Tô Uyển Ngọc mở túi ra, nhỏ giọng nói: "Em có làm cho anh hai chiếc quần trong, cũng làm cho cả em hai chiếc quần lót nữa."
"Em làm cái này cho anh để làm gì thế? Anh vẫn còn có mà, sao em không lấy may quần áo cho mình đi?" Giang Trường Hải thấy Tô Uyển Ngọc mang số vải mà anh mua về đều dùng hết cho cả bọn họ thì lại thấy hơi không vui.
"Miên Miên ngày nào cũng phải đi học, làm cho con bé hai bộ quần áo để có cái mà thay mà giặt. Còn quần trong của anh đã lòi cả mông luôn rồi vẫn còn có thể mặc được à? Quần áo trước kia của em còn chưa hư vẫn còn mặc được mà, không cần phải làm thêm nữa đâu." Tô Uyển Ngọc vừa cười vừa giải thích.
Giang Trường Hải ôm Tô Uyển Ngọc, hôn mấy cái lên trên má bà: "Vợ của anh thật tốt. Nhưng mà vợ này, em cứ yên tâm, đợi lần sau anh vào thị trấn nhất định sẽ lấy chút phiếu vải, đến lúc ấy sẽ làm cho em một bộ quần áo thật đẹp."
"Được, em sẽ đợi, em tin tưởng ở anh."
Sau khi giải quyết xong cái gấp của mình, Giang Miên Miên cả người khoan khoái trở lại, vừa đúng lúc đụng phải Chiêu Đệ vừa ra khỏi cửa.
Chiêu Đệ vừa mới nhìn liền thấy ngay được Giang Miên Miên đã thay quần áo mới, ánh mắt cô bé sáng ngời mà nhìn Giang Miên Miên: "Chị Tam Nha, quần áo của chị đẹp quá."
Chí Văn, Chí Võ đang nghịch đất ở cửa ra vào, hai anh em nghe thấy lời nói của Chiêu Đệ cũng đều tò mà chạy vào, nhìn thấy Giang Miên Miên đang mặc trên người bộ đồ mới màu đỏ, đôi mắt tràn đầy hâm mộ hỏi: "Tam, Miên Miên, bộ quần áo này của em đẹp quá, ở đâu ra thế?"
"Mẹ em làm cho đấy." Giang Miên Miên vui vẻ nói.
"Thật đẹp, anh cũng muốn có quần áo mới." Chí Văn hâm mộ nhìn Giang Miên Miên nói.
"Ăm cơm thôi."
Tôn Lệ Hà ra ngoài gọi người vào ăn cơm liền nhìn thấy Giang Miên Miên đang mặc trên người giống như đèn lồng đỏ được mấy đứa nhỏ vây xung quanh.
Tôn Lệ Hà hung tợn trừng mắt với Giang Miên Miên, trong lòng nghĩ: "Không ngờ anh cả thật sự làm quần áo mới cho con bé, một đứa ranh con lại có thể được mặc quần áo tốt như thế này, anh cả đúng thật là không nhìn rõ ràng, sau này đừng có mà trông mong con trai tôi cầm minh tinh đập niêu cho."
Nghe thấy gọi ăn cơm, Giang Miên Miên không kịp quay lại phòng thay quần áo, theo phản xạ có điều kiện mà chạy về phía nhà chính, cô vừa vào nhà liền nhìn thấy cha mẹ mình đã ngồi cạnh bàn lớn để chờ ăn cơm.
Nhìn thấy Giang Miên Miên đi vào, Giang Trường Hải cười tươi quan tâm hỏi: "Miên Miên, mau qua đây, sao đi nhà xí thôi mà đi lâu thế con?"
"Con ở bên ngoài nói chuyện với anh trai và em gái." Giang Miên Miên nhỏ giọng giải thích.
Lúc ăn cơm, người ở trong cả căn phòng, cứ ăn một miếng cơm thì lại phải nhìn Giang Miên Miên một cái. Hết cách, quần áo mà ngày thường bọn họ mặc đều là màu xám tro, lúc này Giang Miên Miên mặc một bộ quần áo mới màu đỏ, nổi bật giống hệt như là đèn pha chiếu rọi trong đêm đen.
Lúc này trong căn phòng u ám, duy chỉ có Giang Miên Miên là một sắc sáng.
Bị nhiều người nhìn mình giống như đang nhìn khỉ như vậy, Giang Miên Miên ăn bữa cơm này mà cực kỳ gian nan.
"Mẹ, Miên Miên mặc bộ đồ đỏ này đúng thật là rất đẹp nhỉ. Mẹ, mẹ còn chưa được mặc đồ có chất liệu vải tốt như vậy, đúng chứ?" Tôn Lệ Hà không thuận mắt một đứa ranh mà lại được ăn mặc đẹp như vậy, cố ý châm ngòi nói.
Trương Quế Hoa nãy giờ nén cả một bụng tức giận, với thị lực của bà ta đương nhiên là nhìn ra được trên người Giang Miên Miên mặc không phải là thứ vải vóc rẻ tiền được bán ở Cung tiêu xã.
Thằng cả thật sự không tiếc chi tiền cho đứa nhóc này nhỉ, điều làm cho mọi người tức giận nhất chính là, tiền chi ra đều là số tiền mà bà ta vất vả cực khổ mới kiếm ra được.
Giang Trường Hải thấy Tôn Lệ Hà đào hố cho ông, ông cười hì hì hỏi: "Sao thế? Em dâu, thím muốn mua vải để làm quần áo cho mẹ hả?"
"Em, em làm gì có tiền chứ, anh cả anh đừng nói càn như thế chứ." Tôn Lệ Hà vừa nghe thấy những lời nói của Giang Trường Hải, hốt hoảng phản bác lại.