Bà mai nổi tiếng trong thôn nhíu mày, chỉ vào gương, “Cháu nhìn gương xem, hai cái này chẳng lẽ không đỏ không tròn sao? Muốn sau khi kết hôn vợ chồng ân ân ái ái, hai bên má hồng phải thật tròn.”
“Người khác đều tới tìm tôi vẽ, chỉ có mỗi tôi đây vẽ tròn.”
“Cháu không cần, cháu không không muốn đi ra ngoài như vậy!!”
Tô Hiểu Mạn đi vào tới nhìn thấy, nhất thời cảm thấy một lời khó nói hết, má hồng trên mặt Chu Hiểu Phượng, đích xác vẽ rất tròn, lại giống hệt như cầm con dấu hình tròn dán lên, nhìn không có chút mỹ cảm nào, cũng trách không được Chu Hiểu Phượng không tiếp thu được.
Chu Hiểu Phượng xem xét quần áo trên giường, cô như thế nào cũng không muốn vác cái mặt như này mặc bộ quần áo đó.
“Sao mà không được? Cô dâu phải trang điểm như vậy mới vui mừng.”
“Khó coi, cháu không muốn như vậy!”
Mẹ của Chu Hiểu Phượng ở một bên khuyên cô, “Từ trước tới nay đều là như vậy, Hiểu Phượng, con xem, thật đẹp mà.”
“Nhìn hai đống tròn tròn này, Trường Quế thấy nhất định sẽ thích.”
Chu Hiểu Phượng khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm Dương Trường Quế thật thấy cô như vậy, phỏng chừng phải hô to một tiếng: “mông Con khỉ!”
“Con không muốn vác gương mặt như vậy ra cửa!”
“Lấy nước tới, tự con làm là được.”
Thấy thế, Tô Hiểu Mạn lấy nước tới giúp cô lau lớp trang điểm kinh khủng trên mặt, một lần nữa trang điểm phủ phấn, vẽ mi, bôi son môi, nhẹ nhàng điểm tô má hồng ở hai bên sườn má.
Toàn bộ gương mặt tự nhiên lại xinh đẹp.
Nếu là phía trước Chu Hiểu Phượng chỉ có ba bốn phần đẹp, như vậy hiện tại chính là bảy tám phần, cho dù là bà Chu trước đó còn đang khuyên bảo, thấy thế cũng vừa lòng cực kỳ.
“Hiểu Mạn, vẫn là mấy cô gái xinh đẹp như các cháu có mắt nhìn.”
“Làm cho Hiểu Phượng nhà ta đẹp như vậy.”
Chu Hiểu Phượng cũng rất vừa lòng, soi gương tới lui, cảm ơn Tô Hiểu Mạn vô cùng, “Chị Hiểu Mạn, thật cám ơn chị, may mà có chị ở đây!!!”
“Không cần cảm ơn, Hiểu Phượng, chúc em tân hôn vui vẻ.”
Chu Hiểu Phượng mặt mày hớn hở: “Chị Hiểu Mạn, chị trang điểm xinh đẹp như vậy cho em, ngày đó chị kết hôn khẳng định càng xinh đẹp hơn!”
Tô Hiểu Mạn cười lắc lắc đầu, không nói chuyện, nghĩ thầm cô còn chưa từng kết hôn, phỏng chừng về sau cũng sẽ không có ngày cô kết hôn làm tiệc rượu.
*
người nhà họ Chu diễn tấu sáo và trống trong viện, thanh âm vui mừng truyền đi rất xa, Tạ Minh Đồ Đang ở nhà họ Dương, còn có thể nghe được đến tiếng ầm ĩ ở nhà họ Chu.
tiếng pháo nhà họ Dương cũng vang lên bùm bùm không ngừng, bên này tập tục một trưởng bối tới chúc mừng, phải đốt một đoạn pháo.
Tạ Minh Đồ nhíu mày, thỉnh thoảng lại giơ tay xoa lỗ tai.
“Này nhóc, tiếng pháo này vang đúng không?” Thấy anh xoa lỗ tai, một ông chú họ Dương lên tiếng trêu ghẹo.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu.
“Đây là pháo lớn ở cửa trước, đương nhiên vang, càng vang càng vui mừng!”
Chu Hiểu Hồng dậy thật sớm, ngồi ở trước gương trang điểm tỉ mỉ cho chính mình, mặc vào chiếc váy đỏ xinh đẹp, đi theo đám người đi vào nhà họ Chu.
Bộ dáng này của cô ta vô cùng gây chú ý, rất ít cô gái nào mặc quần áo đỏ rực như vậy vào ngày thường, hơn nữa bản thân cô ta lại xinh đẹp, rất nhiều đôi mắt của đàn ông cầm lòng không được mà dừng ở trên người cô ta.
Vợ của mấy người đàn ông này ngồi bên cạnh căm giận không thôi, thầm mắng Chu Hiểu Hồng không an phận.
“Con ả dâm đãng này, biết được hôm nay Chu Hiểu Phượng kết hôn, không biết còn tưởng rằng là Chu Hiểu Hồng cô ta kết hôn đấy.”
“Không biết xấu hổ mà mặc như vậy tới đây.”
Đàn ông thì không cảm thấy thế nào, “Mặc như này thì làm sao vậy? Hiểu Hồng khá xinh đẹp.”
“Cô gái Chu Hiểu Hồng này thật đúng là đẹp, sao mà gả không được nhỉ?”
“Không chừng sang năm sẽ gả đi rồi.”
“Thấy cái váy đỏ hôm nay, nói không chừng còn đẹp hơn cả cô dâu.”
“Đàn ông ư, đều thích đẹp.”
Chu Hiểu Hồng kéo kéo váy đỏ trên người chính mình, cười đến vũ mị động lòng người, hôm nay trên mặt cô ta còn thoa phấn, váy đỏ thẫm, trên mặt trắng như tuyết, xinh đẹp mà khiến người không rời mắt được.
Nhận thấy được những ánh mắt không thành thật của những người đàn ông xung quanh, Chu Hiểu Hồng không cảm thấy bị mạo phạm chút nào, mà chỉ cảm thấy đắc ý cực kỳ.
Hôm nay cô ta phải đẹp hơn cô dâu.“Chu Hiểu Hồng, hôm nay lại không phải ngày cô kết hôn, cô mặc bộ quần áo đó tới làm gì?” Có người hỏi cô ta.
Chu Hiểu Hồng ôn nhu mà cười: “Ngày vui nên mặc đồ thể hiện sự vui mừng, tôi cũng là vì Hiểu Phượng nhà tôi mà nghĩ.”
“Chú rể tới, chú rể tới đón cô dâu!!”
nhà họ Dương vội vàng đánh xe con la tới đây, phía sau còn có chiếc ô tô vận chuyển nhỏ thuê ở trong thành, bởi vì người nhiều đường hẹp, chiếc xe kia không lái vào được nên vội vàng đánh xe con la tới đón cô dâu.
Dương Trường Quế vừa đến cửa nhà họ Chu, nụ cười không ngăn được mà tràn cả ra ngoài, ngày đại hỉ, lại sắp gặp được cô gái mình âu yếm, muốn không vui vẻ đều khó.
Chỉ là khi nhìn thấy một thân váy đỏ trong đám người, thấy được Chu Hiểu Hồng vô cùng nổi bật, nụ cười trên mặt Dương Trường Quế cứng đờ, mặt khác mấy vị trưởng bối nhà họ Dương và nhà họ Chu sắc mặt cũng không quá đẹp.
Nào có người tới nhà người khác dự lễ kết hôn, còn mặc một thân màu đỏ rực như vậy?
ánh mắt người vây xem bên cạnh có một bộ phận dừng ở trên người Dương Trường Quế, một bộ phận dừng ở trên người Chu Hiểu Hồng, không biết còn tưởng rằng Chu Hiểu Hồng mới là cô dâu ngày hôm nay.
Có những người bà con xa thân thích, tới đây uống rượu mừng, không quá quen mặt người, ở trong đám người lặng lẽ hỏi: “Ai, cô dâu hôm nay đã ra ngoài rồi sao? Sớm như vậy ư.”
“Phong tục kết hôn bên này của mọi người thay đổi rồi à?”
“Không thay đổi, cô dâu vẫn còn chưa ra.”
“Người kia là ai?”
“Là chị họ của cô dâu.”
“Sao hôm nay lại mặc như vậy?”
“Không biết.”
“Có người chị họ đẹp như vậy, cô dâu còn đẹp hơn phải hay không?”
Chu Hiểu Hồng nghe chung quanh nghị luận, càng thêm đắc ý không thôi, cô ta vẫy vẫy tay: “Anh Trường Quế, mau tới đây đón cô dâu đi!!”
cô ta tươi cười xán lạn vô cùng, còn chờ mong cô dâu Chu Hiểu Phượng đi ra hơn bất luận kẻ nào xung quanh.
Muốn biết khi Chu Hiểu Phượng nhìn thấy cô ta, sắc mặt sẽ như thế nào.
ánh mắt Dương Trường Quế dao động ở trong đám người, nghe tiếng nghị luận mơ hồ chung quanh, ánh mắt không tự giác chú ý đến bóng dáng đỏ thẫm trong đám người, lúc đầu hắn có hơi nghi hoặc, hoài nghi có phải cô dâu ra ngoài trước hay không?
Không đợi hắn xác định, đã là thấy rõ gương mặt của người mặc đồ đỏ thẫm, là Chu Hiểu Hồng.
Sắc mặt Dương Trường Quế tức khắc khó coi, sao cô ta có thể mặc thành như vậy trong hôn lễ của chính mình?
“Chuyện này là sao?”
Người nhà họ Dương tới đón dâu cùng hắn, sắc mặt cũng không được tốt lắm, một buổi hôn lễ đang yên đang lành, cư nhiên có một cô gái xinh đẹp mặc một thân váy đỏ, tới đoạt sự nổi bật của cô dâu chú rể.
Còn có người hiểu lầm cô ta thành cô dâu?!
Này không phải gây rối loạn hay sao?
Dương Trường Quế lạnh mặt, vừa định tìm người nhà họ Chu, làm trưởng bối nhà họ Chu khuyên Chu Hiểu Hồng đi, bằng không sẽ khiến cô gái hắn yêu thương khó xử.
Hắn vừa định mở miệng gọi người, lại không nghĩ rằng bên kia trực tiếp hô: “cô dâu ra tới, cô dâu ra tới rồi……”
Một đám người cũng bất chấp xem chú rể náo nhiệt, hiện tại cùng nhau đem tiêu điểm đặt ở trên người cô dâu sắp ra tới, người ở nông thôn không chú ý hình tượng, lúc này cũng không thịnh hành dùng khăn voan đỏ, cô dâu mặc một thân đỏ rực, thoải mái hào phóng mà đi ra, kính rượu nói lời cảm ơn với bạn bè thân thích.
Chu Hiểu Phượng mặc áo cưới mới của chính mình, nghe động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, khi bước ra bên ngoài trên mặt còn mang theo chần chờ cùng do dự, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, với chuyện như này khó tránh khỏi tâm lý lo sợ
khi đi ra ngoài.
Cô nghĩ, hôm nay là ngày chính mình kết hôn, tóm lại là cần phải đi ra ngoài, Chu Hiểu Phượng hít một hơi thật sâu, xỏ đôi giày thêu màu đỏ bước ra bên ngoài, cô nghĩ mới một lát như vậy Dương Trường Quế đã tới, tim đập cũng gia tốc vài phần.
“cô dâu ra tới rồi!”
“Mau đến xem cô dâu!”
Đám người ầm ĩ, Chu Hiểu Hồng mặc một thân váy đỏ cố ý chen về phía trước đám người, trên mặt cười đến phá lệ xán lạn, gương mặt đẹp chói mắt tới đàn ông xung quanh đều không nhìn đường ngoái đầu nhìn cô ta vài lần.
Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Hồng ngay một giây sau đó biến thành sửng sốt.
Cô dâu đi ra.