Anh rất ít khi mang thịt về nhà họ Tạ, ở nhà họ Tạ, không bao giờ đến lượt anh được ăn thịt.
“Có phải thỉnh thoảng anh sẽ đi cho thỏ ăn hay không?”
Tạ Minh Đồ thành thật gật đầu: “Đi cắt chút cỏ xanh.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Thật đúng là bắt rồi nhưng vẫn có thể sinh sôi thêm.
Lấy độ thính của anh, nói không chừng còn có thể nghe được con thỏ trong hang đó hôm nay có ở nhà hay không.
Tô Hiểu Mạn thổn thức cảm thán một tiếng thật là hâm mộ quá đi.
Cô cảm giác người yêu của mình thật là lợi hại!
Nhưng mà…
Tô Hiểu Mạn nhón chân, dơ tay nhéo vành tai Tạ Minh Đồ, ở lúc anh khom lưng cúi đầu, ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Lỗ tai anh lợi hại như vậy, năng lực này đừng để người khác dễ dàng biết được.”
Tuy rằng đây là một cái năng lực cường đại khiến người khác vô cùng hâm mộ, nhưng mà nếu người bình thường biết có người có năng lực như vậy thì sẽ chỉ biết sợ hai anh, sợ hãi anh, bài xích anh, lo lắng có khi nào những lời nói của mình đều bị anh nghe lén mất.
“Anh biết rồi, Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ ôm eo Tô Hiểu Mạn, nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.
Từ nhỏ anh đã biết được chuyện này.
Mạn Mạn cẩn thận nhắc nhở anh như vậy, để ý tới anh, làm anh cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Đi thôi, cùng em đi về nhà mẹ đẻ.”
“Đứa nhỏ Hiểu Mạn này hôm qua đã về rồi à, chắc hôm nay sẽ về bên này thăm anh chị? Em lâu lắm không gặp con bé, nhớ nó muốn chết, Đường Hồng, con cũng rất muốn gặp chị Hiểu Mạn của con nhỉ?” Sau khi nghe nói Tô Hiểu Mạn đã trở lại, Dương Quế Hoa vội vàng thúc giục Tô Quốc Đống về nhà họ Tô, chờ gặp Tô Hiểu Mạn và người chồng nghèo khổ của cô ấy.
“Con cũng muốn gặp chị Hiểu Mạn cùng anh rể.” Đường Hồng là một cô gái mặt tròn, có lông mày rậm và đôi mắt to, nói chung là không đẹp cũng không xấu, trên người cô ta mặc bộ quần áo mới, bây giờ có người yêu chuẩn bị kết hôn, vì vậy học theo cách trang điểm của các cô gái trong thành, cũng kẻ lông mày và tô chút son đỏ lên miệng.
Mặc dù quê mùa hơn so với cách ăn mặc của các cô gái trong thành, nhưng mà ở nông thôn, cách ăn mặc này cũng coi như hợp thời trang, rốt cuộc so với những phụ nữ trong thôn mặt xám mày tro, không trang điểm gì thì trông cô ta hiện đại hơn nhiều.
Đường Hồng rất tự hào về bộ quần áo đang mặc và cách trang điểm bây giờ của mình, cô ta cho rằng bản thân mình như này có thể vượt trội hơn nhiều so với người đẹp từ nhỏ đến lớn là Tô Hiểu Mạn.
Cuộc nhân của Tô Hiểu Mạn không được tốt đẹp, cho dù trước kia có là đóa hoa xinh đẹp như thế nào thì lấy phải một người chồng không tốt cũng sẽ nhanh chóng bị lụi tàn mà thôi.
Cô đã từng nhìn thấy những người phụ nữ lấy chồng ở nông thôn, sau khi kết hôn vì để chăm sóc chồng con và cuộc sống gia đình mà tay chân và khuôn mặt của họ đều trở nên thô ráp, xấu xí..
Vì vậy lấy chồng trong thành vẫn là tốt nhất, cô ta sau này chính là vợ của công nhân, Tô Hiểu Mạn trông xinh đẹp thì như thế nào, còn không phải lấy được người điều kiện không bằng cô ta sao?
Vốn dĩ nghe được con gái đã trở về, trong long Liễu Thục Phượng vô cùng vui vẻ, nhưng mà sau khi nhìn thấy đôi mẹ con khiến người ghét này ở nhà mình, khuôn mặt bà không vui lắm.
Nhưng dù vậy trong lòng Liễu Thục Phượng vẫn vô cùng vui vẻ, bây giờ bà muốn nhìn thấy con gái hơn bất kì ai khác.
Chị dâu cả nhà họ Tô cười trêu mẹ chồng mình, "Mẹ, hôm qua Hiểu Mạn về rồi, cậu cả của bọn con chạy đến nói với mẹ, mẹ không đi đón Hiểu Mạn cũng không nói làm gì, còn không cho bọn con đến đón em ấy.”
Liễu Thục Phượng hừ hừ nói: “Con bé bây giờ đã là con dâu của gia đình người ta, người làm mẹ như mẹ, chẳng lẽ còn phải tự mình chạy đến cổng làng đợi nó trở về.”
Chị dâu cả Anh Tử cúi đầu cười, trong lòng nghĩ rằng mẹ chồng cô chỉ đang giả vờ thôi.
“Nghe nói ngày hôm qua Hiểu Mạn trở về gây ra náo động rất lớn, mọi người đều nói bề ngoài của Tạ lão ngũ thay đổi rất nhiều, nghe bảo anh ta trở nên vừa cao lớn, vừa đẹp trai, đứng bên cạnh Hiểu Mạn nhà chúng ta vô cùng đẹp đôi.”
“Tất nhiên! Việc này mẹ biết từ lâu rồi.” Bề ngoài Liễu Thục Phượng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lo lắng muốn chết, bà rất nóng lòng muốn nhìn thấy con gái và con rể của mình.Lượt xem: 1,261
Nhưng bà sao có thể tỏ ra háo hức chạy đến đấy xem chứ, phải đợi con gái và con rể về thăm mình.
“Vẻ bề ngoài của chồng Hiểu Mạn đã thay đổi? Còn có thể thay đổi ra sao chứ?” Dương Quế Hoa cùng con gái Đường Hồng của bà ta cùng nhau cười thầm trong lòng.
Trong lòng nghĩ, chỉ là một tên nhóc nhà nghèo, dù có thay đổi như thế nào thì cũng có thể thay đổi thành dáng vẻ gì được chứ, chẳng lẽ còn có thể biến thành tiên trên trời được sao?
Sao có thể so được với vị hôn phu của Đường Hồng nhà cô ta chứ.
“Mẹ! Mẹ!” Anh cả Tô đứng ở ngoài hô lớn, “Hiểu Mạn cùng em rể đến rồi!”
Đôi mắt của anh cả Tô như có con dao nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ bên cạnh Tô Hiểu Mạn, anh vợ xem em rể càng xem càng khó chịu, chính là đống cứt trâu này đã bắt cóc cô em gái xinh đẹp của nhà bọn họ.
Nhưng mà này hôm nay, anh cả Tô cảm thấy nhìn đứa em rể hơn nửa tháng không gặp này, thuận mắt hơn so với trước đây nhiều.
Ngày hôm qua nghe mọi người nói, nó còn biết lái máy kéo để vận chuyển nữa.
Sau khi sửa sang lại vẻ bề ngoài, cả người trông cũng sáng sủa hẳn lên.
“Hiểu Mạn đến rồi à!” Chị dâu cả họ Tô cùng Liễu Thục Phượng đều nhanh chóng gác lại công việc, chạy ra ngoài sân đón người, hai mẹ con Dương Quế Hoa liếc nhìn nhau cũng chạy theo họ ra ngoài sân.
Tô Hiểu Mạn lên tiếng chào hỏi mọi người trong nhà, sau đó nói: “Anh, giúp em cầm đồ trong tay với, mấy cái này đem đến để trong nhà bếp, đây là một chút quà nhỏ Minh Đồ chuẩn bị cho mọi người.”
Anh cả Tô mở ra thấy bên trong có một con gà tươi sống, thì vô cùng bất ngờ nhìn Tạ Minh Đồ một cái.
Xem ra tên nhóc con này đi ra ngoài trải nghiệm một chuyến, cả người không chỉ trở nên thay hình đổi dạng mà còn thông minh, hiểu biết hơn trước.
Hiểu Mạn nhà anh trước đây kêu gào không muốn lấy kết hôn, bây giờ mở miệng gọi “Minh Đồ” vô cùng thân thiết, xem gia quan hệ của cả hai cũng có những bước phát triển vượt bậc.
Anh cả Tô thấy vậy thì nở một nụ cười vui vẻ, thoải mái nói: “Được, được rồi, để anh cầm nó vào bếp, dùng dao băm ra, lát nữa sẽ bảo chị dâu nấu vài món ngon cho hai đứa ăn.”
“Hiểu Mạn con ơi!” Liễu Thục Phượng nhìn thấy con gái, lập tức gọi to.
“Mẹ!”
“Con, cái đứa trẻ không lương tâm này! A! Đây là Minh Đồ sao!” Khi Liễu Thục Phượng nhìn thấy Tạ Minh Đồ, đôi mắt bà ấy lập tức sáng hơn bóng đèn, một đôi mắt nhìn chằm chằm anh, quên cả chớp mắt.
Tô Quốc Đống đứng bên cạnh có chút ghen tỵ.
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng cười gọi “Mẹ”.
Đột nhiên, Liễu Thục Phượng không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào vào lúc này, người thanh niên cao lớn đẹp trai trước mặt vậy mà lại là con rể của bà, thằng bé thoạt nhìn có vẻ thật thà và ngoan ngoãn, còn tươi cười rất dịu dàng nữa.
Bàn tay trắng nõn, mịn màng của Hiểu Mạn đang nằm gọn trong tay thằng bé.
Liễu Thục Phượng xoa xoa khuôn mặt, không được rồi, cảm giác vui vẻ không thể nói nên lời.
“Đây là Minh Đồ à, thằng bé này đẹp trai quá, mẹ nhớ hồi còn nhỏ con trắng trẻo, mềm mại giống một em bé may mắn vậy, trong thôn của chúng ta chỉ có con và Hiểu Mạn là hai đứa bé xinh đẹp nhất lúc mới sinh, lúc đó mẹ liền cảm thấy hai đứa các con thật có duyên, quả nhiên là thật sự có duyên mà.”
“Vào đi vào đi, mau cùng Hiểu Mạn vào nhà ngồi.” Liễu Thúc Phượng lúc này chính là biểu diễn sống động vai mẹ vợ nhìn nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ.
Sau khi Dương Quế Hoa và Đường Hồng nhìn thấy đôi vợ chồng bên ngoài kia, lập tức sững sờ tại chỗ, cái này……người thanh niên cao ráo, đẹp trai này chính là chàng trai nghèo nhất thôn Tạ Minh Đồ, người Tô Hiểu Mạn đã kết hôn sao?”
Không phải đã nói anh ta là một đống phân trâu sao?
Có đống phân trâu nào lớn lên đẹp như vậy sao, lại còn biết lái máy kéo…Ôi, cặp đôi trai xinh gái đẹp này đứng cạnh nhau, quả thực hấp dẫn ánh nhìn của người khác mà.