Mới thoát khỏi Khương Yến Đường, Tô Hiểu Mạn còn chưa kịp tới nhà họ Chu đã lại gặp được Trương Lị Lị lén lút tới tìm cô để nói chuyện.
Trương Lị Lị gọi cô lại, hai người đi vào một chỗ trống để nói chuyện.
Tô Hiểu Mạn cũng không biết có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay không mà nam nữ chính đều tới tìm cô để mà nói chuyện, đã thành hết rồi mà vẫn còn muốn vị nữ phụ này tới làm chất xúc tác cho tình cảm?
Cô và Khương Yến Đường chẳng có lời nào đáng để nói cả, với người cùng thôn như Trương Lị Lị lại càng không có lời gì để nói, lúc trước ở ga tàu hỏa Tô Hiểu Mạn đã cảm nhận được rằng Trương Lị Lị tràn ngập địch ý đối với cô rồi.
Cô không muốn chủ động đi trêu chọc nữ chính trong tiểu thuyết gốc, nhưng nếu mà đối phương chủ động tìm tới cửa thì cô cũng sẽ chẳng sợ gì đâu.
“Trương Lị Lị, cô tới tìm tôi có việc gì sao?” Tô Hiểu Mạn đặt cái sọt trong tay xuống mặt đất, bên trong toàn là quả dại mới hái trên cây xuống, cô tiếc cho nam nữ chính ăn nên tính mang về cho Tạ Minh Đồ.
Lúc mà Trương Lị Lị nhìn thấy Tô Hiểu Mạn, nhất thời tim đập lỡ một nhịp, vừa hoảng loạn lại khó có thể tin được mà nhìn cô.
Cô ta không nghĩ tới, mấy ngày nay Tô Hiểu Mạn càng ngày càng xinh đẹp, trên mặt mày mang theo vài phần ý cười thoải mái, giống như là gặp được chuyện gì rất tốt, những cảm xúc âm u đều biến mất không còn gì,
Một cô gái xinh đẹp như vậy đứng ở trước mặt anh ấy, đôi mắt linh động như nước hàm chứa vài phần ý cười, bảo anh ấy không thích cũng khó.
Cho dù bản thân mình cũng là một người phụ nữ, ngay khi mà Trương Lị Lị thoáng nhìn cô cũng vẫn không khỏi vì nhan sắc này mà rung động.
Tô Hiểu Mạn quá xinh đẹp.
Nếu là đàn ông thì đều sẽ động tâm với cô đi?
Tuy rằng dựa vào cảm nhận của mình về Khương Yến Đường thì hắn ta là một người đàn ông hoàn mỹ không nông cạn tới nỗi chỉ biết xem dáng vẻ bên ngoài, nhưng cảm giác nguy cơ trong lòng Trương Lị Lị vẫn không ngừng gia tăng.
Trương Lị Lị định thần lại, hít thật sâu một hơi, hành động này cho cô ta thêm vô vàn dũng khí, để cô ta nhìn chằm chằm Tô Hiểu Mạn trước mắt, nghiêm túc trịnh trọng mở miệng: “Tô Hiểu Mạn, về sau cô đừng có dây dưa với thanh niên trí thức Khương nữa.”
“Cô là người phụ nữ đã kết hôn, nếu vẫn còn dây dưa với người đàn ông khác thì đó chính là giày rách, thanh niên trí thức Khương cũng sẽ tuyệt đối không coi trọng một người phụ nữ như vậy.”
Tô Hiểu Mạn nhướng nhẹ mày đẹp, âm cuối kéo dài: “Hửm? Phải vậy không?’
“cô lấy thân phận gì tới nói những lời này với tôi?”
Những lời này từ trong miệng Trương Lị Lị thốt ra khiến cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
Trương Lị Lị nhìn bộ dáng chẳng buồn để ý còn hơi khiêu khích của cô, nhất thời như mèo bị dẫm phải đuôi nhảy dựng cả lên, cảnh cáo nói: “Tô Hiểu Mạn, cô biết gia đình thanh niên trí thức Khương như thế nào sao? Cô chỉ biết qua bề ngoài mà thôi, nhưng mà gia đình cán bộ như nhà thanh niên trí thức Khương là gia đình mà một cô gái nông thôn bình thường như cô có thể mơ ước được hay sao?”
“Cho dù cô có lừa được thanh niên trí thức Khương đi chăng nữa, cũng không qua cửa gia đình anh ấy được, sớm hay muộn gì thì cô cũng sẽ bị nhà họ Khương đuổi ra mà thôi.” Nhớ tới kết cục đời trước Tô Hiểu Mạn bị nhà họ Khương đuổi trở về nông thôn, Trương Lị Lị cảm thấy cực kỳ thoải mái khoái chí.
Đúng vậy, cho dù Tô Hiểu Mạn có tốn tâm tư công sức gả cho Khương Yến Đường, cũng sẽ không có được kết cục tốt, cô sẽ bị nhà họ Khương đuổi đi, trở thành một người phụ nữ không có mặt mũi ra đường.
Tô Hiểu Mạn thấy vô cùng không thú vị mà nhìn cô ta: “Tôi không thể hiểu được cô tới nói chuyện này với tôi để làm gì?”
Thấy Tô Hiểu Mạn trước mặt thờ ơ, hoàn toàn không để lời cô ta nói ở trong lòng, Trương Lị Lị cảm thấy bản thân như con khỉ nhảy nhót lung tung ở trước mặt đối phương để biểu diễn xiếc.
“Tô Hiểu Mạn, tôi khuyên cô nên sống cuộc sống an ổn với Tạ lão ngũ, đừng có đứng núi này trông núi nọ, cho dù cô có bám được vào thanh niên trí thức Khương, cũng chẳng có quả tốt để ăn đâu, vạn nhất cô bị —”
Tô Hiểu Mạn đánh gãy lời cô ta: “Tôi bị làm sao cơ?”Trương Lị Lị trước mắt này thật đúng là toàn tự chủ trương, mở miệng là dùng ngữ khí khuyên nhủ người ta, khiến người nghe thấy cực kì phản cảm.
Liên quan tới cô ta chắc?
“Tô Hiểu Mạn, cô còn muốn có mặt mũi không? Cô biết phụ nữ nông thôn mà ly hôn là chuyện mất mặt tới như thế nào, đến lúc đó cha cô, mẹ cô, mấy người anh trai cô không ai dám ngẩng đầu trong thôn nữa!”
“Cô cùng lắm thì cũng chỉ là một cô gái nông thôn sinh ra có chút tư sắc, chờ sau này thanh niên trí thức Khương về lại trong thành phố, trong đại viện ở thành phố đều là con cái của gia đình cán bộ,, toàn là các tiểu thư khuê các, vừa xinh đẹp lại có văn hóa, còn có các cô gái đa tài đa nghệ của đoàn văn công kia nữa, cô cho rằng khi đó cô còn có thể lọt được vào mắt thanh niên trí thức Khương nữa hay sao?”
Tô Hiểu Mạn cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Chướng mắt tôi, chẳng lẽ còn có thể coi trọng cô ư?’
Cô lạnh giọng nói: “Chính bản thân cô thích thanh niên trí thức Khương vậy thì cô tới mà dây dưa với thanh niên trí thức Khương ấy, chạy tới trước mặt người “phụ nữ đã kết hôn” như tôi này để nói thanh niên trí thức Khương dài, thanh niên trí thức Khương ngắn, cô mới là người không biết xấu hổ đó.”
Trương Lị Lị bị chọc trúng tim đen nhất thời hoảng loạn, theo bản năng cất cao giọng điệu mà phản bác: “Ai thích thanh niên trí thức Khương hả?”
Lời này của cô ta thốt ra chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả.
“Chẳng qua là tôi có lòng tốt nhắc nhở cô mà thôi.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, nói theo cô ta: “Đúng vậy, cô có lòng tốt nhắc nhở, Trương Lị Lị lòng cô “thật tốt” đó, sau một lần tôi rơi xuống nước, cũng là vì cô có lòng tốt ngăn cản thanh niên trí thức Khương nên tôi mới bị Tạ Minh Đồ cứu lên đó.”
Cô đừng cho là tôi không biết cô cố ý, tôi muốn hỏi cô rằng, nếu như Tạ Minh Đồ không xuống đó cứu tôi, chẳng lẽ cô không sợ bởi vì cô ngăn cản mà tôi chết đuối nước ngay trước mặt cô hay sao?”
“Những lúc như thế, tại sao cô lại không có lòng tốt?”
Tô Hiểu Mạn nhìn thẳng vào mắt Trương Lị Lị: “Trương Lị Lị, tâm tư của cô thật là ác độc!”
Trương Lị Lị bị những lời này của cô đánh cho trở tay không kịp, cô biết?! Không nghĩ tới Tô Hiểu Mạn cũng biết chuyện này, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, lúc này tinh thần Trương Lị Lị hoảng loạn, suy nghĩ trong đầu bị đứt quãng, theo bản năng giải vây cho bản thân mình: “Tôi chỉ nghĩ người tốt như thể là thanh niên trí thức Khương không thể bị loại phụ nữ như cô quấn lấy được.”
Đúng! Cô ta chính là đang giúp thanh niên trí thức Khương!
‘Tô Hiểu Mạn, cô cố ý rơi xuống nước mà cô còn không biết xấu hổ nói tôi?”
Tô Hiểu Mạn ôm ngực: “Trên thực tế là cô hai mắt trông mong muốn dây dưa với thanh niên trí thức Khương, mặt ngoài thì không dám làm gì, nhưng lại làm mấy thứ này ở sau lưng, Trương Lị Lị, cô cũng thật âm độc.”
Trương Lị Lị bị mấy lời này của cô chọc trúng tim đen, nhất thời “tôi… tôi—” nói không ra lời, không tìm được những từ ngữ khác giải vây cho mình.
“Hiện tại tôi không thích thanh niên trí thức Khương nữa, về sau những chuyện liên quan tới thanh niên trí thức Khương đừng có chạy tới trước mặt tôi để nói.”
“Đúng rồi, vừa rồi cô có lòng tốt nhắc nhở chuyện của tôi chẳng bằng cô giữ lại lòng tốt đó mà nhắc nhở chính bản thân mình đi.”
Tô Hiểu Mạn không thèm nhìn sắc mặt Trương Lị Lị như thế nào, bê cái sọt trên mặt đất lên, đi tới cửa nhà kho, đẩy cánh cửa gỗ cũ kĩ mang theo một tầng bụi dày ra.
Kẽo kẹt —cửa mở ra.
Chưa từng nghĩ rằng vậy mà bên ngoài lại có vài người đang đứng, có ba người Triệu Thanh Thanh, Khương Yến Đường và Hà Lượng, Tô Hiểu Mạn tinh mắt còn thấy tên Cẩu Tử thối nào đó đứng ở dưới một gốc cây không xa.
Cho dù anh có trốn thì cô vẫn nhận ra bóng dáng anh.
Khẳng định người này có thể nghe được hết nội dung cuộc nói chuyện đó.