Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 303.3 - Chương 303.304

Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn còn đang rất căng thẳng mà ôm anh, mới đầu cô vẫn nghĩ đến con rắn cô vừa gặp phải, nhưng khi nghe được giọng nói của anh, cô lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả âm thanh xung quanh dường như đều biến mất hết.

Cô không còn cảm nhận được sự giá lạnh của gió nữa, chỉ biết sững sờ nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ trước mặt mình, lúc này trong lòng Tô Hiểu Mạn bỗng xuất hiện một câu nói.

—— Anh là một người đàn ông trưởng thành.

Là người đàn ông mà cô yêu thương.

Sau này cô sẽ vì anh mà sinh con dưỡng cái.

Rõ ràng hai người họ mới chỉ quen nhau được vài tháng, nhưng Tô Hiểu Mạn lại cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều, không chỉ thay đổi về ngoại hình bên ngoài, còn có một sự thay đổi khó có thể diễn tả thành lời, cô là người chứng kiến ​​sự thay đổi của anh từ một cậu nhóc mới lớn lột xác thành một người đàn ông trưởng thành.

Lần đầu gặp mặt, chàng trai cúi đầu gầy như que củi kia nay đã trở thành một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, có cánh tay rộng lớn có thể ôm cô vào lòng một cách dễ dàng.

Anh ấy là người đàn ông có thể vì cô chống lại gió tuyết sương lạnh xói mòn, tương tự như vậy, anh ấy cũng là một người đàn ông có vô cùng vô tận dục vọng với cô.

Khi ý thức được điều này, trong lòng Tô Hiểu Mạn có chút sợ hãi và bối rối, hai má không tự giác mà nổi lên một tầng ửng đỏ ngượng ngùng.

Bây giờ cô càng ngày càng dễ dàng lộ ra dáng vẻ thẹn thùng ở trước mặt anh, rõ ràng trước đây khi hai người ngủ chung trên một chiếc giường, cô đều cảm thấy chuyện này rất là bình thường…..

Tạ Minh Đồ cúi đầu mỉm cười cắn môi của cô, anh thích nhất đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của cô, lúc cắn lên cảm thấy vô cùng thơm tho mềm mại, ngọt ngào như một viên kẹo vậy.

Đây là loại kẹo ngon nhất mà anh từng ăn.

"Anh thích ôm Mạn Mạn vào lòng như vậy, luyến tiếc không muốn đi nhanh hơn, nếu con đường này có thể dài hơn một chút nữa thì tốt quá."

Tô Hiểu Mạn vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hai má đỏ bừng làm mê lòng người, cô đột nhiên nhận ra tư thế bây giờ của hai người quá mức mập mờ, cô thậm chí còn có thể cảm giác được phía dưới đang có thứ gì đó chọc vào mông cô, khi ngẩng đầu lên thì thấy tên đàn ông xấu xa nào đó nhìn cô lộ ra nụ cười lưu manh.

Tên đàn ông xấu xa này.

Còn có đâu dáng vẻ cụp mi, rũ mắt thật thà ngây thơ ngày xưa, bây giờ tên đàn ông này chính là một con sói nham hiểm xảo quyệt vừa bắt được một con thỏ trắng nhỏ đáng thương, trước khi ăn vào bụng còn không quên dùng móng vuốt chơi đùa nó một chút.

"Thả em xuống." Tô Hiểu Mạn không muốn cùng con sói nào đó duy trì tư thế đáng xấu hổ này nữa.

Tạ Minh Đồ ôm chặt eo cô, nói: "Anh không thả, anh muốn ôm Mạn Mạn như thế này trở về."

Tô Hiểu Mạn muốn nhảy xuống, nhưng sức của cô làm sao có thể thoát được cánh tay rắn chắc của tên đàn ông Tạ Cẩu Tử này được chứ, sức lực đôi tay anh rất lớn, cô có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.

"Mặc kệ anh đấy." Tô Hiểu Mạn thấy sức cô đấu không lại anh thì từ bỏ không đẩy nữa, ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm.

Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi, Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời ban đêm là một màu xám xanh kì lạ, mưa tuyết rơi xuống, cái lạnh rào rạt thổi quét toàn bộ cơ thể, cô run lên vội vàng ôm chặt lấy cơ thể của Tạ Minh Đồ.

Vốn dĩ Tạ Minh Đồ còn muốn đi chậm một chút thấy cô bị lạnh thì tăng tốc, nhanh chóng chạy trở về nhà cũ của họ.

Gà vịt trong sân đã quay về chiếc chuồng ấm áp của chúng, sự trở về của hai người cũng không gây ồn ào gì cho mấy con vật nhỏ này.

Sau khi Tô Hiểu Mạn vào nhà, nhanh chóng chạy đi tắm nước ấm, sau đó nằm lên giường chui vào chiếc chăn tơ tằm ấm áp, một lúc sau trong bóng tối có một cơ thể bò lên giường, từ sau lưng ôm cô vào lòng.

Cô nhắm mắt lại, tưởng rằng buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng không nghĩ đến Tạ Minh Đồ chỉ là đơn thuần ôm lấy cô.

“Mạn Mạn. em muốn sinh con không?”

Tô Hiểu Mạn thật sự không thể hiểu được sao người đàn ông này nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên hỏi câu này, nghĩ thầm cái tên Cẩu Tử này, có bản lĩnh hỏi cô muốn sinh con hay không, vậy mà sao lại không có bản lĩnh cùng cô thực hành chút chuyện có thể sinh con chứ?

“Không muốn.” Tô Hiểu Mạn hừ lạnh nói.

Tạ Minh Đồ vội vàng nói: “Vậy thì hai chúng ta không cần sinh con.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Hôm nay Tạ Minh Đồ đột nhiên hỏi cô câu này, chắc hẳn là do Liễu Thục Phượng nói gì với anh, đoán chừng lại là thúc giục hai người nhanh sinh con.

Cô quay lại nhìn anh: “Anh không thích có một đứa bé lớn lên trông giống em sao?”

Tạ Minh Đồ trong tiềm thức trả lời “Muốn”, nhưng sau khi nghĩ một hồi thì anh lại liên tục lắc đầu: “Không sinh con.”

"Anh không muốn nhưng em thì muốn có một đứa con giống như anh đâu, là trai hay gái đều được cả." Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, không tự chủ được mà vươn tay sờ lên bụng của mình, cô vẫn đang mong chờ trong tương lai nơi này có thể mang thai một sinh mệnh nhỏ bé đấy.

Con của cô cùng Tạ Minh Đồ.

Cái tên Cẩu Tử chết tiệt này, luôn chỉ biết nói nhưng không chịu làm gì cả, chỉ dám nói đến chuyện sinh con, lại không dám làm chuyện có thể sinh con.

Chờ mấy chục năm về sau cô sẽ đem chuyện này ra chế giễu anh ấy.

“Vậy anh với Mạn Mạn chỉ sinh một đứa nhé.”

“Ừm.” Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý, nhắc lại thêm lần nữa: “Chỉ sinh một đứa.”

Dù là một đứa con trai nghịch ngợm cũng được, hay một đứa con gái nghịch ngợm cũng thế, đều chỉ sinh một đứa, chỉ sợ thật sự sinh ra là một đứa nhóc nghịch ngợm, thường xuyên leo nóc lật ngói……

Có lẽ đến lúc đó cô sẽ thấy hối hận.

"Được." Tạ Minh Đồ mỉm cười đồng ý, anh nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng hạnh phúc ôm cô vào lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tô Hiểu Mạn đợi một lúc cũng không thấy anh có hành động gì.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Cô cũng nhắm mắt lại, trong lòng chửi thầm anh mấy câu, cái tên đàn ông chỉ biết nói không biết làm này, nếu sau này anh còn như vậy thì em sẽ không cho anh chạm vào đâu.

Nhưng cô lại không biết rằng hôm nay Tạ Minh Đồ đã xem Hoàng Lịch ở nhà mẹ vợ.

—— hôm nay không thích hợp.

Dù sao làm Liễu Hạ Huệ nhiều ngày như vậy anh còn vượt qua được, Tạ Minh Đồ cảm thấy lần đầu tiên của anh và Mạn Mạn phải chọn một ngày thật đẹp.

Vì đón Tết nguyên đán, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã cùng nhau chuẩn bị rất nhiều đồ để ăn Tết, Tô Hiểu Mạn gói sủi cảo, làm bánh mật, bánh mì chiên, nấu một món cá mỗi năm đều có, Tạ Minh Đồ thì trải giấy đỏ, lấy bút lông chấm mực trong nghiên, viết mấy đôi câu đối xuân, chữ viết thư pháp của anh ấy cũng không tồi, liên tục viết vài câu đối sau đó mang năm sáu câu đối đến nhà họ Tô.

Bố vợ Tô Quốc Đống tỏ vẻ khó chịu lườm anh ấy vài cái, mẹ vợ Liễu Thục Phượng thì vui vẻ nhận lấy, nhiệt tình khen ngợi nói: "Ôi chao, đây là chữ viết của con rể mẹ à, sao lại có thể viết đẹp như vậy chứ."

Đúng mấy bà thím cũng đang ở nhà họ Tô, thấy vậy thì vô cùng ghen tị, dứt khoát nhờ Tạ Minh Đồ giúp mấy người họ viết đôi câu đối xuân, Tạ Minh Đồ cũng nhân tiện giúp họ viết một chút.

Vì vậy mà lúc anh ấy về đến nhà, trên người nhiều kiếm được thêm mấy đồng tiền và một túi kẹo bánh kẹo, còn có người tặng cho anh chuỗi ớt đỏ treo ở trên cổ, anh cũng cứ để nó treo như vậy mà đi về nhà.

Tô Hiểu Mạn ở nhà nhìn thấy tạo hình như kia của anh, thì cười đến đau cả bụng.

“Tiểu Đồ, tiểu Đồ, tiểu Thố, anh có biết lúc em nhìn thấy anh thì nhớ đến cái gì không? Em nhớ đến một món ăn!”

—— Đầu thỏ cay.

Trên cổ con thỏ treo một chuỗi ớt cay, còn không phải là món đầu thỏ cay sao.

Tô Hiểu Mạn giúp anh tháo chuỗi ớt trên cổ xuống, sai anh mang câu đối ra dán trước cửa, Tạ Minh Đồ còn đem giấy cắt thành hoa văn dán trên cửa sổ, anh quả thực là một anh Cẩu Tử vô cùng tài năng, anh còn tiện tay làm thêm vài chiếc đèn lồng đỏ rất đẹp đem treo ở dưới mái hiên.

Sau khi để anh đi tắm rửa xong, Tô Hiểu Mạn gọi anh vào ăn cơm tất niên.
Bình Luận (0)
Comment