Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 121.1 - Chương 121.122

Khác với cách trang điểm của cô dâu trong quá khứ, cô mặc một thân váy áo bằng lụa đỏ được chế tác tinh mỹ, lúc bước đi vạt áo bay bay, giống như hoa mẫu đơn trong gió lay động, mặt lụa tinh mịn ở dưới ánh sáng hình như có lóe sáng, hình thêu hoa mỹ trên vạt áo và cổ tay áo càng khiến người ta chú ý hơn.

Không chỉ có là quần áo xinh đẹp, còn có người mặc quần áo, trên mặt trắng như tuyết, như là men gốm ngọc bạch sứ, đôi mắt đen linh động, như nho dại biết nói, đôi môi đỏ bừng như cánh hoa tươi non, khiến người muốn âu yếm.

Mọi người đều nói mặt người đẹp như hoa đào xinh đẹp, cô dâu mỹ lệ và bộ quần áo đỏ trên người như tôn nhau lên, khiến cho khách khứa bên ngoài kinh diễm, khiến cho bọn họ không tự giác phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.

“Ai u! cô dâu của Chúng ta cũng quá xinh đẹp đi!”

“Mẹ, trên đầu cô dâu cài hoa.”

“cô dâu xinh đẹp nhất!”

……

So sánh với thân hôn phục khiến người kinh diễm này, một người mặc bộ hồng khác nhất thời mất đi màu sắc, hai người cùng đứng chung một chỗ, cũng chỉ có từ “Thua chị kém em” có thể miêu tả trường hợp lúc này.

Chu Hiểu Hồng cười không nổi nữa, cô ta vốn cho rằng phải người tự biết xấu hổ hẳn là đối phương, lại không nghĩ rằng người đó lại là chính mình.

“Hôm nay người gả chồng là Hiểu Phượng?”

“Đúng vậy, Hiểu Phượng nhà Hạ Cường, xinh đẹp đúng không, hôm nay trang điểm thật là đẹp mắt, xong rồi xong rồi, nhà này gả chồng trang điểm xinh đẹp như vậy, về sau những cô gái trẻ trong thôn nhất định sẽ làm theo.”

“Không phải nói Chu Hiểu Hồng xinh đẹp nhất thôn các người sao? Người nào là Chu Hiểu Hồng? sao tôi cảm thấy cô ta còn chẳng đẹp bằng cô dâu.”

“Chiếc váy trên người cô ta không được đẹp lắm, tới để làm nền cho cô dâu hả, thật đúng là người chị tốt.”

……

Ngay giây phút Chu Hiểu Phượng đi ra, còn không có tìm được Dương Trường Quế, lại bị Chu Hiểu Hồng Trong đám người hấp dẫn ánh mắt, nhìn bộ váy cô ta mặc trên người, nhất thời bị đờ tại chỗ.

Nhưng mà khi nghe được tiếng nghị luận xung quanh, Chu Hiểu Phượng nhấp môi giấu cười, chút cứng đờ tan biến trong nháy mắt.

cô không bao giờ quan tâm tới Chu Hiểu Hồng, mà là chậm rãi thâm tình tiến về phía chú rể đang bị mọi người vây quanh.

Hôm nay chỉ là hôn lễ của hai người bọn họ.

Diễn tấu sáo và trống náo nhiệt vang lên, cô dâu ra cửa, đám người đi theo, giống như một đám cá con, trẻ con sung sướng mà bốc kẹo mừng, tới nhà họ Dương, các món ăn đã chuẩn bị xong được đưa lên, chật kín cả sân viện.

Đồ ăn đã xong, nhà họ Dương hôm nay hào phóng vô cùng, một bàn mười món ăn, càng là có và món có thịt, bọn nhỏ trước đó còn vì kẹo mừng mà vui vẻ đã bị thịt ba chỉ ánh dầu kia hấp dẫn, nuốt nước miếng.

Đàn ông thì bị rượu và thuốc lá trên bàn bắt làm tù binh, chia thuốc cho từng người một, “Là thuốc tốt đấy, mỗi người một điếu, rót rượu đi.”

Tô Hiểu Mạn Triệu Thanh Thanh mấy người bên ngoài bọn họ cùng mấy người khác trong thôn ngồi một cái bàn lớn,thuốc lá không chia tới mấy cô gái như họ, trong tay Tạ Minh Đồ bị nhét một điếu, anh sẽ không hút thuốc, đưa thuốc cho Đường Kiến Cường.

“Cảm ơn.”

Đường Kiến Cường cười ha ha châm lửa điếu thuốc lên, có điếu thuốc ngậm trên miệng ở thời này rất là mới lạ.

Triệu Thanh Thanh cầm chén đũa đứng lên đi đến cạnh Tô Hiểu Mạn, “Nghe nói bộ áo cưới trên người cô dâu là cô làm giúp? Cô thật khéo tay.”

“Chờ tới lúc tôi kết hôn, cô cũng giúp tôi làm một bộ nhé.”

Tô Hiểu Mạn cười: “nếu cô tới nhờ tôi, khẳng định là tôi sẽ không từ chối.”

Khương Yến Đường châm điếu thuốc trong tay, ngày thường hắn rất ít hút thuốc, hôm nay lại không cố kỵ chút nào, tâm tình hơi nặng nề mà hút hết điếu thuốc.

Hắn nghe thấy được cuộc đối thoại của Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh, nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy bộ áo cưới đỏ rực mỹ lệ kia, quần áo xinh đẹp như vậy, thế mà là do Tô Hiểu Mạn khéo tay làm ra.

Trước kia hắn cảm thấy Tô Hiểu Mạn lớn mật thô tục không có văn hóa, hiện tại lại càng ngày càng phát hiện cô tốt, xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng ngọt, tay nghề nấu ăn rất ngon, còn có thể khéo tay làm quần áo, tuy rằng không có văn hóa, lại là một người tích cực hiếu học.

Nhớ tới mối hôn sự vớ vẩn lại qua loa của cô và Tạ Minh Đồ, hắn cảm thấy khổ sở thay cho cô.Rõ ràng cô có thể làm ra một thân áo cưới xinh đẹp như vậy, chính mình lại không có một cái hôn lễ tử tế, chỉ vì cái gọi là trong sạch, bởi vì tập tục xưa ngu muội của nông thôn, mà bị bắt gả cho một người đàn ông khác.

Mà cô hình như đã tính toán khuất phục với cái thế tục này, muốn cùng Tạ Minh Đồ tiếp tục sống với nhau?

*

Ăn xong tiệc rượu giữa trưa, Tô Hiểu Mạn trở lại nhà họ Chu nghỉ trưa, buổi tối còn có thể ăn thêm bữa ăn ngon nữa, người nhà họ Chu vô cùng khách khí đối với cô, lễ thành hôn hôm nay làm cho bọn họ nở mày nở mặt, bọn họ rất cảm ơn Tô Hiểu Mạn đã giúp đỡ.

Hôm nay Tô Hiểu Mạn còn thu được hai cái bao lì xì, một cái là người nhà họ Chu cho, bên trong có 36 đồng tiền, một cái là nhà họ Dương cho, bên trong có 66 đồng tiền, là dùng để cảm ơn cô giúp làm áo cưới và trang điểm cho cô dâu.

Vốn dĩ ban đầu bao lì xì không có dày như vậy đâu, nhưng mà ngang đường xuất hiện Chu Hiểu Hồng, tuy nói Tô Hiểu Mạn làm quần áo rất đẹp, nhưng mà không có sự đối lập thì sao có thể biết nó đẹp như thế nào?

So sánh một lần mới có thể phân ra cao thấp.

người nhà họ Chu và nhà họ Dương cảm thấy rất hả giận, cũng cảm thấy biết ơn Tô Hiểu Mạn hơn vài phần, bao lì xì cũng dày thêm.

Ở điểm này, Tô Hiểu Mạn cảm thấy chính mình còn cần phải cảm ơn Chu Hiểu Hồng mới đúng.

Tô Hiểu Mạn nằm ở trên giường, đếm số tiền đến vui vẻ cực kỳ. Ít nhiều cũng là công cô nỗ lực tăng ca, mới ra ngoài một chuyến mà kiếm được thêm ít tiền.

Trên tay cầm tổng cộng là 122 khối tám mao ba.

Ở cái này niên đại cũng coi như là một khoản nhỏ, càng miễn bàn đến sự vui sướng khi tự tay kiếm tiền lấp đầy kim khố.

Cô ôm chăn tơ tằm lăn một vòng trên giường, vẫn không thể đè xuống tâm tình vui sướng, nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt Tô Hiểu Mạn không khỏi nhìn về phía Tạ Minh Đồ đang đứng ở bên cửa sổ.

Hôm nay hình như Tạ Cẩu Tử có tâm sự, có lẽ là hôm nay thanh âm quá ồn, làm tai anh không quá thoải mái.

Hôm nay anh mặc một thân đồ đen lạnh lùng kia, tóc đen bóng mượt và dáng người cao gầy khiến các cô gái cứ dừng ánh mắt trên người anh mãi thôi.

Nghe nói lúc đón dâu, Dương Trường Quế cùng với những người khác nhà họ Dương đều dặn dò Tạ Minh Đồ tốt nhất đi xa ra, cách chú rể càng xa càng tốt.

Vì thế còn cho phát cái bao lì xì cho anh.

Đáng thương……

Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn không khỏi cho đối phương một cái ánh mắt “Đồng tình”,bởi vì quá đẹp trai mà bị người khác xua đuổi, ngẫm lại quá mức bi thương.

Đương nhiên cũng còn có không ít người ở hỏi thăm tình huống của Tạ Minh Đồ, những năm gần đây, ít đi những cô gái xinh đẹp, nhưng cũng có thể nhìn thấy mấy người, mà đàn ông đẹp trai lại cao ráo thì vô cùng hiếm thấy.

Vật lấy hiếm làm quý.

“Mạn Mạn……” Tạ Minh Đồ tâm sự nặng nề tựa hồ hạ quyết tâm, cầm lấy một túi đồ vật, đi đến trước mặt Tô Hiểu Mạn.

“Làm sao vậy?”

“Có một thứ tặng cho em.”

Tạ Minh Đồ đứng ở đối diện, cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt cô, tựa hồ là rơi vào một loại trạng thái thấp thỏm lại rối rắm.

“Là cái gì?” Tô Hiểu Mạn hơi ngây người, cô không biết Tạ Minh Đồ muốn tặng cho cô thứ gì, vì cái gì đối phương biểu hiện thật cẩn thận như vậy.

Sẽ là thứ gì đây? Là quà cho cô sao?

Đồ vật đối phương cho cô luôn sáng tạo khác người.

Tô Hiểu Mạn trong đầu không tự chủ được nhớ lại bộ dáng lúc trước Tạ Minh Đồ cho cô một con thỏ, thỏ con tuyết trắng co lại ở cái sọt, hai cái tai lông xù xù dài dài rũ xuống. Lúc nó trốn đi Tạ Minh Đồ nhanh nhẹn túm lại, hai người cùng nhau nướng con thỏ tại nơi hoang dã.

Ngày đó thỏ nướng ăn rất ngon, thời điểm hai người đơn độc ở bên nhau, cũng khiến người cảm thấy thả lỏng.

hình ảnh trong đầu Tô Hiểu Mạn liên tục hiện lên, tim đập chậm một phách, thẳng đến khi Tạ Minh Đồ hai tay nâng cái túi dâng lên trước mặt cô.

rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, biểu tình có chút kỳ quái, nghiêm túc mà lại mang theo chút chờ mong, như là thành tín nhất tín đồ vì thần minh anh tín ngưỡng mà dâng lên đồ vật quý giá nhất của chính mình.

“Đây là……?” Tô Hiểu Mạn tiếp nhận túi, mở ra, một mảng lửa đỏ bên trong rơi vào tầm mắt cô.

“Là vải lụa?”
Bình Luận (0)
Comment