“Tôi nếm thử xem, ăn thử một hai miếng.” Cầm một miếng ngó sen giòn thả vào miệng, chua cay kích thích rồi lại trấn an môi lưỡi đang xao động, giòn giòn ngon miệng, càng nhai càng thích.
“Rất ngon, cho tôi thêm mấy miếng nữa.”
Triệu Thanh Thanh đánh vào tay hắn một cái, “Mọi người đều có thể tới nếm thử, thanh niên trí thức Khương, cậu có muốn thử hay không?”
Khương Yến Đường lắc lắc đầu, đối với loại khẩu vị chua cay này chưa từng thích, hắn đã ăn no.
“Ai làm đây?”
“Tô Hiểu Mạn làm, người xinh đẹp nhất trong đội ta.”
“Là cô ta hả, tay nghề thật sự rất được, lại còn xinh đẹp, ai cưới được cô ta thật đúng là có phúc!!”
thần sắc Khương Yến Đường phức tạp mà nhìn mọi người ăn ngó sen thái lát, bỗng dưng cảm thấy hình ảnh trước mắt phá lệ quen thuộc, trước kia Tô Hiểu Mạn cũng thường xuyên làm một đống đồ ăn ngon đưa đến chỗ của thanh niên trí thức ……
Tô Hiểu Mạn giúp người nhà họ Chu rửa sạch chén, cô vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với giếng nước trong gia đình ở nông thôn, các giếng nước đều có một chén nước để ở bên cạnh, nếu máy bơm nước bên giếng nước không có nước, đổ nước vào bên trong, lại dùng lực để áp nước, sẽ có dòng nước cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
Cho dù có một số gia đình đã lắp nước máy, vẫn sẽ lựa chọn sử dụng nước giếng.
Ánh trăng mát lạnh, mây bay thường thường che lấp mặt trăng sáng tỏ, rải rác ngôi sao rơi rụng ở chung quanh lập loè, trong gió nhẹ mang theo chút hương hoa quế.
Đứng ở bên cửa sổ lầu hai, tâm tình Tô Hiểu Mạn vô cùng nhẹ nhàng, hôm nay ăn xong đồ ăn làm từ củ sen, đoàn người bọn họ chuẩn bị đi trở về, nghĩ đến sắp trở lại đội Thanh Hà thôn Kiều Tâm, khó tránh khỏi nhớ về chuyện trong nhà họ Tạ.
Bà mẹ chồng ác độc keo kiệt Tôn Mai, chị dâu hai đểu cáng và Tạ Diệu Tổ, còn có chị dâu cả và chị dâu ba, cùng với mấy đứa cháu gái ngoan ngoãn nghe lời..
…… Tôn Mai hẳn là biết Tạ Minh Đồ không phải con trai ruột của mình, nhưng mà…… Bà ta biết Khương Yến Đường mới là con ruột của bà ta ư?
Tô Hiểu Mạn nhớ lại bộ dáng lúc Tôn Mai nhắc tới Khương Yến Đường, thực rõ ràng, bà ta cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ của mình và Khương Yến Đường.
Cùng với…… cốt truyện tiểu thuyết gốc sẽ bị ảnh hưởng sao? Nam nữ chính có thể có ánh sáng của vai chính hay không?
Đây là chuyện Tô Hiểu Mạn tương đối lo lắng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, thanh niên thân hình cao lớn đẩy cửa đi ra, Tô Hiểu Mạn vừa quay đầu, là Tạ Minh Đồ, đối phương rõ ràng là vừa mới tắm xong, cả người mang cỗ hơi nước ẩm ướt.
Nhỏ vụn tóc đen ẩm ướt, hơi dính vào nhau, hoặc là tụm lại lên đỉnh đầu, hoặc là dính ở trên gò má thon gầy của anh, khiến cho đường cong gương mặt anh càng hung hiểm hơn.
Lúc Tạ Minh Đồ ngẩng đầu nhìn cô, trong suốt bọt nước theo đường cong cằm lăn xuống, đôi mắt đen bóng như đá quý cũng giống như tóc của anh, ướt dầm dề.
Tô Hiểu Mạn nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết có phải hay không gần đây đôi mắt cô có bỏ thêm mấy tầng lự kính, cô cảm thấy Tạ Minh Đồ tựa hồ càng ngày càng đẹp.
cô sắp quên mất bộ dáng chó con ngốc nghếch trước kia của anh.
Nghĩ đến mỗi ngày cô là người “Cùng chung chăn gối” với anh còn phải kinh ngạc với sự thay đổi biến hóa của đối phương, lúc này bọn họ trở về, phỏng chừng người trong thôn đều không nhận ra anh.
mẹ cô là Liễu Thục Phượng, nhất định sẽ chỉ vào Tạ Cẩu Tử đắc ý mà cười với cô: “Mẹ con không nói sai đúng không, đứa nhỏ này lớn lên có đẹp hay không!”
Tô Hiểu Mạn mỉm cười, cầm lấy một cái khăn lông trắng, ném tới trước mặt Tạ Minh Đồ, chỉ vào đầu tóc của anh, “Lau khô đi.”
Lại nói tiếp, cô rất hâm mộ mái tóc ngắn của Tạ Cẩu Tử, tùy tiện lau một vài cái là được, nghe những người đàn ông đều không cần thiết dành thời gian ra để gội đầu, lúc đi tắm rửa tiện thể gội qua, sữa tắm cũng có thể coi như dầu gội đầu.
Tạ Minh Đồ thành thật tiếp nhận, ngồi ở đầu giường xoa đầu tóc của mình, nguyên bản mái tóc còn tính gọn gàng, một xoa liền biến thành con nhím.
Sự thật chứng minh, người xinh đẹp, chẳng sợ biến thành con nhím, cũng sẽ không xấu xí đi nơi nào.Tạ Minh Đồ lại thay bộ quần áo cũ trước kia của anh, rộng thùng thình, giống phong cách áo ngủ của dân chạy nạn, trông có vè như anh gầy mòn hết sức, nhưng Tô Hiểu Mạn rõ ràng, gia hỏa này gầy thì có gầy, cơ bắp cứng rắn trên người lại cũng không nhỏ.
Buổi tối hôm đó, lúc dựa vào trong lòng ngực anh ngủ, Tô Hiểu Mạn loáng thoáng cảm nhận được hình dáng cơ bắp của anh.
Có lẽ là ngày thường luyện ra trong lúc bắt thỏ.
Nghe nói anh chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, trước đây Lâm Chi Động rút dây động rừng, thiếu chút nữa không bắt được Vương Đồng Tiền chạy trốn, vẫn là Tạ Cẩu Tử đuổi theo dùng một chân đá hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất, chỉ tiếc Tô Hiểu Mạn không được chính mắt nhìn thấy dáng người anh dũng khi đó của đối phương.
Ngẫm lại thấy rất hăng hái.
Nghe nói Vương Đồng Tiền là tên khốn nạn nhất trong phạm vi mười dặm quanh chỗ bọn họ, ngày thường trộm cắp bị phát hiện nhấc chân là chạy, đừng nói người, ngay cả ba con chó đen to giữ nhà đều đuổi không kịp hắn.
Những người khác nghe nói là Tạ Minh Đồ đuổi theo hắn, trên mặt đều viết mấy chữ khó có thể tin, tiểu tử này vừa gầy vừa đẹp trai như vậy, sao mà có thể đuổi theo tên khốn vừa thấy tiền là sáng mắt Vương Đồng Tiền kia được.
“Em tới giúp anh đi.” Thấy bản thân Tạ Minh Đồ ngồi đó xoa lung tung lông của mình, Tô Hiểu Mạn nhìn tới cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, cũng muốn tới xoa một chút, cô biết xúc cảm khi sờ vào mái tóc ngắn của đối phương, hơn nữa còn vô cùng mềm mại.
Cô tiếp nhận khăn lông, nhẹ nhàng chà lau mái tóc đen, thân thể Tạ Minh Đồ cứng đờ, vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn ở trên băng ghế, giống như một con rối gỗ.
Gương mặt hơi nóng lên, cứ việc nhìn không tới mặt đối phương, nhưng gương mặt minh diễm xinh đẹp lại không kiêng nể gì mà bay tới bay lui ở trước mắt anh.
da thịt Mềm mại ấm áp trong lúc lơ đãng cọ qua gương mặt anh, dường như que diêm mạnh mẽ xẹt qua, bắn toé ra những tia lửa.
“Mạn Mạn, anh tự lau được.” Tạ Minh Đồ giơ tay đoạt khăn lông trong tay Tô Hiểu Mạn, đứng lên đi ra phía ngoài, đóng cửa phòng lại.
Gió thu thổi quét qua thân thể, nhiệt độ lạnh lẽo cũng khó có thể tiêu giảm hơi nóng trong thân thể.
Trở lại phòng, Tô Hiểu Mạn đã ngủ, hô hấp vững vàng, lâm vào ngủ say, Tạ Minh Đồ nằm xuống ở bên cạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt cô trong bóng đêm, gương mặt khi ngủ điềm tĩnh, cánh môi phấn nộn hơi hơi hé
Anh cầm lòng không đậu đến gần, đôi mắt sâu thẳm, một cảm giác xúc động khác đấu đá lung tung ở trong thân thể, cơ hồ làm anh khắc chế không được, khiến cho anh muốn làm cái gì đó, đến cuối cùng, Tạ Minh Đồ chỉ nâng tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng mà chạm vào gương mặt cô.
xúc cảm mềm mại, da thịt hơi lạnh, cho dù chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, lại khiến anh mừng như điên không thôi, trái tim sắp nhảy ra từ cổ họng.
Tạ Minh Đồ cũng không biết từ khi nào bắt đầu thay đổi.
Nhưng hiện tại anh chỉ nghĩ chiếm cô cho riêng mình.
*
Ngày hoàng đạo, phải gả cưới.
ngày Chu Hiểu Phượng và Dương Trường Quế thành hôn, trời còn chưa sáng, công việc của người nhà họ Chu và nhà họ Dương cũng đã lu bù lên, Tạ Minh Đồ đến nhà họ Dương trước, hỗ trợ chuẩn bị đồ vật, rồi sau đó cùng đi đón dâu.
Tô Hiểu Mạn tới phòng cô dâu, hỗ trợ trang điểm chải chuốt.
Trong phòng đỏ rực một mảnh, dán đầy chữ hỉ màu đỏ rực, hai bên cửa sổ châm hai cây đèn cầy đỏ cho hợp với tình hình địa điểm,hôn phục màu đỏ rực trải ra ở trên giường, hai chiếc chăn gối tơ tằm màu đỏ mới tinh gập gọn đặt ở một bên.
trước kia Chu Hiểu Phượng cũng đã gặp qua cô dâu mới kết hôn nhà người khác, cho dù là cô gái ở nông thôn làn da ngăm đen, ngày kết hôn kia, trên mặt cũng phải tô thành màu trắng, hai bên má và môi phải bôi đỏ rực, lúc này mới giống cô dâu mới.
Chẳng sợ trang điểm như vậy, nhìn có điểm kinh khủng, thậm chí diện mạo vốn có của bản đều nhìn không rõ ràng, nhưng lại là truyền thống.
ngay từ đầu Chu Hiểu Phượng đã đoán trước được chính mình sẽ bị trang điểm thành bộ dáng cô dâu mới “Vui mừng” kia, nhưng khi nhìn thấy chính mình trong gương với hai vòng tròn đỏ thẫm cũng không thể tiếp thu.
“Lau đi, em không trang điểm nữa, lau bỏ hai cái vòng tròn này đi.” so với mang cái dáng vẻ này ra cửa, Chu Hiểu Phượng tình nguyện không bôi gì trên mặt cả.