Chương 9
Tiết Hoa Bình và Miêu Thải Ngọc là bạn cùng tuổi, cô ấy nhỏ hơn Miêu Thải Ngọc nửa tuổi.
Tiền Viên Viên cảm thấy trực tiếp tìm Tiết Hoa An có thể sẽ làm phiền người ta, không bằng thay đổi cách nghĩ, trước tiên lấy lòng được người bên cạnh anh.
Có vài người giống như Thải Ngọc rất coi trọng cha mẹ, ai dám nói xấu cha mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ mắng người đó.
Giả sử Thải Ngọc thích một người đàn ông, muốn kết hôn với anh ta, nhưng cha mẹ cô lại không thích, không cho phép cô kết hôn với người đàn ông kia, Thải Ngọc sẽ nghe lời cha mẹ mà không kết hôn.
Không chừng Tiết Hoa An cũng là loại người này, mẹ và em gái anh thích Thải Ngọc, anh đương nhiên sẽ không chán ghét Thải Ngọc, dần dà bắt đầu có cảm tình.
“Người mà mình không thích, cho dù có thích mình cũng vô dụng, mình chỉ cảm thấy bọn họ phiền...... Cách này của cậu không được đâu, từ nhỏ đến lớn mình không thể chơi cùng Tiết Hoa Bình, trở thành chị dâu của cô ấy có thể còn có chuyện để nói, chứ bình thường căn bản không có đề tài nói chuyện, dì Tôn cũng vậy, chắc cậu cũng nghe qua chuyện của dì ấy rồi, mình cảm giác dì ấy sẽ bị mình dọa sợ, mình vừa lại gần dì ấy đã chạy mất.”
Khi còn trẻ mẹ cô chủ động theo đuổi cha cô, chuyện lừa gạt cha cô hẳn là sự thật.
Dì Tôn, cũng chính là mẹ ruột của Tiết Hoa An, chuyện năm đó ăn xin lưu lạc đến thôn có thể cũng là sự thật.
Nghe nói dì Tôn khi còn bé cha mẹ đều qua đời, không có họ hàng nào tình nguyện cưu mang dì, còn muốn đem bán dì cho một lão góa vợ làm vợ nhỏ, dì Tôn bèn bỏ trốn lưu lạc đến làng đậu hũ.
Nhà họ Tiết cưu mang dì, sau khi dì lớn lên thì gả cho Tiết Trọng Sơn.
Miêu Thải Ngọc không biết việc cha mẹ mất sớm, phải gả cho lão già góa vợ có đúng hay không, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là dì Tôn không phải người địa phương, đúng là từ nơi khác tới, hơn nữa có thể thật sự đã bỏ trốn, rất nhiều năm không thấy dì ấy đi ra ngoài thăm người thân, cũng không thấy họ hàng của dì tới thăm.
Miêu Thải Ngọc khi còn bé nghe thấy người khác gọi dì Tôn là "ăn mày", dì Tôn nghe được cũng không lên tiếng phản bác.
Hiện tại con cái của dì Tôn đều trưởng thành, dì ở đây đã gần ba mươi năm, không còn ai gọi dì là ăn mày nữa, dì cũng sắp từ con dâu trở thành mẹ chồng rồi, nhưng cái tính tự ti nhát gan đã khắc sâu trong xương cốt không có cách nào loại trừ tận gốc.
Bạn hợp cạ với Miêu Thải Ngọc, không có ai là ôn nhu nhát gan.
Tiền Viên Viên là một trái ớt nhỏ, ở trước mặt Miêu Thải Ngọc thì bình thường, nhưng ở nhà chính là bá vương, hằng ngày cãi nhau túi bụi với đám anh chị em.
Gặp phải họ hàng muốn mượn tiền, cha mẹ cô ấy không nỡ từ chối, Tiền Viên Viên chíh là người đầu tiên đứng ra tranh luận, mồm miệng liến thoắng đanh thép, chửi cho đám họ hàng vuốt mặt không kịp.
Cha mẹ bởi vì chuyện này mà nhắc nhở cô ấy vài câu, Tiền Viên Viên trực tiếp quở trách cha mẹ làm sai.
Cha mẹ Tiền Viên Viên tính tình bình thường, không tốt cũng không xấu.
Bọn họ không phải người ngang ngược, con cái khi còn bé bướng bỉnh làm chuyện xấu, người làm cha mẹ sẽ rầy la, nhưng con cái trưởng thành rồi, bọn họ sẽ không dựa vào đánh chửi để giáo dục con nữa.
Bị con gái quở trách phiền bèn rời đi, không nghe con gái niệm kinh.
Nếu cha mẹ cô là loại người trong ngoài đều ngang ngược như thím Triệu, cãi nhau rất không nói đạo lý, Tiền Viên Viên đảm bảo không dám quở trách cha mẹ, cô ấy sẽ học theo cách của Thải Ngọc, có thể nhịn thì nhịn.
Nói chung là do cha mẹ chiều hư.
Cho dù như thế nào, Miêu Thải Ngọc Tiền Viên Viên cùng dì Tôn Tiết Hoa Bình đều là quan hệ "thủy hỏa bất dung".
Tiền Viên Viên: "Đúng đó, nếu cậu đi tìm hai mẹ con bọn họ, có thể sẽ dọa bọn họ sợ, cho rằng cậu muốn khi dễ bọn họ, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”