"Được lắm, mày nhớ cho kỹ những lời hôm nay mày nói, đến khi mày không có cơm ăn, có gọi mẹ cũng vô dụng."
Lúc Trương Quế Hoa đi ra vừa đúng lúc đụng phải Tô Uyển Ngọc đang đi vào phòng.
"Mẹ." Tô Uyển Ngọc chào hỏi với Trương Quế Hoa, Trương Quế Hoa sa sầm mặt mũi trừng mắt với bà nhưng lại chẳng nói một chữ nào, trực tiếp đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
"Anh lại chọc mẹ giận đấy à." Tô Uyển Ngọc nghi ngờ lên tiếng hỏi.
"Không sao đâu, đợi lát nữa qua dỗ dành là hết ngay ấy mà." Giang Trường Hải bày ra dáng vẻ không sao hết.
Tô Uyển Ngọc cũng không bám víu lấy chuyện này, sự tương ái tương sát giữa hai mẹ con nhà này, bà đã trông thấy quá nhiều năm rồi nên cũng đã tê liệt từ lâu.
Tô Uyển Ngọc từ trong hộc tủ lấy ra khúc vải mà trước đó Giang Trường Hải mua về, vừa cắt vừa nói: "Hai ngày nay em không ra đồng, vừa hay ở nhà chế tạo quần áo cho Miên Miên."
Giang Trường Hải xích lên phía trước giúp bà lôi vải vóc, nhìn Tô Uyển Ngọc: "Được, em cứ từ từ mà làm, bây giờ nhà chúng ta có tiền rồi, không thiếu chút công điểm ấy nữa đâu, em đừng để mình lao lực quá."
Trương Quế Hoa kể từ sau hôm nặng lời với Giang Trường Hải thì đúng là thật sự không quan tâm đến bọn ông nữa. Không quan tâm Giang Trường Hải mỗi ngày mấy giờ đi làm hoặc hôm nay ông có đi làm hay không, bà ta cứ xem như là mình không nhìn thấy.
Tôn Lệ Hà thấy vậy, tưởng là cuối cùng thì mẹ chồng cũng đã hết hy vọng với gia đình anh cả rồi.
Bà ta ở trong phòng, nhiều lần cùng với Giang Trường Hải cười trên nỗi đau của người khác, đợi cho đến khi cha mẹ hoàn toàn mất hy vọng với anh cả, xem bọn họ còn chảy thây như thế nào được nữa đây.
Buổi chiều, Giang Miên Miên vừa về tới nhà liền nhìn thấy quần áo mới nằm trên giường mình, con gái thì lúc nào cũng đều yêu cái đẹp hết.
Cô vui vẻ cầm lên, ướm ướm trên người mình một lúc lâu mới vui mừng nói: "Mẹ, đây đều là làm cho con hết sao ạ?"
"Đúng vậy, thấy thế nào? Miên Miên có thích không nào?" Tô Uyển Ngọc tươi cười nói.
"Thích chứ, thích lắm luôn. Mẹ thật tốt quá đi, mẹ đúng thật là người mẹ tốt nhất trên đời này."
Giang Miên Miên chạy ào lên trên giường ôm chặt Tô Uyển Ngọc, hôn mấy cái.
"Được rồi, được rồi, dây ra cả mặt mẹ đầy nước bọt rồi đây này." Tô Uyển Ngọc cười kéo Giang Miên Miên đang dính chặt trên người mình xuống.
"Bây giờ con sẽ thay ngay." Giang Miên Miên nói xong liền bắt đầu tuột bộ quần áo màu xám tro trên người mình xuống.
Giang Trường Hải vừa vào phòng đã nhìn thấy con gái đang bận quần áo mới, nhấc bổng cô lên, tươi cười nói: "Ai u, đây là tiểu tiên nữ nhà ai thế này? Sao lại đẹp như vậy chứ."
"Ha ha, con là tiểu tiên nữ của nhà họ Giang chứ ai." Giang Miên Miên đắc ý nói.
"Được rồi đấy, hai cho con điên ít ít thôi." Tô Uyển Ngọc thực sự là không nhìn hai cha con họ tiếp tục đằm thắm nổi nữa, lên tiếng nói.
"Dạ, thưa vợ." Vợ vừa lên tiếng, Giang Trường Hải lập tức thả Giang Miên Miên xuống.
Giang Miên Miên thấy cha cô cứ như vậy mà vứt bỏ mình, bĩu môi, nhưng mà nể tình đống quần áo mới này, quyết định rộng lượng không so đo với hai người họ.
Giang Miên Miên đứng trước gương đỏm dáng, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cái bụng bất chợt vang lên một tiếng, sau đó ôm lấy bụng liền muốn phi thẳng ra bên ngoài.
"Cha, mẹ, con ra ngoài một chuyến nhé."
"Sắp giờ cơm rồi, con còn muốn đi đâu nữa?" Giang Trường Hải nghi ngờ mà lẩm bẩm một câu.
"Bụng con không thoải mái, muốn đi nhà xí."
"Vậy con quay lại thay đồ đi đã chứ, đừng để làm bẩn mất." Giang Trường Hải lo lắng nói.
Đợi sau khi Giang Miên Miên ra ngoài, Tô Uyển Ngọc lại lấy một bao quần áo từ trong ngăn tủ ra, bên trong để mấy thứ đồ bé bé.
Giang Trường Hải duỗi cổ ngó sang, thắc mắc lên tiếng hỏi: "Ủa vợ, mấy thứ này là em làm gì vậy?"