Hai nhãi con này ăn mấy miếng thì không muốn ăn nữa.
“Ăn không nổi nữa, chẳng ngon như mẹ làm gì cả.”
Tô Hiểu Mạn vẫn mang theo hồ lô ngào đường lên tàu hoả, đề phòng trên đường đi hai anh em chúng lại muốn ăn nữa. Ba người mua vé giường nằm, Tô Hiểu Mạn bế hai đứa nhỏ lên giường ngủ cho chúng ngồi chơi xếp gỗ, để hai đứa thành thành thật thật ngồi trên giường tự chơi với nhau.
Không thành thật thì cô cũng có biện pháp trị chúng, Tô Hiểu Mạn đọc ra một chuỗi tên của các loại đồ ăn, “Ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi, chờ đến lúc tàu hoả dừng ở chỗ ba của hai đứa thì sẽ dẫn các con đi tới tiệm cơm ăn cánh gà nướng, bánh bao thịt, thịt kho tàu xương sườn, đậu hũ tôm tươi, ngô nhân hạt thông……”
Hai anh em Tạ Nghiên và Tạ Dao cùng nhau gật gật đầu.
Mẹ ơi mẹ không cần nói nữa đâu, nói nữa thì trên đường đi bọn con đói bụng lắm.
Trên đường mà đói bụng thì chỉ có thể ăn cơm hộp trên tàu hoả, không có mấy món ngon mà mẹ và ông nội Quan nấu.
“Nếu hai đứa không nghe lời thì chúng ta sẽ đi tới nhà ăn ở trường học của ba mấy đứa ăn bánh bao kèm dưa muối.”
Hai đứa trẻ nhà cô đều rất thông minh, biết mẹ luôn luôn nói một không hai, nếu không nghe lời thì nhất định mẹ sẽ dẫn hai anh em đi ăn bánh bao kèm dưa muối thật.
Có ba ở bên cạnh thì không thể không tranh thủ đi ăn đồ ngon được.
So với ăn bạn bao kèm dưa muối thì vẫn là đi tới cửa hàng ăn tốt hơn.
Tô Hiểu Mạn tạm thời an tâm về hai nhãi con nghịch ngợm trước mặt, bây giờ chỉ cần chờ đến lúc ném hai đứa nhỏ cho cha chúng trông thôi.
Có ba chúng nó ở đây thì hai nhãi con này sẽ không quậy nổi đâu.
Chương 95:
Ngồi chơi xếp gỗ trên tàu hoả một lúc, cả hai đứa nhỏ dần thiếp đi trong âm thanh loảng xoảng của tàu hoả. Tô Hiểu Mạn dựa vào trên vách tàu ngủ bên người bọn nhỏ.
Vừa ngủ dậy thì nhân viên trên tàu đi tới từng toa tàu nói đã tới chỗ này chỗ này rồi, nếu muốn xuống tàu thì đừng ngủ nữa mà chuẩn bị hành lý dần đi.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, còn có một trạm nữa là đến nơi rồi.
Lúc này hai nhãi con cũng tỉnh dây, mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn cô, Tạ Nghiên: “Mẹ ơi mẹ, con đói bụng.”
Tạ Dao: “Mẹ ơi, con cũng đói bụng.”
“Vậy ăn một ít bánh kem trước đi.”
“Nhưng con còn muốn ăn cánh gà nướng.”
“Con thì muốn ăn bánh bao thịt……”
Hai nhóc sợ rằng nếu bây giờ ăn bánh kem thì đợi lát nữa tới tiệm cơm chỉ có thể ngồi bên cạnh giương mắt nhìn ba mình ăn uống thỏa thích.
Tô Hiểu Mạn: “…… Vậy các con chịu khó một chút, nếu không nhịn được thì ăn một chút nhé?”
Tạ Nghiên và Tạ Dao đều gật gật đầu.
“Bây giờ ăn một chút cũng không sao đâu, còn một trạm nữa mới có thể gặp được ba các con cơ.”
“Bây giờ ăn trước, tới lúc gặp ba thì các con sẽ lại đói bụng thôi.”
Tạ Dao nghĩ một lúc rồi gật gật đầu, quyết định vẫn sẽ ăn, Tô Hiểu Mạn cười cười đút một miếng bánh kem nhỏ cho cô bé.
Tạ Nghiên thấy em gái đã ăn rồi nên cũng chỉ có thể ăn cùng luôn, cậu nhóc nhét một miếng bánh kem thật to vào miệng.
“Mẹ ơi mẹ, con muốn xuống tàu quá.”
Tạ Nghiên là một đứa nhóc không lúc nào ngồi yên được. Bị nhốt ở trong một không gian nhỏ hẹp như tàu hoả rõ lâu khiến cậu nhóc không chịu nổi nữa.
“Sau khi về rồi con không muốn ngồi trên tàu hoả lần nào nữa đâu.”
“Sau khi về rồi chúng ta sẽ ngồi máy bay, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.”
“Máy bay thì có thể nhanh đến mức nào ạ?”
“Rất rất là nhanh luôn, con đi rồi sẽ biết, máy bay còn là do ba con lái nữa đấy.”
Tạ Nghiên nhăn cặp lông mày nhỏ lại, ngồi trên máy bay do ba lái? Máy bay sẽ bay ở trên trời, thực sự thì nhóc có chút sợ hãi.
Cậu nhóc vẫn chưa kịp suy nghĩ thêm thì tàu hoả đã đến trạm, Tô Hiểu Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ nhà mình đi xuống. Lần này cô tới đây rất nhẹ nhàng, không mang theo hành lý gì, chỉ nắm chặt tay hai đứa nhỏ xuống tàu.
Thập niên 80 vừa mới buông lỏng kinh tế, lúc này đúng thời điểm rối loạn nhất, mẹ mìn, ăn trộm hay móc túi cướp bóc trên đường đều ùn ùn không dứt. Có vài người vẫn luôn thành thật kiên định buôn bán để làm giàu, thế nhưng cũng có vài người lại cứ không đi theo con đường đàng hoàng mà chỉ muốn kiếm tiền bằng cách lừa gạt cướp bóc.
Tạ Minh Đồ đã đứng ở cửa ga tàu hoả từ sớm để đón ba mẹ con bọn họ. Ba mẹ con vừa mới đi ra ngoài thì hai đứa nhóc đã nhìn thấy ba mình nổi bật trong dòng người tấp nập. Tô Hiểu Mạn buông tay hai đứa nhỏ ra, nhìn chúng vung vẩy cẳng chân nhỏ chạy tới bên người ba mình.
Mỗi đứa ôm lấy một bên chân anh. Tạ Minh Đồ dịu dàng cười cười, mỗi tay bế một đứa nhỏ lên rồi đi về phía Tô Hiểu Mạn.
Hai đứa nhỏ đã lâu không được gặp mặt ba mình nên thực sự rất nhớ nhung, lúc này đều đang dùng hết sức dính lên người ba mình, hai cái miệng nhỏ nói chuyện không ngừng, “Ba ơi ba, con rất là nhớ ba luôn đó.”
“Anh trai nhớ ba, con cũng nhớ ba lắm đó.”
“Mẹ cũng rất nhớ ba luôn.”
Tạ Minh Đồ hôn mỗi đứa một cái, hai nhãi con trong lòng ngực lúc vừa mới gặp lại là lúc ngoan ngoãn nhất. Lúc này, hai đứa cứ như là hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhất thế gian vậy, vừa mềm vừa bụ bẫm khiến người ta yêu thích.
“Ba ơi ba, bao giờ thì chúng ta tới tiệm cơm ạ?”
“Bây giờ sẽ đưa các con tới đó luôn.”
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn nhìn nhau cười, người một nhà cùng gọi xe taxi. Đầu tiên là dẫn hai nhãi con này tới tiệm cơm, gọi một bàn đầy đồ ăn cho hai anh em chúng ăn đến no nê…… Không, phải là nhìn ba ruột của chúng ăn đến no nê mới đúng.
Dù sao đi nữa thì sức ăn của hai đứa nhỏ cũng không thể bằng ba ruột của mình được, thế nhưng hai đứa nhỏ này vẫn rất là vui vẻ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn mỗi người bế một đứa, cả nhà cùng đi chèo thuyền trên sông. Hiện tại trên bờ sông có không ít thuyền nhỏ hình trăng non đậu ở đó, rất nhiều cặp đôi yêu nhau tới đây chơi, ở chỗ này còn có thể nhìn thấy không ít người nước ngoài mũi cao da trắng.
Lúc chưa lên thuyền thì cả hai nhãi con đều ồn ào đòi lên thuyền chơi.
Sau khi lên thuyền, bạn nhỏ Tạ Dao nhát gan run bần bật mà rúc trong lòng ngực mẹ mình. Thuyền nhỏ trên sông tuy được làm bằng sắt nhưng lại vừa hẹp vừa nhỏ, còn cực kỳ chóng vánh. Ngồi trên thuyền cảm giác cứ như thân thể mình đang lay động theo gợn nước sóng sánh dưới sông vậy.
Khiến bạn nhỏ Dao Dao thích khóc nhè bị dọa sợ.
Cô bé mặc áo cứu sinh và Tô Hiểu Mạn cũng mặc tương tự cùng nhau ngồi trong góc thuyền, Tạ Minh Đồ thì đang dẫn theo con trai mình chèo thuyền. Bạn nhỏ Tạ Nghiên vui vui vẻ vẻ mà nắm mái chèo khua tới khua lui, nhìn thấy em gái mình đang sợ hãi, cậu còn cố ý điên cuồng lay động khiến con thuyền lắc lư dữ dội trong nước.
“Em gái à, em tới đây chèo thuyền cùng anh đi.”
Tạ Dao nghẹn miệng lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự quật cường mà khóc nức nở: “Không muốn đâu.”
“Mẹ ơi, nếu thuyền bị lật thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Hiểu Mạn ôm cô bé, “Không có việc gì, có ba ở đây nên thuyền sẽ không lật đây.”
“Anh trai sẽ làm lật thuyền mất……”
……
Sau khi dỗ dành Tiểu Dao Dao xong, Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ đưa hai mẹ con cô lên bờ trước, để Tạ Nghiên đi theo ba mình chơi trên thuyền là được rồi.
Ai biết cô vừa mới đưa ra đề nghị này thì ngay lập tức đã bị hai nhãi con từ chối luôn.
Tạ Dao thích khóc nhè không hề muốn đi lên bờ chút nào, “Con cũng muốn chèo thuyền mà……”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đứa con gái ngốc này thật đúng là đã nhát gan lại còn ham chơi.
Tạ Nghiên cũng không muốn em gái lên bờ trước, “Chỉ có mỗi ba với con cùng nhau chèo thì chẳng vui chút nào.”
Tạ Minh Đồ bế con gái lên, để cô nhóc ôm một cái mái chèo khác khua tới khua lui. Tạ Dao liếc mắt nhìn ba mình đang ngồi bên cạnh một cái, bỗng nhiên học theo bộ dáng vừa nãy của Tạ Nghiên mà ôm vẫn luôn mái chèo điên cuồng khua tới khua lui.
Tạ Nghiên đang ngồi bên cạnh cũng bị cô nhóc dọa cho sợ tới mức nhảy dựng.
Cậu nhóc còn bị mái chèo hất nước lên trên mặt nữa.
Tô Hiểu Mạn: “……” Sợ thì sợ thật đấy, nhưng gan vẫn lớn lắm.
Tạ Minh Đồ: “……”
Người làm anh trai như Tạ Nghiên không cam lòng, lại muốn ôm mái chèo điên cuồng múa may tiếp, thế nhưng lúc này Tạ Minh Đồ đã khống chế được hai nhãi con này. Anh chèo thuyền cập bờ để cả nhà đều lên bờ hết, không chơi trò chơi nguy hiểm như vậy nữa.