“Thật chứ, bằng không anh cho rằng sao em có thể gả cho anh được, còn chẳng phải do mẹ em cảm thấy anh tốt ư?”
“Trước đó mẹ em còn đánh cược với em, nói sau khi anh sửa soạn xong sẽ rất đẹp trai.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tạ Minh Đồ sáng lên, nhìn Tô Hiểu Mạn ôn nhu cười.
…
Tôn Mai và ông Tạ ở trong phòng.
Hai người vẫn chưa đi ngủ, ông Tạ vô cùng thỏa mãn mà hút thuốc, cây thuốc lá mà lão ngũ và vợ nó mang về đúng là thuốc ngon.
“Bà nó này, sao hôm nay bà kỳ quái như vậy?”
“Bà đừng quá cay nghiệt với tiểu ngũ.” Ông Tạ cũng không cách nào lí giải được vì sao Tôn Mai sẽ cừu thị con trai của chính mình, trước kia ông từng suy đoán, phỏng chừng là khi mẹ ông còn sống có quan hệ không tốt lắm với Tôn Mai nhưng sau khi tiểu ngũ sinh ra thì mẹ ông bắt đầu thích đứa cháu trai này, kéo tới bên nuôi nó mấy tháng, còn đích thân lấy cho nó cái tên là Tạ Minh Đồ.
Có thể là vì nguyên nhân này mà Tôn Mai không thích Tạ Minh Đồ lắm.
Tôn Mai mím môi, hôm nay sau khi gặp được Khương Yến Đường, nỗi tâm tình kích động kia của bà ta đã sắp không khắc chế được nữa.
Hiện tại chỉ có một mình bà ta biết chân tướng sự thật.
Chuyện này khiến bà ta nghẹn trong long tới mức hoảng hốt.
“Ông nó, tới, tôi nói với ông chuyện này.” Tôn Mai kể thân thế của Khương Yến Đường cho ông tạ nghe.
Ông Tạ suýt chút nữa không cầm chắc điếu thuốc trong tay, tàn thuốc đỏ rực rơi trên quần áo, cháy xém mấy lỗ nhỏ.
“Cái gì? Cái gì?!”
“Suỵt, ông nhỏ giọng một chút,, đừng để cho người khác biết.” Tôn Mai cười: “Con chúng ta hiện tại chính là con cái của cán bộ, vừa có văn hóa lại có điều kiện, về sau nó sẽ có tiền đồ xán lạn, cũng không thể để người khác đoạt đi thân phận của nó được.”
“Bà… bà…” Ông Tạ sau khi biết được chân tướng đã chịu phải kích thích quá lớn, không nghĩ tới Tạ Minh Đồ vậy mà không phải con trai ruột của ông, mà thanh niên trí thức Khương trong thôn mới là con ruột của ông ta và Tôn Mai.
Nói như vậy, Tạ Minh Đồ… mới là con cháu của đại viện, mà con ruột của chính mình là đi đoạt thân phận của nó.
Ông Tạ vỗi bỏ bụi bặm trên người, nhìn cây thuốc lá và cái tẩu ngây người ra: “Bà nó này, về sau chúng ta vẫn cứ đối xử với đứa trẻ Minh Đồ này tốt một chút đi.”
“Làm người phải có lương tâm một chút.” Trong lòng ông Tạ đầy bất an, biết được người ưu tú như thanh niên trí thức Khương là con ruột của mình, ông cũng cảm giác được phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ.
Nhưng mà Tạ Minh Đồ là lão ngũ, vốn những cái mà thanh niên trí thức Khương hưởng thụ chính là của nó mà… nó mới là con cháu của cán bộ trong đại viện.
Vợ ông ta bị ma quỷ ám ảnh mới mang con đi đổi với nhà người ta, nhà ông đã làm chuyện trái lương tâm đ*o đức mất rồi.
“Tôi đã có đủ lương tâm rồi.” Tôn Mai trừng mắt liếc ông một cái: “Nếu mà tôi không có lương tâm, vừa mới đổi thằng bé đói về đây tôi đã bóp chết nó rồi, dựa vào đâu mà tôi phải nuôi con cho người khác chứ?”
“Đã nuôi nó lớn cho nó ăn uống, còn không biết đủ?”
…
Tạ Minh Đồ nắm chặt đệm chăn dưới thân, gân xanh ngón tay anh nhô lên, sau khi dùng hết sức lực toàn thân để nắm chặt, ngược lại lại buông ra.
Anh vô thần mà nhìn xà ngang trên trần nhà.
Đôi khi tai quá thính là một chuyện thống khổ vô cùng, cuộc nói chuyện của ông Tạ và Tôn Mai anh đều nghe thấy hết.
Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, có đứa trẻ ngây thơ chạy theo sau lưng một người phụ nữ khóc lóc gọi “mẹ”, người phụ nữ phía trước lạnh lùng, bên tại lại không ngừng quanh quẩn một câu:
“Nếu mà tôi không có lương tâm, vừa mới đổi thằng bé đói về đây tôi đã bóp chết nó rồi, dựa vào đâu mà tôi phải nuôi con cho người khác chứ?”
…
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, anh xoay người, lại mở to mắt một lần nữa, thấy được dung mạo điềm tĩnh khi ngủ của Tô Hiểu Mạn, hô hấp của cô vững vàng, trong hơi thở ra mang theo chút hương khí ngọt ngào nhè nhẹ.
Vừa nhìn thấy cô, những thứ mưa rền gió dữ trong lòng đó ngay khoảnh khắc này lắng xuống dưới.Bàn tay thon gầy đầy vết chai sạn trên lụa tơ tằm mềm mại bắt được bàn tay trắng nõn kia.
Tạ Minh Đồ nghĩ, anh chỉ cần Mạn Mạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà họ Tô, lần này ra khỏi nhà, cũng mua về cho người nhà họ Tô không ít đồ vật, chuẩn bị thuốc lá cho cha Tô, mua quần áo cho mẹ Tô, còn mua kem dưỡng da cho chị dâu, giày và thắt lưng cho mấy người anh trai.
Tạ Minh Đồ còn thức dậy sớm hơn, đã đi ra ngoài chạy qua một vòng, trên tay cầm theo một cái rổ trở về.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm khẳng định anh lại trộm đi chuẩn bị đồ vật, dù sao cũng là về nhà mẹ đẻ với cô, muốn làm một người con rể tốt, đương nhiên là muốn lấy lòng bố mẹ vợ và mấy người anh trai vợ.
Cô vốn dĩ cho rằng trong rổ tre sẽ là một con thỏ, kết quả lại là một con gà mới giết.
Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt, nghiêng đầu không nhịn được dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Tạ Minh Đồ: “Có phải anh vẫn còn cất giấu thịt hay không?”
Thỏ hoang thì thôi đi, lúc này tới gà cũng có, lại còn là gà tươi sống vừa mới làm thịt.
Xem ra Tạ Cẩu Tử đã tu luyện cái kế “Minh tu sạn đạo ám độ trần thương” quá nhuần nhuyễn rồi, có thể nuôi chính mình thành kẻ to con như vậy cũng không dễ dàng chút nào, Tô Hiểu Mạn vỗ cái lưng cứng rắn của anh.
Một con gà cũng không tốt lắm, vì đi gặp mẹ vợ, lấy hết cả hàng bảo bối cất giấu ra.
Tạ Minh Đồ nhìn thấy bộ dáng hai mắt lấp lánh của cô, nhịn không được cười cười gật đầu: “Còn có.”
Với cái bộ dáng Chu Bái Bì chim tới rút lông kia của Tôn Mai, làm sao Tạ Minh Đồ có thể trộm nuôi được gà, thời buổi này nuôi ra được 1 con gà không dễ chút nào, chẳng lẽ là Tạ Minh Đồ tốn tiền mua?
Tạ Minh Đồ: “Nuôi trên núi.”
Tô Hiểu Mạn: “??? Anh nuôi ở trên núi???”
Còn có thể nuôi gà ở trên núi? Xung quanh thôn Kiều Tâm của bọn họ xác thật có không ít rừng già núi sâu, không ai sẽ chui rúc vào những cánh rừng kia, nhỡ đâu gặp phải rắn rết hổ báo gì đó, lại mất cả mạng như chơi.
Tạ Minh Đồ chần chờ gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “Trước đó thả mấy con gà con vào đó, giờ lớn hết rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Còn có thể làm như vậy? Cho nên mấy con gà này lớn lên ở trên núi bằng bản lĩnh của chúng nó sao?
Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy đây cũng là một biện pháp tốt, nuôi thả gà ở rừng sâu núi già, chính chúng nó sẽ kiếm ăn ở xung quanh, không được ăn thức ăn chăn nuôi, chỉ có thể ăn sâu với rau dại.
Giống hệt gà thả vườn trong vườn trái cây?
Cho nên gà nuôi ra như vậy khẳng định sẽ bị gầy, nhưng mà chất thịt sẽ không tồi, thịt của con gà trải qua rèn luyện sẽ vừa ngọt vừa chắc, là gà thả vườn ngoan cường tự trưởng thành.
Con gà được nuôi ra như vậy, cũng không biết nên xem là gà rừng hay là gà nuôi nữa.
“Nhưng mà không đúng lắm, Minh Đồ, không bị những người khác phát hiện ra sao?” nuôi gà ở trên núi nếu bị những người khác phát hiện chẳng lẽ họ không chộp mất hay sao?
Tạ Minh Đồ lắc đầu liên tục: “Không đâu.”
Tô Hiểu Mạn suy đoán khẳng định rằng anh có căn cứ bí mật riêng.
“Anh dẫn Mạn Mạn đi xem nhé?”
Thật ra Tạ Minh Đồ chẳng có gì cần dấu giếm cô cả, Tô Hiểu Mạn nghe thấy lời này lại lắc đầu: “Chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt, một người là anh biết còn được, em biết thân thủ anh nhanh nhẹn, người bình thường không theo kịp anh được, nhưng hai người chúng ta thì quá gây chú ý, để lại dấu vết, lỡ như có người phát hiện thì không tốt lắm đâu.”
Ít nhất cũng phải chờ tới khi bọn họ rời khỏi nhà họ Tạ.
“Thỏ là được rồi, về sau anh đừng có bắt gà ra nữa, quá lộ liễu.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Đều nghe Mạn Mạn hết.”
Sau khi nói xong, lại bồi thêm một câu: “Anh bắt thỏ cho Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn buồn cười, cảm thấy anh quá mức tự tin đi: “Thật sự có nhiều thỏ chờ anh bắt như vậy sao?”
Tạ Minh Đồ chớp chớp đôi mắt: “Anh biết tầm trăm cái hang thỏ, chưa có bắt hết.”
Tô Hiểu Mạn cạn lời cứng họng: “...”
Cô tin tưởng lời Tạ Minh Đồ nói tuyệt đối không hề khoa trương, mà là sự thật, anh thật sự biết nhiều hang thỏ như vậy, hiểu biết nơi sinh sống của đám thỏ trên núi.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy trước đây chính mình quá đơn thuần, bằng độ thính tai của Tạ Cẩu Tử, ở trên núi chắc chắn anh sẽ có thịt ăn.