được dâu, sau đó vợ chồng cùng nhau chắt chiu mà trả dần thôi."
Diệp Vãn Hà khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê:
"Lê Tử, em là người đầu tiên trong ký túc lấy chồng đấy nhé. Mau kể đi, hai người tính thế nào? Đừng để bị lừa đó nha!"
"Cậu nói linh tinh gì thế? Thầy Phó sao có thể là loại người ấy?" Cao Đông Mai lập tức bênh vực.
Diệp Vãn Hà "hừ" một tiếng, rồi liếc mắt thấy Lý Thanh Lê đang thảnh thơi ngồi trên ghế, cầm chiếc cốc men trắng thong thả uống nước như đang thưởng trà, cô nàng sốt ruột giục:
"Lê Tử, đừng vòng vo nữa, mau nói đi, hai người chuẩn bị đến đâu rồi?"
Lý Thanh Lê đặt chiếc cốc xuống, nhún vai:
"En với thầy Phó mới đi làm chưa đầy một năm, tiền tích cóp chẳng đáng là bao. Mấy món như tam chuyển nhất vang gì đó thì chắc là không mua rồi. Nhà ở thì càng khỏi bàn, công tác chưa đủ thâm niên, chỉ có thể ở tạm ký túc giáo viên của anh ấy thôi."
Diệp Vãn Hà vốn tính thẳng, nghĩ gì hiện hết ra mặt:
"Trời ạ, thế là chẳng có gì cả, sao mà cưới chứ? Em mới hai mươi thôi, thầy Phó cũng chỉ hai mươi hai, còn nhỏ hơn chị của chị nữa. Hai người yêu nhau chưa bao lâu mà kết hôn sớm thế, sao không đợi thêm hai năm nữa, dành dụm nhiều tiền rồi cưới cũng đâu muộn?"
Lưu Lệ lại không đồng tình:
"Chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, cùng nhau cố gắng, sau này cái gì cũng sẽ có thôi. Tôi thấy Lê Tử và thầy Phó hợp nhau như thế, đương nhiên là nên cưới rồi."
Tuy cô ấy tiếp xúc với Phó Bạch không nhiều, nhưng chỉ mấy lần ngắn ngủi cũng đủ cảm nhận tình cảm tha thiết keo sơn giữa hai người. Điều đó khiến cô ấy hiểu ra, tình cảm sâu đậm hay không chẳng liên quan đến thời gian quen biết lâu hay ngắn.
Thấy các chị em sắp tranh luận to tiếng, Lý Thanh Lê ho nhẹ một tiếng, cắt lời:
"Em còn chưa nói hết mà. Cha mẹ thầy Phó biết anh ấy dành dụm chưa nhiều nên có hỗ trợ một khoản. Các chị cứ yên tâm, đến hôm cưới chắc chắn không thiếu phần của các chị đâu!"
Nghe vậy, Diệp Vãn Hà và Cao Đông Mai liếc nhau, đồng loạt thốt lên:
"Đúng là cha mẹ nhà người ta mà!"
Dịch sang nghĩa bóng: "Có tiền thật là tốt!"
Thanh Lê chỉ cười, không nói gì thêm.
Thật ra, chẳng bao lâu sau khi Phó Bạch ngỏ ý với cha mẹ chuyện kết hôn, cha mẹ anh đã gửi ngay 1500 đồng đến. Đây vốn là tiền bồi thường mà nhà nước trả cho vợ chồng họ vì nhiều năm lương và trợ cấp chưa lĩnh. Ngần ấy tiền, đừng nói cưới một lần, cưới hai lần cũng còn thừa. Nhưng lúc ấy Phó Bạch không nhận mà gửi trả lại.
Không lâu sau, cha mẹ anh lại gửi tiền đến cùng một bức thư. Trong thư họ viết: Số tiền này cả năm anh em đều được chia, chỉ là phần của Phó Bạch nhiều hơn một chút, vì hồi còn ở nông trường khó khăn, phần lớn khoản trợ cấp thanh niên trí thức của con đều gửi về phụ giúp gia đình. Khoản này là con xứng đáng nhận.
Sau đó Phó Bạch mới kể với Thanh Lê. Hai người bàn bạc khá lâu, cuối cùng quyết định nhận, bởi nếu từ chối thì cha mẹ ngược lại sẽ cảm thấy áy náy. Hơn nữa, nếu sau này Phó Bạch thành đạt thì vẫn còn nhiều cơ hội báo hiếu, tiền bạc chỉ là thứ yếu, sớm muộn gì vợ chồng cũng phải gánh vác, tránh cũng chẳng thoát.
Có khoản tiền này, việc hôn sự đương nhiên đâu vào đấy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, khi nhận lời cầu hôn của Phó Bạch, Lý Thanh Lê cũng chưa từng nghĩ đến mấy thứ sính lễ cao sang. Với cô, tất cả mấy thứ ấy còn chẳng đáng giá bằng một ngón tay của anh, trong lòng cô, anh mới là duy nhất và quan trọng nhất.
Người ôm báu vật trong tay thì tất nhiên là muốn giữ lấy, chiếm trọn.
Hơn nữa, cô mơ hồ nhớ được tương lai hơn 20 năm tới sẽ ra sao, cô tin Phó Bạch, cũng tin chính mình, rằng cả hai nhất định sẽ tạo dựng được một tương lai sáng lạn.
Huống hồ, dù cô không hề vì gia thế anh mà đến, nhưng trong truyện vốn tiết lộ, nhà họ Phó sau này chắc chắn không tầm thường. Bằng không, làm sao có thể dễ dàng khiến người như Vương Húc Đông - kẻ liều mạng khởi nghiệp phải rơi vào bước đường tuyệt vọng?
Đã vậy, cô còn phải lo lắng gì nữa?
Có điều, Phó Bạch lại nghĩ khác. Anh là nhận được khoản 1500 đồng kia rồi mới cầu hôn, Lý Thanh Lê đoán anh vẫn hơi kiêng dè mẹ mình, ai bảo bà vốn nổi danh "dữ dằn" chứ?
Thời gian cứ thế trôi qua trong tâm trạng vừa thấp thỏm vừa háo hức. Trong suốt một tháng ấy, Phó Bạch bận tối mắt tối mũi, nào là chạy ra cửa hàng bách hóa huyện để mua xe đạp, đồng hồ, máy khâu cùng radio, nào là mua gỗ về đặt làm đồ gỗ, sắm quần áo cưới, xoong nồi bát đũa... đủ loại việc.
Con người Phó Bạch làm việc vốn có trình tự rõ ràng, anh viết hẳn một danh sách, rồi sắm từng món theo thứ tự, không bỏ sót cái gì.
Ban đầu, bà Điêu vẫn hơi bất mãn, con gái bà tốt thế, giỏi thế mà lại lấy một giáo viên công xã, ngay cả nhà riêng cũng không có, còn thua cả công nhân nhà máy dệt.
Nhưng sau khi Phó Bạch sửa sang ký túc, mua đủ cả tam chuyển nhất vang và đồ đạc mới, bà dẫn năm con trai và con dâu đến xem qua một vòng, mới yên tâm hẳn.
Bà Điêu đã hài lòng thì mấy cha con ông Lý càng hài lòng hơn. Các chị dâu thậm chí còn có chút ghen tỵ, nhớ lại hồi họ cưới, nào có tam chuyển nhất vang gì, có bộ chăn đệm mới cùng ít đồ gỗ đã là tốt lắm rồi.
Thôi thì không so được, nhưng mà chồng em út không chỉ có ngoại hình, cao ráo tuấn tú, năng lực cũng mạnh, sau này chắc chắn chẳng dừng lại ở vị trí giáo viên công xã đâu. Đối tượng ưu tú thế, ai mà không muốn lấy chứ?
So đi tính lại, đúng là em gái mình cưới được người quá tốt!
Phó Bạch cũng chẳng để Thanh Lê phải lo lắng, một tay lo liệu hết thảy. Hai người chọn ngày lành đến cục dân chính đăng ký, lấy được giấy chứng nhận xong thì chuẩn bị tiệc cưới luôn.
Hôm trước tiệc, cha mẹ cùng anh chị em Phó Bạch đều đến. Cha Phó - Phó Viễn Hoa, mẹ Phó - Tống Vân Lệ, cùng anh cả Phó Minh, chị cả Phó Trinh, anh hai Phó Anh, trừ cô em út Phó Khiết, những người khác đều dẫn theo gia đình đến đủ mặt.
Có lẽ vì từng trải qua nhiều sóng gió, nên từ cha mẹ đến anh chị em Phó Bạch, ai nấy đều cư xử ôn hòa, lễ độ, dễ gần, nhưng cũng toát ra vài phần xa cách. Lý Thanh Lê tạm thời chưa phải tiếp xúc nhiều với họ, nên cũng chẳng buồn nghĩ nhiều.
Tiệc cưới hôm ấy khỏi phải nói náo nhiệt cỡ nào. Đội sản xuất số 2 vốn hơn nửa đều họ Lý, bên ngoại cũng đông anh em, con cháu đề huề, cộng thêm nhà họ Phó, mấy người bạn thanh niên trí thức, gộp lại hơn chục bàn mà vẫn chật ních.
Đông người đương nhiên ồn ào rộn rã. Các anh trai, anh họ nhà họ Lý nhao nhao chuốc rượu cha và anh em Phó Bạch, khiến bên nhà trai cảm nhận rõ ràng thế nào là "tiếp đãi nồng hậu", nụ cười xã giao dần hóa thật trong men rượu liên tiếp.
Cao trào của bữa tiệc là trò tân lang tân nương cùng nhau ăn táo. Quả táo được treo cao, chú rể và cô dâu đứng đối diện, cùng nhau cắn. Người cầm dây thì cố tình trêu ghẹo, nếu sơ sẩy để tân lang tân nương chạm môi, cả hội sẽ lại cười ồ lên.
Vừa khéo hôm đó, người giữ dây táo lại là Lý lão tam khôn lanh mà cũng tinh quái. Quả nhiên, Lý Thanh Lê và Phó Bạch không tránh kịp, thế là giữa đám đông ồn ào, môi chạm môi.
Khung cảnh lập tức bùng nổ, tiếng cười, tiếng trêu ghẹo vang lên không dứt.
Vốn dĩ Thanh Lê tự nhận mặt dày, nhưng ngày cưới vẫn đỏ bừng bừng, mà chú rể Phó Bạch cũng ngại ngùng không kém, càng thêm hợp với không khí hân hoan tưng bừng của ngày cưới.