Nghĩ nghĩ một hồi, anh lại nghĩ tới chuyện chính ủy nói sẽ chuyển nghề nghiệp cho anh trước khi anh xuất phát.
“Tiểu Hàn, hai năm qua quốc gia tìm người càng lúc càng nhiều, nhưng hiện tại vốn không còn nhiều trận chiến phải đánh.
”“Tôi cảm thấy sau khi giải trừ quân bị, không đầy mấy năm sau sẽ có xu thế mới.
Chuyến này cậu về nhà phải suy nghĩ cho kỹ.
”Ngày đầu tiên sau khi Hàn Cánh trở về, Hàn gia tuyệt không bình tĩnh.
Trong nhà chính, ông Hàn còn đang giam mình trong phòng giận dỗi, ngoại trừ rống to kêu bà Hàn câm miệng đừng khóc ra, ông ta chỉ ở trong phòng chờ Hàn Cánh tới dập đầu quỳ lạy, bồi lễ nhận sai.
Tây phòng, Hàn Lỗi ốm yếu nằm trên giường, rên rỉ kêu đau đớn khắp người, không nhúc nhích được gì đó.
Chỉ có thể để vợ anh ta là Hạnh Hoa cầm muôi múc từng miếng đút ăn, còn đòi ngày ba bữa ăn bánh bao chay với canh trứng gà.
Đông phòng, sát vách gian nhà của Hàn Cánh là nhà Hàn Lực, hai người lớn với ba con nhỏ.
Bọn họ cũng nguyên đêm không thể ngủ ngon, thậm chí còn có tiếng cãi vã kịch liệt vang lên.
Hàn Cánh nằm bên cạnh con gái, gần như ngay khoảnh khắc nghe được tiếng cãi nhau, anh đã bịt tai Thần Thần lại.
Ngủ chung với Thần Thần nửa đêm, Hàn Cánh phát hiện Thần Thần gần như không thể ngủ nguyên giấc.
Con bé thường ngủ một hai tiếng gì đó lại khóc tỉnh, tiếng khóc nho nhỏ, mắt cũng không mở, hai tay ôm đầu gối, cả người rúc thành một đống trong chăn.
Cũng không cần người dỗ dành mình.
Giống hệt như bây giờ, cuối cùng Thần Thần vẫn bị đánh thức.
Thân thể nho nhỏ đối mặt với anh, co thành một quả cầu nhỏ, phát ra tiếng nức nở thật nhỏ.
Thậm chí con bé còn không mở mắt ra, nhưng nước mắt vẫn theo gương mặt chảy tới tay Hàn Cánh.
Trái tim Hàn Cánh như bị người véo mạnh một cái, đắp chăn lên, ôm Thần Thần vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, dịu dàng dỗ dành:“Thần Thần đừng sợ, ba đang ở bên Thần Thần, Thần Thần đừng sợ.
”Hẳn Thần Thần còn chưa tỉnh ngủ, ý thức mơ hồ, nhưng thân thể lại cuộn tròn lại, không muốn thả lỏng.
Hàn Cánh cũng không dám kéo thẳng cơ thể con gái ra, sợ mình không phân nặng nhẹ mà làm con bé bị thương.
Chờ khi Thần Thần bình tĩnh lại rồi, như lại ngủ thiếp đi, Hàn Cánh mới nhẹ tay nhẹ chân đặt Thần Thần giữa giường.
Khi cúi người, anh lại nghe thấy Thần Thần nỉ non trong mộng:“Mẹ…”Hàn Cánh nằm thẳng trên giường, nghe tiếng hít thở nho nhỏ của Thần Thần truyền tới từ bên cạnh.
Anh nghĩ, có lẽ anh nên tìm một người mẹ kế tâm tính thiện lương cho Thần Thần.
.