Trước kia Tô Hiểu Mạn nếu có đồ gì ăn ngon hoặc có thứ gì mới mẻ đều giống như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt anh ta.
Nghe nói hiện giờ quan hệ giữa cô và thằng năm nhà họ Tạ ngày càng hoà hợp hơn, có lẽ hai người muốn chân chính trở thành vợ chồng.
“Hiểu Mạn”. Khương Yến Đường mở miệng gọi tên cô, đây là lần đầu tiên anh ta gọi cô như vậy, trước kia đều gọi đầy đủ họ tên: “Bây giờ em sống tốt không?”
Đối phương hỏi câu này, khiến Tô Hiểu Mạn có chút không thể hiểu được, lại không cần nói đến chuyện vẻ mặt của Khương Yến Đường khi nói những lời này lại kỳ quái mà mang theo ý tứ xin lỗi.
Trong lòng Khương Yến Đường đúng là cảm thấy rất có lỗi, đặc biệt là sau ngày hôm đó nhìn thấy Chu Hiểu Phượng trong hôn lễ của cô ta, biết được bộ quần áo cưới trên người cô ta là Tô Hiểu Mạn tự tay chế tạo.
Khiến anh ta không nhịn được nhớ đến hôn lễ được làm qua loa của Tô Hiểu Mạn, cô bị ép gả cho Tạ Minh Đồ.
Nguyên nhân Tô Hiểu Mạn rơi xuống nước ngày đó, Khương Yến Đường không có khả năng không biết, cô chính là cố ý muốn anh ta cứu cô lên, lúc ấy Khương Yến Đường cũng không do dự đang muốn đi cứu cô nhưng lại bị một người khác nhanh chân đến trước.
Khương Yến Đường không thể phủ nhận là sau khi biết được Tô Hiểu Mạn được người cứu lên rồi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà sau đó, bởi vì Tô Hiểu Mạn bị mất đi trong sạch, nên bị ép gả cho Tạ Minh Đồ, Khương Yến Đường cũng sinh ra một chút áy náy đối với cô.
Đặc biệt là thời gian gần đây, nhìn thấy cô càng ngày càng hiểu chuyện, cũng càng ngày càng ưu tú hơn, từ trong khó khăn không ngừng tích cực học tập tiến về phía trước, anh ta lại cảm thấy nỗi áy náy trong lòng mình càng nhiều hơn.
“Khá tốt, vẫn như vậy thôi”. Tô Hiểu Mạn cười một cái, thực tế cô cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt, có một người dính lấy cô như thuốc dán trên da chó vậy, muốn xé cũng không xé nổi.
Khương Yến Đường nhìn cô cau mày: “Em thật sự định ở bên thằng năm nhà họ Tạ sao, cứ như vậy sống đến hết đời hả?”
“Em bằng lòng sao?”
Lúc trước Khương Yến Đường nghe những cô gái khác ở trong thôn nói, Tô Hiểu Mạn luôn muốn tìm một người đàn ông ở trong thành để gả qua, về sau vào trong thành, cho dù không tìm Khương Yến Đường thì cô cũng sẽ tìm một người đàn ông khác ở trong thành.
Hiện giờ chẳng lẽ cô đã bỏ ý định tìm một người đàn ông trong thành, cam tâm tình nguyện sống chung với một tên chân đất ở nông thôn sao?
“Không có gì muốn hay không muốn cả, hiện giờ tôi đã là vợ của Tạ Minh Đồ rồi”. Tô Hiểu Mạn bình tĩnh nói, cũng nhắc nhở đối phương: “Khương thanh niên trí thức, vì sao anh lại chạy đến đây nói những chuyện này với tôi, không sợ bị người khác hiểu lầm nữa sao?”
Khương Yến Đường đến đây nói những lời này, cũng không biết là có ý tứ gì, dường như là muốn lấy lại công bằng cho cô vậy, nhưng nếu thật lòng muốn lấy lại công bằng cho cô thì lúc trước khi cô bị ép gả cho Tạ Minh Đồ thì nên đứng ra nói giúp cô vài câu.
Hiện giờ lại chạy đến trước mặt cô hỏi có bằng lòng sống chung với Tạ Minh Đồ hay không, đúng là giả mù sa mưa.
Tạ Cẩu Tử nhà cô là nam phụ vai ác, mà cô lại là nữ phụ pháo hôi, hiện giờ bọn họ không tiếp xúc gì với nam chính và nữ chính, hơn nữa hai người bọn họ vai ác và nữ phụ cũng ở bên nhau rồi mà quan hệ của nam chính nữ chính lại không tốt hơn so với hai người xa lạ là mấy.
Xem ra Trương Lị Lị cũng không có bản lĩnh lắm nha, còn chưa làm cho nam chính thích cô ta được, nam chính và nữ chính còn chưa bắt đầu yêu đương nữa.
Chẳng lẽ không có nữ phụ pháo hôi là cô ở giữa gây khó dễ, thì không thể thúc đẩy tình cảm của nam chính và nữ chính sao?
Như vậy lại là chuyện tốt, hướng đi ở hiện thực càng khác biệt so với sự phát triển của cốt truyện lại càng tốt.
“Hiểu lầm chuyện gì?”Tô Hiểu Mạn: “… Chính là tốt nhất hai chúng ta nên giữ khoảng cách, đừng khiến người khác hiểu lầm quan hệ giữa hai người chúng ta, ruộng dưa không sửa giày, vườn mận không sửa mũ*, Khương thanh niên trí thức đã từng nghe chưa?”
*Hai câu này được trích trong bài thơ “Quân tử hành” của Tào Thực (đời Tam quốc) như sau:
“Quân tử phòng vị nhiên
Bất xử hiềm nghi gian
Qua điền bất nạp lý
Lý hạ bất chính quan.”
Dịch nghĩa:
Người quân tử đề phòng khi sự việc còn chưa xảy ra
Không ở trong hoàn cảnh có thể gây ra hiềm nghi
Đi qua ruộng dưa thì không cúi xuống chỉnh sửa giày
Đi qua vườn mận thì không giơ tay chỉnh sửa mũ.
Câu này cũng giống như câu thành ngữ “Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị”, tức là người quân tử phòng thân, đề phòng tránh những khả năng xấu có thể xảy ra, tránh hiềm nghi, còn tiểu nhân đến khi có sự việc rồi thì mới phòng bị để đối phó. Đó cũng chính là sự khác biệt về tầm nhìn của người bình thường và người xuất sắc.
“Về sau đừng một mình đến tìm tôi nói chuyện, chồng tôi mà nhìn thấy sẽ cảm thấy không được thoải mái”.
Tai của tên chó con kia rất thính, không biết chừng bây giờ còn đang nấp ở chỗ nào đó nghe lén hai người bọn họ nói chuyện đấy.
Tô Hiểu Mạn muốn cho anh ăn một chút dấm*.
*Ăn dấm tức là ghen ấy ^o^
Cũng giống như lúc trước Khương Yến Đường không muốn phản ứng với Tô Hiểu Mạn, hiện giờ Tô Hiểu Mạn cũng không có hứng thú mà quan tâm đến Khương Yến Đường nữa, có thời gian nói chuyện với anh ta, còn không bằng về nhà làm quần áo cho Tạ Cẩu Tử, nhìn anh chân chó mà vây quanh bên người cô.
*
“Cái gì? Khương thanh niên trí thức một mình đi tìm Tô Hiểu Mạn hả?”
Trương Lị Lị biết được tin này trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng”. Trong lòng Trương Lị Lị càng ngày càng sợ hãi, nhớ tới lúc trước nhìn thấy thứ trong notebook của Khương thanh niên trí thức, sắc mặt cô ta cũng càng ngày càng khó coi.
Trương Lị Lị bây giờ mới nhận ra mình đã thích Khương thanh niên trí thức, Khương Yến Đường là người ưu tú như vậy, có lẽ cô ta đã thích anh ta từ lâu rồi…
Cô ta biết Khương Yến Đường chưa chắc sẽ thích cô ta, nhưng Khương Yến Đường thích Tô Hiểu Mạn sao? Tại sao anh ta có thể thích Tô Hiểu Mạn được?
Đó chính là Tô Hiểu Mạn, là người con gái mà trước kia anh ta ghét nhất, đời trước rõ ràng bọn họ đã ly hôn! Tô Hiểu Mạn bị Khương gia không chút nể tình mà đuổi về trong thôn!!
Vì sao bây giờ mọi chuyện lại thay đổi chứ
Chẳng lẽ bởi vì cô ta trọng sinh sao?
Sau khi trọng sinh, cô ta thoát khỏi sự dây dưa của tên tra nam Hà Lượng, lại thúc đẩy tình cảm của Tô Hiểu Mạn và Khương Yến Đường tăng lên sao!
Đời trước Tô Hiểu Mạn sử dụng kế sách ngã xuống nước mà dây dưa với Khương Yến Đường, khiến cho Khương Yến Đường càng ngày càng chán ghét cô, mà đời này bởi vì bị cô ta ngăn cản nên kế hoạch của Tô Hiểu Mạn mới không thể thành công, nhưng như vậy lại khiến Khương Yến Đường để mắt đến cô sao?
Cô ta tự cho là thông minh cuối cùng lại bị thông minh hại!
“Không, chuyện này không có khả năng!”
Trương Lị Lị lảo đảo lùi lại hai bước, tâm trạng của cô ta cực kỳ nặng nề, tuy rằng hiện giờ Tô Hiểu Mạn đã gả cho Tạ Minh Đồ, nhưng Tạ Minh Đồ làm sao có thể so sánh được với con cháu thế gia ở trong thành như Khương Yến Đường chứ, nhỡ đâu sau khi Khương Yến Đường lộ ra tâm tư của bản thân, khó có thể chắc chắn Tô Hiểu Mạn sẽ không lựa chọn ở bên anh ta một lần nữa.
Nhất định không thể để cho hai người bọn họ ở bên nhau.