“Cô ấy là nữ thần Muse của tôi.”
“Triệu Thanh Thanh, cô đừng có ghen ghét với cô ấy chỉ vì cô ấy xinh đẹp.”
“Ở trong mắt tôi cô ấy không có một cái khuyết điểm nào cả.”
Triệu Thanh Thanh: “……”
Sau khi xem náo nhiệt tới chỗ này, Triệu Thanh Thanh cảm thấy chính mình đã không thể xem tiếp được nữa, cô ta lẳng lặng mà đứng ở một bên, chờ đợi mối tình này của bọn họ hạ màn như thế nào?
Chu Hiểu Hồng nguyện ý gả cho Hà Lượng rồi cùng đi với bọn họ sao?
Hay vẫn là Hà Lượng ở nơi này để ở rể?
Hoặc là hai người không cách nào giải quyết, mỗi người một ngả.
Nhưng mà lúc nhìn đến Hà Lượng cùng Chu Hiểu Hồng ở chung với nhau, anh thổi phồng tôi một câu, tôi tâng bốc anh một câu, thì bắt đầu cảm thấy hai người kia cần thiết ở bên nhau.
Hai người bọn họ quả thực quá xứng đôi.
“Hình như Chu Hiểu Hồng rất thân thiết với thanh niên trí thức Hà chỗ các chị……” Chu Hiểu Phượng không nhịn được hỏi chuyện này với Tô Hiểu Mạn.
“Vậy thanh niên trí thức Hà kia là người thế nào?”
Tô Hiểu Mạn: “…… Không biết, chưa từng tiếp xúc qua, chỉ nghe nói trước kia hắn và Trương Lị Lị từng thân mật với nhau, sau lại tách ra.”
“Phải không?”
Hai người cũng không nói nhiều về chuyện này, hỗ trợ thu hoạch củ sen, đem chỗ thuộc về nhà họ chu Chu dọn về nhà, Chu Hạ Cường mang chén xương sườn về trước, dặn dò Chu Hiểu Phượng hầm canh củ sen xương sườn.
Tô Hiểu Mạn cũng vào phòng bếp cùng, cô đã quyết định rằng hôm nay sẽ xuống bếp nấu ăn, ăn không uống không ở nhà họ chu một đoạn thời gian, cũng không thể làm phiền người nhà họ Chu mãi được, cô tính toán làm một bàn đồ ăn cảm tạ người nhà họ Chu.
“Ăn củ sen chị dâu Chu nấu mười mấy năm, đã ăn chán rồi, nếm thử tay nghề của chị Hiểu Mạn xem sao.”
Đây kế hoạch cô đã lên từ sớm, gia vị cùng nguyên liệu cần dùng đã sớm nhờ Tạ Cẩu Tử mua đầy đủ hết.
Tô Hiểu Mạn còn hỏi hạ Tạ Minh Đồ về chuyện không bằng mà lái xe, nghe nói là bên kia giúp lấy một tấm bằng lái tạm thời, thuộc về công ty vận chuyển, ở cái niên đại này, muốn thi một cái bằng lái xe cũng tương đối khó, phải có quan hệ, cần một tay già đời mang tay mới, còn cần đề cử vào danh sách.
Nhưng mà lại thiếu tài xế, đúng thời cơ mà tạo ra một loại giấy phép lái xe tạm thời, cần phải có tài xế già đảm bảo, cũng có thể lái lên đường, có thể dùng được ở quê nhà và huyện, lái ra tỉnh thì cần bằng lái xe chính quy.
Tô Hiểu Mạn tới nhà bếp cùng Chu Hiểu Phượng, cô cũng khá quen thuộc với nhà bếp của nhà họ Chu, đối với bếp đất ở nông thôn lại càng quen thuộc hơn, lại nói tiếp cũng rất kỳ quái, những thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đó trong phim truyền hình, một khi bị bắt nhóm lửa nấu cơm sẽ biểu ra hiện gì cũng không biết làm cho đầy mặt đen nhánh, hơn nữa vô cùng chán ghét công việc thô tục này.
Nhưng mà đối với Tô Hiểu Mạn mà nói, hoặc là từ cô khi còn nhỏ đã bắt đầu, kỳ thật cô chính là một thiên kim hào môn rất thích dùng củi đốt lửa.
Hoặc là nói…… thời Thơ ấu cô đã rất thích “Chơi hỏa”, nhìn người trên TV làm cái gì lửa trại tiệc tối, cùng với những tiểu thuyết linh tinh như Robinson phiêu lưu ký, cô cũng rất muốn trải nghiệm thử xem nhặt củi đốt lửa là như thế nào.
Nhưng mà ông bà Tô sẽ tuyệt đối không cho phép cô làm chuyện không phù hợp thân phận lại khác người này.
Hiện tại cô được như ý nguyện, tuy rằng sau khi nếm thử, cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng mà nhóm lửa nấu cơm vẫn sẽ cho cô một loại cảm giác vui sướng khi “chơi lửa”, có lẽ là tính trẻ con chưa hết, cũng không cảm thấy mệt.
Người bên này đều có thể ăn chút cay, cũng không phải ăn kiêng thứ gì, Tô Hiểu Mạn làm ngó sen xào thịt, ngó sen rau trộn chua cay, củ sen đường dấm, dùng nhiều dầu, làm ngó sẽ kẹp với bánh ngó sen, cô còn chuẩn bị một nồi canh ngó sen to.Nguyên liệu làm rau trộn ngó sen dư lại cũng sẽ được sử dụng, làm đĩa rau trộn cay rát, pha nước sốt ớt đổ lên trên, bên trong có màu vàng, hồng, xanh, trắng, ớt cay đỏ, hành thái, rau thơm, trong đó màu trắng chính là thân hành, thơm tới mức khiến mọi người chảy nước miếng, cô đã nấu một nồi to cực kì.
Khi thu củ sen, nhân tiện thu hoạch cua đồng tôm sông cá chạch ốc đồng, làm thành cua tôm vị tỏi, canh cá chạch đậu hủ, ốc đồng còn phải ngâm một ngày cho hết bùn đất.
Chờ cô làm xong, canh xương sườn củ sen hầm lúc ban ngày cũng đã chín rồi, canh củ sen hầm dùng loại củ sen to, hầm canh củ sen ăn rất ngon, hương vị thơm nồng, cắn miếng ngó sen một cái, mềm bột mê người, kéo ra được sợi tơ nhàn nhạt.
Đêm nay làm đồ ăn tương đối nhiều, Tô Hiểu Mạn gọi ông Trần lại đây, hai người Triệu Thanh Thanh và Đường Kiến Cường cũng đi theo tới đây, người khác thì cô cũng không gọi đến, quá nhiều người tới nhà họ Chu cũng không thích hợp.
người nhà họ Chu nếm tay nghề của cô, mọi người đều khen không ngớt lời.
“ Hiểu Phượng nhà ta cũng nên đi theo cô học hỏi tay nghề nấu ăn của cô.”
“Hiểu Mạn à, nếu cô mà ở lại tại nơi này, làm con gái tôi thì tốt biết mấy.”
“Ăn đồ ăn cô làm, về sau lại ăn món khác cũng không còn cảm thấy ngon nữa……”
Dương Trường Quế và Tạ Minh Đồ trở về cũng đúng lúc, vốn dĩ tới thời gian này, Dương Trường Quế không tiện tới nhà họ Chu ăn cơm, hắn vốn tính toán đi ngang qua liền về, nhưng mà mùi hương đồ ăn trong nhà họ Chu hôm nay quá thơm.
“Cháu vừa đến đây, chân đã bất động, nó không nghe sai xử nữa rồi.” Dương Trường Quế nuốt nước miếng, chưa từng chịu đựng qua sự dụ hoặc như vậy, không tự chủ được đi vào cửa nhà họ Chu, “Chậc chậc, đồ ăn hôm nay quá thơm.”
“Tới tới tới, thêm chiếc đũa, hôm nay cái đồ ăn làm được nhiều, nhiều một đôi thiếu một đôi không có việc gì.”
“Uống trước canh củ sen đi.”
“Mang cho cán bộ trong thôn xã một chút.”
“ các đồng chí nữ kiềm chế một chút, uống nhiều canh quá, ăn không được đồ ăn nữa đâu.”
Sau khi thêm Tạ Minh Đồ và Dương Trường Quế, trên bàn cơm lập tức đã xảy ra biến hóa, vốn là hình thức nước ấm nấu ếch xanh, hiện tại biến thành hình thức bão cát thổi quét, hai người này vừa vào mâm, liền giống như thần thú Thao Thiết thả ra khỏi núi, một bàn đồ ăn bị tiêu diệt nhanh chóng vô cùng..
Biết những đồ ăn là tự tay Tô Hiểu Mạn làm, Tạ Minh Đồ ăn vô cùng nghiêm túc lại ra sức, Tô Hiểu Mạn thần sắc phức tạp mà nhìn anh, nghĩ thầm gia hỏa này cứ ăn như vậy liệu có bị béo phì hay không……
Trước kia Tạ Cẩu Tử rất gầy, hiện tại cũng rất gầy nhưng còn tạm thời chưa nhìn dấu hiệu béo phì.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu cười một chút, nghĩ thầm nhìn người khác ăn cơm còn rất có cảm giác thành tựu.
“Mạn Mạn?” Tạ Minh Đồ dừng lại hành động ăn uống thỏa thích, nghi hoặc mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.
“Ăn phần của anh đi.”
Triệu Thanh Thanh ở đối diện nhìn thấy một màn này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, cô ta luôn luôn ham thích quan sát những người bên cạnh cả trai lẫn gái, trước kia là Khương Yến Đường, hiện tại cô ta cảm thấy hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ở bên nhau vô cùng thú vị.
Có thể là do hai người đều đẹp đi.
cô ta nghĩ thầm chính mình chỉ thích nhìn mặt người khác.
một bàn đồ ăn này của Tô Hiểu Mạn, được yêu thích nhất chính là món ngó sẽ chua cay với lỗ ngó sen, thế cho nên Tô Hiểu Mạn lại đi làm thêm một nồi nữa, để những người khác đóng gói mang về một ít.
Triệu Thanh Thanh mang một chén trở về, mang cho những người khác ở chỗ của thanh niên trí thức ăn, đám người Trương Lị Lị và Khương Yến Đường hôm nay thu hoạch củ sen, cũng làm liên hoan ở chỗ của thanh niên trí thức, thấy Triệu Thanh Thanh, còn có người trêu ghẹo: “Cô bỏ lỡ bữa tiệc lớn phong phú đêm nay, tiếc nuối không?”
“Không tiếc nuối, tôi ăn ở nhà khác, mang theo chút ngó sen thái lát trở về, có muốn ăn hay không?” Nhớ tới bàn đồ ăn đêm nay, Triệu Thanh Thanh không cảm thấy tiếc nuối chút nào, so sánh với những người khác, Tô Hiểu Mạn chính là một vị thần, dám dùng dầu dùng muối, không nói củ sen, hôm nay tôm cua cá càng khiến cô ta cảm thấy thỏa mãn.
Người nọ vừa nghe, vội vàng vẫy vẫy tay, “Mới vừa ăn một nồi củ sen, tôi ăn phát ngán rồi, ăn đến sắp phun cả ra, không muốn không muốn, cô chia cho ——”
Mới nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngửi được mùi hương chua cay thơm ngon, vừa rồi còn nói ăn no bụng, không tự giác nuốt nước bọt.