Sáng sớm hôm sau, mới năm giờ, Hàn Cánh đã đúng giờ mở mắt.Thần Thần đang nằm trong phòng, anh cũng không định dậy ra ngoài chạy bộ, chỉ nằm trên giường, nghĩ tới việc sắp xếp chuyện hôm nay.Không nghĩ tới cũng không lâu lắm, giữa giường đã có tiếng động.Hàn Cánh vội nghiêng người, thuần thục vỗ về Thần Thần.Ngay trong sắc trời chưa sáng tỏ, tầm mắt anh va thẳng vào đôi mắt to đen trắng rõ ràng của Thần Thần.Rõ ràng Thần Thần đã tỉnh giấc.Hàn Cánh cười cười, ấm giọng hỏi con gái: “Có phải con đói rồi không? Hay là muốn đi vệ sinh?”Thần Thần lắc đầu, muốn xuống giường.Thế nhưng Hàn Cánh đang ngăn phía ngoài, con bé không ra được.Hàn Cánh cúi đầu, lại vùi con bé vào trong chăn: “Thần Thần sao vậy? Nói cho ba biết, con định làm gì?”Thần Thần gần như không có ấn tượng gì với cha mình, nhưng cô bé nhớ kỹ, người tự xưng là cha này đối xử với cô bé rất tốt.Đuổi người xấu đi giúp cô bé, còn cho cô bé ăn ngon, còn dỗ dành cô bé ngủ.Thần Thần nói thật nhỏ: “Phải cho gà ăn.”Mày Hàn Cánh nhíu chặt lại, nhưng sợ dọa Thần Thần, anh lại cười rộ lên, khóa chặt Thần Thần trong chăn:“Hôm nay có thể không cần cho gà ăn.”“Chị sẽ tức giận.”Hàn Cánh cách chăn bông vỗ về con gái, giọng điệu dịu dàng: “Không sao, trưa nay chúng ta sẽ thịt gà.”…“Chị, thật ngọt nha, có phải chị lại đang làm kẹo không!”Đông Đông cầm bài tập mới vừa làm xong, ngửi theo mùi hương mà chạy ra từ trong nhà.“Chị, em làm bài tập xong rồi.”Đông Đông cất bước chân ngắn ngủn, còn chưa chạy tới phòng bếp đã bị người ôm chặt bế lên.Giọng nói mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cậu bé: “Làm xong rồi ư? Đưa đây anh kiểm tra giúp em.”Đông Đông cũng cười rộ lên, còn chưa quay đầu lại đã hô: “Anh Hà Ba, anh đến rồi?”“Đúng vậy, thấy anh có vui không?”“Siêu vui.”Hà Ba cẩn thận đặt Đông Đông xuống đất, cặp mắt đào hoa cong cong.Thằng bé hỏi: “Anh, chị Hân Hân cũng tới ư?”Hà Ba liếc nhìn phòng bếp, đóng chặt cửa sổ lại, thu hồi ánh mắt, khom lưng vuốt ve mái tóc Đông Đông:“Không có.
Em làm bài tập xong rồi ư? Làm xong rồi thì đưa anh kiểm tra xem.
Hiện tại chị em đang bận.”Đông Đông nghiêng đầu qua: “Vậy em đi giúp chị ấy.”“Không cần đâu, có chị Bình Bình của em giúp chị em rồi.
Em mang bài tập ra đây, anh kiểm tra cho em.
Làm tốt anh sẽ khen thưởng.”Hai mắt Đông Đông sáng rực lên, ngoan ngoãn dâng bài tập ra: “Anh, anh, em làm bài tập cực giỏi.
Anh mau xem, có phải viết rất giỏi không?”Cặp mắt đào hoa giống chị cậu bé nhìn chằm chằm Hà Ba không chớp mắt, hệt như đang thúc giục anh ta mau kiểm tra, kiểm tra xong thì đưa thưởng..