Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 305.3 - Chương 305.306

Hôm nay hai người họ không đến nhà họ Tô, ở nhà cùng nhau ăn mừng năm mới, không có bâc bề trên nào khác chỉ có hai người ở bên nhau, Tô Hiểu Mạn còn châm hai cây nến đỏ, không khí vô cùng lãng mạn, ánh nến chiếu lên khuôn mặt của hai người.

Cho dù chỉ có hai người đón giao thừa cùng nhau nhưng Tô Hiểu Mạn cũng nấu một bàn đầy đủ các món, nào là gà vịt nhà nuôi, nào là cá nhà nuôi, nào là trong nhà….Không đúng, cá này là do Tạ Minh Đồ câu từ trong con sông đóng băng, mùa đông cá vô cùng béo, anh ấy câu được rất nhiều, trong đó còn có một vài con cá con, đã bị Tô Hiểu Mạn đem đi nấu món bánh cá chiên giòn.

Ở giữa bàn ăn còn có một bát canh sủi cảo to, cô múc cho Tạ Minh Đồ một bát, anh ấy húp một ngụm cắn một miếng, phát ra tiếng kêu sì sà sì sụp.

Tô Hiểu Mạn còn gói mấy cái sủi cảo nhân chân gà ngâm ớt cay, khiến cho anh ăn cay muốn chết.

Bà nội gửi tặng một hộp chân gà ngâm ớt cay, ông nội ăn xong còn phải kêu cay.

"Mạn Mạn, lần sau có thể không gói sủi cảo nhân này được không?" Tạ Minh Đồ uống một hớp nước, đôi môi của anh đã bị cay đến sưng vù lên.

Mặc dù anh có thể ăn cay, nhưng không có nghĩa là anh có thể ăn được đồ ăn cay như vậy.

Tô Hiểu Mạn cười bóp mặt anh, nói: "Tâm ý của bà nội, phải có người ăn, anh xem, nhiều đồ ăn như vậy anh đều ăn hết hơn nửa rồi."

“Ngoan nào, đây chính là món ăn bà nội tự tay làm, anh phải ăn nhiều một chút.”

“Nói không chừng lúc này ông nội, bà nội đều đang nhớ đến hai vợ chồng chúng ta đấy!!!”

Tạ Minh Đồ: “……”

Mặc dù như vậy, một bàn cơm Tất niên đã bị anh ăn sạch hết bảy tám phần rồi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh ấy quả thật như một cái máy tiêu diệt cơm vậy.

Ăn xong bữa cơm Tất niên cũng không có hoạt động vui chơi nào cả, hai người nắm tay nhau ngồi trước cửa nhà ngắm sao, trong thôn thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng về pháo nổ, cùng với tiếng ồn ào ríu rít của mấy đứa trẻ con.

Nắm lấy bàn tay anh, Tô Hiểu Mạn chỉ lên chiếc đèn lồng treo trên hiên nhà, bảo Tạ Minh Đồ dạy cô cách làm đèn lồng đỏ, cũng không biết dạy kiểu gì mà nụ hôn của anh liền rơi trên trán cô, sau đó cả người cô bị bế bổng lên, cánh cửa đóng sập lại chặn những cơn gió lạnh ở bên ngoài.

Mọi tiếng ồn bên ngoài đều không nghe thấy gì cả.

Chỉ có hai người ôm nhau trong ổ chăn ấm nóng.

Ngọn nến đỏ rực bên cạnh còn chưa kịp cháy hết, ánh nến mơ hồ run rẩy, phản chiếu hai bóng người lay động trên tường.

Từ cuối năm đến đầu năm, con thỏ nhỏ chui vào trong chuồng cỏ, cứ như vậy trải qua một năm.

Mùng một đầu năm.

Tạ Minh Đồ ngày xưa luôn quen thói dậy sớm nhưng lúc này vẫn còn nằm vạ trên giường.

Đêm qua trời mới có một trận tuyết, sáng sớm đã tan gần hết, nhưng trong tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ văng vẳng tiếng tuyết rơi rào rạt lúc nửa đêm, cùng với tiếng khóc và tiếng nức nở xin tha của cô.

Nhịn không được mà nhớ lại dư vị lúc đó.

bàn tay chống cằm, khởi động nửa thân thể, tay trái cuốn lấy một lọn tóc đen, anh nhẹ nhàng kéo Mạn Mạn vào sát chính mình.

Lọn tóc quấn quanh ở đầu ngón tay, đầu ngón tay muốn chạm tới gương mặt non mềm, lại rụt về ngay khi sắp đụng tới.

Luyến tiếc đánh thức cô.

Tối hôm qua cô đã quá mệt mỏi rồi.

Lại cầm lấy lọn tóc khác của cô, đặt xuống một cái hôn mềm nhẹ, biểu tình của Tạ Minh Đồ là hoàn toàn thỏa mãn.

Khóe miệng anh mang theo chút tươi cười mà chính bản thân anh cũng chưa phát hiện, cảm giác ngọt ngào kia chui vào nơi mềm mại nhất trong trái tim, cũng chỉ mới ngày hôm qua thôi, Tạ Minh Đồ lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng hư hỏng như vậy.

Anh chỉ muốn làm cho cô khóc, khiến cô xin tha liên tục, còn gọi anh rất nhiều lần là anh Minh Đồ, cho dù sau khi anh âu yếm Mạn Mạn xong nhất định cô sẽ không cho anh sắc mặt tốt.

Anh không cảm thấy hối hận chút nào.

Không những không hối hận mà thậm chí lần sau vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

Muốn làm cho Mạn Mạn khóc lên ở dưới thân anh.

Nếu không phải trải qua ngày hôm qua, Tạ Minh Đồ cũng không biết được rằng hóa ra trên đời này lại có chuyện vui sướng tới như vậy, anh vốn tưởng rằng giống như trước đó, để Mạn Mạn giúp cho anh, là anh cũng đã vô cùng thỏa mãn.

Mà hiện tại…

Chính mình trước kia dễ thỏa mãn như vậy đúng là ngốc và ngây thơ thật.

Nhớ lại đêm hôm qua, bên ngoài nhà tuyết rơi ngợp trời, trong phòng lại là ôn nhu lưu luyến, Mạn Mạn mềm như một vũng nước.

Khi thời gian trôi từ năm 1974 tới năm 1975, anh đang ở trong thân thể của cô.

Nếu tương lai mỗi khi qua năm mới, đều có thể như vậy được thì thật đúng là không còn gì tốt hơn.

Đương nhiên những lời này chắc chắn là anh không dám nói cho Mạn Mạn nghe, nhất định Mạn Mạn sẽ tức giận tới dậm chân, nói không chừng sẽ giống như là bà nội, đá vài phát trên đùi ông nội.

….

Một giấc ngủ này của Tô Hiểu Mạn tới tận giữa trưa, mãi cho tới khi cái dạ dày bắt đầu đói khát mà lên tiếng kháng nghị, cô mới mở ra đôi mắt đầy mỏi mệt.

Thân thể như sắp vỡ tan thành từng mảnh, trong lúc mơ mơ màng màng Tô Hiểu Mạn không nhịn được nhớ tới những bộ tiểu thuyết ngôn tình mình đã từng xem qua, miêu tả nữ chính như một con búp bê vải rách nát, đúng vậy, hiện tại cô cũng có cảm giác y như thế.

Sự thật chứng minh, không nên để đàn ông nhịn quá lâu, cũng không nên để họ nghẹn quá lâu, nhịn càng lâu thì họ bộc phát sẽ càng mạnh, rất khó có thể thừa nhận được.

Không phải là mọi người đều nói chỗ kia lần đầu sẽ chẳng ra gì sao? Vì sao tên Cẩu Tử thối này mới bắt đầu đã trực tiếp thể hiện lực eo của anh?

Đêm qua cô bị sống sờ sờ mở ra ăn vào bụng.

Tổng cộng có bao nhiêu lần, một hai ba bốn năm… Không đếm được, sau đó thì cô mơ mơ hồ hồ, chỉ còn lại có sự vui sướng đối phương mang tới cho cô mà thôi.

“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ đang canh giữ ở mép giường nhìn cô, trong không khí có mùi hương ngọt ngấy không rõ.

Anh nấu cháo đậu đỏ.

Tạ Minh Đồ không có bản lĩnh gì khác, chỉ có món cháo và nước cơm là ăn được, hiện giờ ở trước mặt Mạn Mạn, anh cũng không dám nấu nước cơm nữa.

Vừa mới sáng sớm đã đi ninh cháo đậu đỏ, thả đường đỏ cẩu kỷ táo đỏ vào, lúc này thấy Tô Hiểu Mạn đã tỉnh lại, nhanh chóng bưng một chén cháo vừa đặc lại vừa nhuyễn tới, ân cần mà dâng lên.

Tô Hiểu Mạn lười biếng nằm ở trên giường, uống hai hớp cháo đậu đỏ chấn an cái dạ dày đang đói tới kêu vang lên, trình độ nấu ăn của Tạ Cẩu Tử kém tới mức không còn gì để nói nữa, nhưng cháo lại nấu rất ngon.

Sau khi uống xong một chén, cô lười biếng duỗi người, hoàn toàn không muốn nhúc nhích, rúc trong ổ chăn, mùng một đầu năm muốn nằm liệt trên giường không muốn xuống đất.

Mở miệng chỉ huy Tạ Cẩu Tử đang ân cần làm hết việc này tới việc kia, sau đó hai người chơi cờ năm quân cùng với nhau, mỗi ván Tô Hiểu Mạn đều thắng, Tô Hiểu Mạn rất thích chơi cờ với Tạ Minh Đồ, bởi vì tên Tạ Cẩu Tử này rất thông minh và luôn sử dụng thủ đoạn rất cao tay để cho cô thắng.

Thắng nhiều quá cũng chẳng còn thấy vui nữa, Tô Hiểu Mạn lại vẽ một bàn cờ phi hành gia, bảo Tạ Minh Đồ khắc mấy miếng gỗ thành xúc xắc, tính toán cùng anh thử xem loại cờ hoàn toàn dựa vào vận khí này.

Nhưng mà…

Tô Hiểu Mạn ném xúc xắc rất nhiều lần, chưa từng có lần nào gieo được vào mặt sáu, Tạ Minh Đồ cũng như vậy, khó khăn lắm Tô Hiểu Mạn mới gieo ra mặt số sáu, Tạ Minh Đồ cũng gieo ra mặt sáu…

Sau khi gieo xong xúc xắc, Tô Hiểu Mạn lại thắng…

Cô còn cảm thấy đối phương làm cô thắng được còn đơn giản hơn.

Tên Cẩu Tử thối này hình như muốn gieo ra mặt nào là có thể gieo ra mặt đó, dọc đường đi cũng không biết đã tặng cho cô bao nhiêu cơ hội, ầy, thế mà thảo dân nhỏ bé Mạn Mạn lại có vận may quá kém.

Cho dù thắng được không phải nhờ năng lực của mình, Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng vui vẻ, cô thích được anh dỗ dành như vậy.

Sau khi dỗ cô vui vẻ thật sự, ôm lấy anh chủ động hôn vài cái.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm anh Cẩu Tử đa tài đa nghệ nhà cô, nếu mà xuyên về thời cổ đại còn có thể mở một cái sòng bạc, khẳng định kiếm được đầy bồn đầy bát.

Chơi cờ xong thì mệt mỏi, Tô Hiểu Mạn lại nghĩ tới những thứ khác để giết thời gian, nhớ tới những cặp tình lữ thời cổ đại, đánh cược đọc sách thổi tiêu tới uống trà, cô tuyệt đối sẽ không đánh cược với Tạ Cẩu Tử, đánh cược như thế nào cũng đều sẽ bị thua cả mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment