Dáng người Hứa Diễm Lan đã từng đẫy đà bây giờ lại gầy ốm đi không ít, sắc mặt tiều tụy, mặc kệ cho Tạ Diệu Tổ ầm ĩ, lúc trước cô ta ỷ vào những ngày sống ở nhà họ Tạ quá mức sung sướng, ngày thường cũng ở nhà mẹ đẻ tác oai tác quái, hiện tại nhà họ Tạ bị đổ, Tôn Mai bị bắt, nhìn thấy cô ta không khá lên được, nhà mẹ đẻ Hứa Diễm Lan liền bắt đầu coi thường cô ta và đứa con Diệu Tổ của cô ta.
Lúc trước cô ta dẫn theo Tạ Diệu Tổ về nhà mẹ đẻ, cũng do Tạ Diệu Tổ sống ở nhà họ Tạ nhiều năm như vậy, tính tình cũng đã sớm bị Tôn Mai chiều đến hư rồi, cái gì cũng phải tranh thứ tốt nhất, bá đạo không nói lý, đã vài lần tranh nhau ầm ĩ với con của anh trai Hứa Diễm Lan, Tạ Diệu Tổ đẩy con của anh trai cô ta ngã trên mặt đất đến chảy máu mồm, Hứa Diễm Lan bị ăn ba cái bạt tai của chị dâu.
Hứa Diễm Lan vốn dĩ cũng muốn phát tác tính tình của mình, ai ngờ được sắc mặt của cha mẹ và anh trai đều rất khó coi, cuối cùng tuy rằng không nói rõ nhưng lại đuổi Hứa Diễm Lan và Tạ Diệu Tổ ra khỏi nhà mẹ đẻ của cô ta.
Hứa Diễm Lan dẫn theo Tạ Diệu Tổ không có nơi nào để đi, đành phải về nhà họ Tạ, lại ở trong căn phòng bị sụp của nhà họ Tạ.
Người một nhà chen chúc trong lều chịu đói chịu lạnh, anh hai Tạ cũng là một người không có tài năng gì, không kiếm được mấy xu, anh cả Tạ mỗi tháng cũng chỉ bỏ được ra một chút tiền đưa cho ông Tạ, mà anh ba Tạ thì mỗi ngày ở nhà chỉ ăn với ngủ, anh ta căn bản không đi làm gì.
Như vậy gia, Hứa Diễm Lan hoàn toàn không chịu đựng được, cô ta dự tính ném Tạ Diệu Tổ cho anh hai Tạ, sau khi ly hôn thì quay đầu tái giá.
*
Cất đồ vật vào phòng cũ, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đi đến nhà họ Tô, Liễu Thục Phượng vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì nhìn ngắm từ trên xuống dưới một lần, hỏi han ân cần xem sau khi bọn họ đi đến Nhà họ Khương thì xảy ra những chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn một năm một mười kể rõ mọi chuyện cho bà ta.
Liễu Thục Phượng thở dài một hơi: “Không có nhận biết hay không, không nhận hảo, may mắn Minh Đồ nhà chúng ta còn có ông bà nội thương.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Mẹ à, con đã có mẹ rồi cũng không cần thêm một người khác.”
“Đúng rồi.” Liễu Thục Phượng cười vui vẻ, xoay người đi trong phòng bếp pha cho bọn một ấm trà nóng, lại cầm thêm hạt dưa đậu phộng bí đao và kẹo đi ra.
“Về sau thì sao, con có tính toán gì không?”
Tô Hiểu Mạn nói chuyện Tạ Minh Đồ muốn nhập ngũ cho Liễu Thục Phượng biết, Liễu Thục Phượng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng lại ủng hộ: “Tốt, con rể mẹ chắc chắn là có tiền đồ, chỉ là sẽ khiến cho Hiểu Mạn nhà chúng ta phải chịu ấm ức rồi phải đảm đương nhiều hơn.”
“Mẹ à, mẹ yên tâm đi, về sau con sẽ ở cùng anh ấy.”
“Mẹ yên tâm? Mẹ có thể yên cái gì tâm? Con ở cùng thằng bé, vậy thì chẳng phải là không ở gần mẹ sao?” Liễu Thục Phượng ra vẻ tức giận mà bẹp bẹp miệng.
Tô Hiểu Mạn cười: “Mẹ à, mẹ cũng sắp có cháu trai cháu gái, về sau có người để cho mẹ phiền rồi.”
Lần này bọn họ trở về, Dương Anh Tử của cô có mang, giờ này sang năm, chị dâu của cô cũng đã sinh con, chỉ không biết sẽ là một đứa cháu gái hay là một đứa cháu trai thôi, Tô Hiểu Mạn cũng rất mong chờ.
Nói đến chuyện cháu trai cháu gái tương lai, quả nhiên Liễu Thục Phượng rất vui vẻ: “Mấy ngày hôm trước mới kiểm tra ra là có, còn chưa ổn định đâu, mấy ngày này mẹ bảo con bé nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Bà ta vỗ hai cái vào mông con gái mình: “Còn con thì sao, khi nào mới cho cha mẹ ôm cháu ngoại đây.”
“Đứa bé mà con và Tạ Minh Đồ sinh ra chắc chắn lớn lên sẽ rất đẹp.”
Vẻ mặt Tô Hiểu Mạn dâng lên vẻ xấu hổ, ngay cả bước cuối cùng cô còn chưa làm được đây, ở đâu ra cháu ngoại chứ?Cô lắc đầu, chạy tới nói chuyện với chị dâu Dương Anh Tử.
Liễu Thục Phượng bắt được Tạ Minh Đồ, ân cần dạy bảo thúc giục anh và Hiểu Mạn sinh con, đáng thương Tạ Minh Đồ ngay cả chuyện cần thiết để sinh con cũng chưa được trải nghiệm lần nào, đã bị mẹ vợ dạy dỗ rồi.
Sợ hai đứa bé không hiểu, Liễu Thục Phượng đành phải nói rõ ràng ra một chút: “Để ý kỳ kinh nguyệt của Mạn Mạn nguyệt, nếu mà hai ba tháng vẫn chưa thấy có thì phải đi kiểm tra ngay, hiểu không?”
“Hai tháng đầu tiên nhất định phải cẩn thận.”
“Con đó, nhẹ nhàng một chút, tuổi trẻ khí thịnh cũng đừng quá quá mức…”
Trong lúc mẹ vợ dặn dò, Tạ Minh Đồ chỉ đành phải “Vâng vâng vâng” mà gật đầu mãi, bị mẹ vợ nói một lúc thì cơ thể anh cũng nóng lên sùng sục, sinh con với Mạn Mạn sao? Đây là chuyện mà trước kia cho dù nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến.
Tạ Minh Đồ cũng từng nghe một ít chuyện riêng tư không nên nghe, anh cũng biết khi biết làm chuyện đó, có thể Mạn Mạn sẽ không thoải mái, sẽ đau, anh sợ Mạn Mạn đau, sợ Mạn Mạn khóc, mới không dám làm đến bước cuối cùng.
Nếu Mạn Mạn không muốn, anh cũng sẽ không cưỡng ép cô.
Sinh con cũng rất đau, trước kia khi phụ nữ ở trong thôn sinh con, Tạ Minh Đồ cũng đã nghe được một chút động tĩnh, đau lên kêu ba ngày ba đêm cũng không sinh ra được, anh không muốn Mạn Mạn phải chịu loại tội này.
Trở về từ nhà họ Tô, dưới bầu trời sao mùa đông, hai người nắm tay nhau, Tô Hiểu Mạn rất thích cảm giác cùng người yêu nắm tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cô thích đôi tay thon thả và ấm áp kia của Tạ Minh Đồ.
Hai người nắm tay nhau, cho dù không nói gì cũng cảm thấy có một loại hạnh phúc nhàn nhạt bao phủ xung quanh, bên nghe tiếng gió kêu, dường như sắp có tuyết rơi, những con suối nhỏ ngày xưa giờ đã bị đóng băng, đêm mùa đông lạnh giá những cây cỏ ven đường cũng bị đóng băng, khi dẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt vô cùng thú vị.
Tô Hiểu Mạn nhịn không được nắm tay Tạ Minh Đồ, chạy quanh người anh một vòng, giẫm bên này, giẫm bên kia.
Tạ Minh Đồ bật cười trêu cô, nói: “Cẩn thận giẫm phải ổ rắn.”
“Tên Cẩu Tử thối tha này, anh dám trêu em, đang mùa đông làm sao có ổ rắn được, rắn không phải muốn ngủ đông sao?” Tô Hiểu Mạn vừa chế giễu anh vừa nhìn xuống chân mình, kết quả thấy được hình ảnh khiến cô bị dọa cho chóng cả mặt.
“A a a!!!” Cả người cô nhảy bắn lên người Tạ Minh Đồ: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, nhanh đi aaa!!!”
Vì sao con rắn chết tiệt này lại ngủ động trên con đường mòn ở nông thôn chứ?!
Dọa cô sợ muốn chết rồi.
Tạ Minh Đồ ôm cô vào lòng, mặc kệ cho đôi chân thon dài của cô quặp chặt lấy eo anh, đôi chân dài vẫn chậm rãi bước về phía trước.
Tô Hiểu Mạn ôm chặt lấy cổ anh, việc gặp rắn lúc nửa đêm khiến cô bị dọa cho kinh hồn bạt vía, sắc mặt sợ đến trắng bệch, hận không thể lập tức rời khỏi nơi gây án đáng sợ ngay lập tức.
Lại không ngờ rằng người đàn ông cô đang ôm lại càng đi càng chậm.
Tô Hiểu Mạn tức giận vỗ vỗ bờ vai anh, thúc giục nói: “Anh không thể đi nhanh một chút sao?”
Tạ Minh Đồ cúi đầu chạm vào trán với cô, ban đêm ánh sáng và bóng tối hòa vào nhau tạo ra ánh sáng mờ ảo, một vầng trăng trăng lạnh lẽo đang chiếu sáng trên đầu, anh chớp mắt, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mặc dù khuôn mặt cô bị dọa sợ đến trắng bệch, gió lạnh thổi rối tung mái tóc dài của cô, còn có vài sợi tóc bay bay dính trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng như vậy càng khiến khuôn mặt cô thêm một vẻ đẹp diễm lệ không thể diễn tả được.
Đặc biệt là khi cô tức giận, đôi mắt trừng lên vừa to vừa tròn.
Bộ dáng này của cô không thể nghi ngờ đã khơi dậy thói hư tật xấu của người đàn ông, trong lòng Tạ Minh Đồ không biết xấu hổ mà toát ra một suy nghĩ: Muốn bắt nạt cô.
Chàng trai trẻ Tạ Cẩu Tử cũng không thể hiểu được tại sao bản thân lại có ý nghĩ như thế kia, rõ ràng người muốn che chở bảo vệ cô ấy nhất chính là anh, nhưng lúc chỉ có hai người ở bên nhau, vì sao người muốn bắt nạt cô nhất lại chính là bản thân anh?
“Mạn Mạn….” Anh cúi đầu gọi tên cô, chỉ là tiếng kêu này không giống với mọi khi, nó vừa khàn khàn trầm thấp, vừa có chút triền miên lưu luyến.