Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 479.5 - Chương 479.48

Sau khi mua cho mỗi đứa nhỏ một cái kẹo bông gòn, lại dẫn chúng đi tới vườn cây chơi một chuyến, buổi tối cả nhà cùng đi dạo chợ đêm. Tô Hiểu Mạn bế con gái nhỏ trong lòng ngực, con trai lớn thì đang cưỡi trên đầu vai Tạ Minh Đồ, vui vui vẻ vẻ khoe khoang với em gái: “Em gái à, anh cao hơn em nhiều.”

“Em có muốn tới so chiều cao thử không?”

Dao Dao thích khóc nhè lắc lắc đầu, cô bé cảm thấy mình là một cô bé dịu dàng, lại còn đang mặc váy nữa, không thèm ngồi cao như anh trai đâu.

Cả nhà đi chơi cả một ngày, ban đêm ở trong một khách sạn mới xây. Sau khi hai đứa nhỏ tắm rửa liền ghé vào trên giường ngủ sai như hai chú heo nhỏ, ngủ say đến nỗi gọi cũng không nghe thấy gì.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ nằm trên một cái giường lớn khác, lúc này rốt cuộc cũng có thời gian để hai vợ chồng tâm sự với nhau.

“Nuôi hai đứa nhỏ mệt mỏi quá đi mất, sau này giao hết cho anh đấy.”

“Được.”

Ngày hôm sau cô dẫn theo hai đứa nhỏ tới trường học của Tạ Minh Đồ, trước tiên là tới nhà ăn để ăn sáng. Hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao kiên quyết không ăn bánh bao kèm dưa muối, hai anh em muốn ăn bún nên gọi hai bát bún thịt bò.

Bát bún ở bên này rất to, chuyên cung cấp cho mấy người đàn ông trưởng thành ăn. Tạ Minh Đồ một mình ăn hết một bát, Tô Hiểu Mạn và hai đứa nhỏ cùng ăn chung một bát, kết quả là vẫn còn thừa lại.

Ăn sáng xong, cả gia đình cùng đi tới ký túc xá. Đồ đạc của Tạ Minh Đồ đều đã được đóng gói thu dọn xon xuôi, đang xếp chồng chất ở một bên. Lúc này đang trong kỳ nghỉ hè nên phần lớn mấy người bạn cùng phòng của anh đều không ở đây.

Tạ Minh Đồ lấy ra mấy món đồ chơi khắc bằng gỗ từ trong ngăn tủ ra cho hai đứa nhỏ, đây là anh tự tay làm vào thời gian rảnh rỗi. Mấy tấm gỗ nhỏ hợp lại thành một căn nhà gỗ, bên ngoài nhà còn có một xe chở nước nho nhỏ. Hai đứa nhỏ cầm căn nhà gỗ nhỏ này đi tới chỗ vòi nước, vừa mới vặn vòi ra thì dòng nước lách tách rơi lên trên xe chở nước khiến nó xoay tròn, còn phát ra tiếng kêu leng keng leng keng nữa.

“Oa!!”

“Anh ơi…… Nó còn xoay tròn nữa kìa!!”

……

Hai đứa nhỏ ngồi trên ban công chơi vô cùng vui vẻ, Tô Hiểu Mạn ngồi trên giường của Tạ Minh Đồ, tò mò hỏi anh: “Anh tặng quà cho hai đứa nhỏ, của em đâu? Quà của em thì sao?”

Tạ Minh Đồ cười cười nhéo mặt cô, “Có chứ, không thiếu phần của Mạn Mạn đâu.”

“Lại làm thỏ con cho em à?” Bây giờ Tô Hiểu Mạn đã có vô số thỏ con do anh tự tay làm, nhưng chú thỏ mà cô thích nhất vẫn là chú thỏ con với vẻ mặt suy yếu ghé vào trên núi nắm Mạn Mạn trong tay lúc trước.

“Không phải thỏ con.”

“Mạn Mạn đoán xem nó là cái gì đi?”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Em không đoán được, anh trực tiếp nói ra đi.”

Chẳng lẽ là tự tay làm một cái loa nhỏ cho cô? Hoặc là máy bay bỏ túi nhỏ?

……

Tạ Minh Đồ cầm một cái hộp gỗ tinh xảo màu đỏ đặt trước mặt Tô Hiểu Mạn. Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt, chẳng lẽ đồng chí Tiểu Đồ lại đánh trang sức gì đó cho cô nữa hả?

Cô mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong chứa đầy các cây gì đó có hình ống tròn nhỏ. Tô Hiểu Mạn cũng không biết đây là cái gì, nhìn như là bút, lại đoán đây hình như là son môi gì đó.

Tô Hiểu Mạn lấy ra một cây thì phát hiện chúng được làm cực kỳ tinh xảo, bên ngoài còn có hình điêu khắc trên gỗ, vẫn là khắc hình thỏ con quen thuộc. Câu mà cô vừa cầm ra được khắc hình thỏ con kiêu ngạo đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Cô sửng sốt, lại cầm ra một cây khác, lần này hình được khắc trên đó là thỏ con và bánh trung thu.

…… Rốt cuộc thì đây là thứ gì?!!!!

Tay nghề của đồng chí Tiểu Đồ bắt đầu đa dạng hơn rồi đấy hả???

Vừa mở cây được khắc hình thỏ con kiêu ngạo ra, Tô Hiểu Mạn lập tức thấy bên trong là một thỏi có màu đỏ tươi sáng.

Tô Hiểu Mạn: “??!!!!”

Đây lại là son môi sao?!

Thảo nào cô lại thấy quen mắt như vậy.

Cô vội vàng xoay thử, son môi lập tức nhô lên. Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm màu sắc này, thử tô lên trên cổ tay mình, nghĩ thầm cây son hình thỏ con kiêu ngạo này có màu hồng như ớt cay, hơi khác so với màu đỏ tươi một chút, thiên về nhạt hơn một chút.

Cô lại cầm một cây son khắc hình thỏ con lạnh lùng lên, vừa mở ra thì phát hiện cây này là màu hồng nhạt.

Cây son khắc hình thỏ con chèo thuyền là màu cà chua.

Cây son khắc hình thỏ con nhặt lá có màu tím khoai.

……

Còn có cây son khắc hình thỏ con cầm đèn lồng là màu hồng cánh sen chết chóc.

Cuối cùng, cây son khắc hình thỏ con xoè ô là màu hồng cam.

Tô Hiểu Mạn dùng ngón tay thử đếm qua thì phát hiện có tổng cộng tất cả là hai mươi thỏi son, mỗi một thỏi là một màu khác nhau. Chỗ này đếm qua cũng phải có hai mươi màu son khác nhau đấy?!!!

Tạ Minh Đồ xoa nhẹ mũi mình, trong giọng nói giả bộ vững vàng không gợn sóng nhưng thực chất lại đang âm thầm chờ mong được khen ngợi, “Em có thích không? Anh tự tay làm đấy.”

Cô kinh ngạc mà nhìn về phía Tạ Minh Đồ trước mắt, tên cún thẳng nam nhà mình bắt đầu lãng mạn hơn rồi sao? Vậy mà bây giờ còn biết tặng son môi cho cô nữa.

Rõ ràng là tới nơi này để học lái máy bay, không biết còn tưởng anh tới học cách làm mỹ phẩm đấy.

Làm gì có cô gái nào không thích son môi được?

Tô Hiểu Mạn nhớ rõ trước đây cô từng than thở với Tạ Minh Đồ, nói đồ trang điểm trong đoàn cô hiện tại quá là đơn điệu, son môi đều là màu hồng đậm, cũng không phân ra thành màu trần bì, màu đỏ tươi, màu hồng cam,……

Phần lớn đều là son để trang điểm khi lên sân khấu chứ không có màu son nào để tô hằng ngày cả. Màu trà sữa, màu cam san hô gì đó mới có thể tô trong ngày thường được chứ.

Tô Hiểu Mạn cầm một thỏi son màu cà chua trực tiếp bôi thử lên môi, phát hiện mấy cây son mà Tạ Minh Đồ làm cực kỳ chất lượng, màu sắc tươi đẹp không quá bóng, sau khi bôi lên môi thì cực kỳ đẹp.

Đã lâu rồi cô không được thấy mình trang điểm xinh đẹp như vậy.

“Màu sắc đẹp quá đi mất!!!!”

Tô Hiểu Mạn vui vẻ ôm lấy Tạ Minh Đồ, hôn hai cái lên mặt chồng mình khiến mặt anh có vết đỏ nhợt nhạt. Tạ Minh Đồ cúi đầu cười, ấn môi mình lên môi cô, “Thích không?”

“Em cứ yên tâm mà dùng, son này có thể dùng để dưỡng môi.”

“Cũng có thể ăn nữa.”

“Ngọt lắm đấy.”

Vừa nói xong, Tạ Minh Đồ liền liếm môi cô, Tô Hiểu Mạn cười cười ôm lấy anh, vừa vui vẻ lại vừa trách móc, “Anh ăn hết sạch son môi mà em vừa mới tô rồi.”

Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ, không lâu sau hai đứa nhỏ đi vào. Tạ Nghiên và Tạ Dao há hốc mồm: “……?!!!”

Tạ Nghiên: “Ba ơi, vết trên mặt ba là bị đánh ạ? Hồng quá đi.”

Tạ Dao lại nhìn qua phía môi mẹ mình, đôi mắt cô bé sáng cả lên. Hôm nay mẹ mình tự nhiên lại trở nên cực kỳ xinh đẹp luôn.

Tô Hiểu Mạn ho khan một tiếng, nghĩ thầm trước mặt bọn nhỏ cần phải đứng đắn một chút. Cô lấy khăn ướt lau sạch vết son môi trên mặt Tạ Minh Đồ đi.

Hôm nay hai người bọn họ lại dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi. Tô Hiểu Mạn cũng không quên mang hai thỏi son môi và gương trang điểm mà Tạ Minh Đồ đã tặng cô từ trước theo.

Có nhiều màu son như vậy, mỗi loại đều phải thử qua một lần mới được.

Dù chỉ dẫn bọn nhỏ đi dạo vườn bách thú thì cô cũng không quên tô một chút son môi. Đã lâu rồi cô không được tô son hằng ngày như vậy nên thi thoảng lại không nhịn được mà mở gương ra xem một lần.

Hơn nữa cảm giác khi dùng thỏi son này cũng rất thích, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với những thỏi son ở đoàn hát nhảy.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy nếu đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ không phải chế tạo máy bay, không đi làm nghề y, không đi làm đầu bếp thì còn có thể đi nghiên cứu làm đồ trang điểm cũng được, cũng rất là có năng khiếu đấy.

Làm ra được son môi tốt đến như vậy, chẳng lẽ anh dùng máy móc, phòng thí nghiệm hóa học và y thuật của cả Trung Quốc lẫn Phương Tây kết hợp lại để làm ra những thỏi son này?

“Hôm nay vui thật đấy.” Niềm vui của phụ nữ chỉ cần một thỏi son là đủ rồi, nếu chưa vui thì thêm mấy thỏi nữa là được.

Trong lòng Tạ Minh Đồ vô cùng vui mừng, có chút lâng lâng, nghĩ thầm nếu Mạn Mạn thích như vậy thì lần sau anh phải cải tiến thêm một chút mới được.
Bình Luận (0)
Comment