Tô Hiểu Mạn rất vui vẻ, Tạ Minh Đồ thì nhìn cô vui vẻ, Tạ Dao thì thỉnh thoảng lại ngửa đầu nhìn chằm chằm môi mẹ mình một lần. Một nhà bốn người chỉ có mỗi bạn nhỏ Tạ Nghiên nghiêm túc dạo vườn bách thú, nhìn con hổ bên này một lúc lại xem con khỉ bên kia một chút.
“Gào gào……” Vừa đi vừa học theo tiếng hổ kêu.
Mà đôi cha con kia thì chỉ nhìn Tô Hiểu Mạn chăn chú.
Tới dạo vườn bách thú ngoại trừ người một nhà giống như bọn họ thì còn có không ít các cặp đôi, từ chuồng khỉ đi tới chỗ gấu trúc, dọc theo đường đi có không ít người đều đi theo và tới gần gia đình cô.
Bọn họ chỉ chỉ môi mình: “Son này là mua ở đâu vậy?”
“Là hàng mới nhập về ở phía Nam sao?”
“Hai người là diễn viên à?”
……
Sau khi bị hỏi liên tiếp, Tô Hiểu Mạn mới nhớ tới trước đây vẫn đang cấm tiêu thụ son phấn, chỉ có ở sân khấu hay trên màn ảnh cần tới đồ trang điểm mới có thể buôn bán được, nhưng cũng chỉ được mua theo cách đặc thù.
Gần đây những yêu cầu này đã được buông lỏng rất nhiều, thị trường đồ trang điểm cằn cỗi sẽ trăm hoa đua nở sớm thôi.
Đây chính là việc làm ăn có lời mà.
Lần này đến Đông Bắc, Tô Hiểu Mạn đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đoàn ca múa nhạc hiện nay cô đang ở, tình hình của đoàn ca múa nhạc hiện giờ không giống với lúc trước nữa, cải cách đổi mới rất nhiều, trước kia tiền lương là dựa vào nhà nước, mà hiện nay một nửa số tiền lương lại yêu cầu đoàn ca múa nhạc phải tự trích lợi nhuận ra để chi trả cho diễn viên.
Ngay từ đầu tiền lương phúc lợi đặt chung với nhau, không ít người còn có thể cắn răng chịu đựng làm tiếp, cân nhắc xem nên gia tăng xuất diễn như thế nào để kiếm thêm thu nhập, sau đó trong xã hội càng ngày càng xuất hiện nhiều người nhận việc vận chuyển hàng hoá đường dài, bày hàng vỉa hè, bán thức ăn, bán quần áo từ từ giàu lên một cách nhanh chóng, mỗi tháng kiếm hơn một ngàn cũng không phải chỉ có trong mơ.
Việc này đã khiến tâm tư người ta thay đổi, người nhanh nhẹn thì không thể thỏa mãn với mấy chục đồng tiền lương mỗi tháng, mà muốn tận dụng kiếm nhiều tiền hơn nữa ở trong cái xã hội này.
Đặc biệt là ở trong một khu tập thể ở thủ đô như vậy, mới đầu trong một khu tập thể có mười mấy nhà thì trong đó có một nhà ban đầu hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng dựa vào bày quán bán hàng ở trên phố, cuộc sống lại có thể nhảy vọt lên vượt qua vô số gia đình khác, khiến cho những người trong khu đó ghen tị không ngừng.
Nhà có tiền hơn thì đã sớm dọn ra khỏi khu tập thể.
Không ít người đều khó chịu với khu tập thể chen chúc ồn ào này, dùng chung phòng bếp, dùng chung nhà vệ sinh, không gian nhỏ hẹp, muốn làm chuyện gì cũng không tiện, một gia đình có thể dọn ra khỏi khu chung cư này, đến ngôi nhà cao sáu tầng kiểu tây, ngay lập tức đã thành đối tượng hâm mộ của mọi người.
Vì muốn kiếm thêm chút tiền tiền, không ít diễn viên lựa chọn rời khỏi đoàn ca múa nhạc, có một vài người cho rằng ở phía nam có cơ hội, diễn viên cũng đi xuống phía nam, đi xuống phía nam để phát triển, cựu đoàn trưởng của đoàn ca múa nhạc cũng rời đi.
Tôn Y Y kết hôn sinh con, Phí Thư Oánh rời khỏi đoàn ca múa nhạc dân tộc…… Sau khi những gương mặt thân quen rời đi hết, tất cả đều thay thế bằng những người mới chỉ mới mười mấy tuổi.
Đoàn trưởng mới nhậm chức đối với những người cũ như các cô cũng vô cùng không chào đón, cho rằng thời đại thay đổi, đoàn ca múa nhạc cũng nên để những người trẻ tuổi thay thế, đoàn trưởng mới này rất không khách khí với Tô Hiểu Mạn, đã rất nhiều lần chèn ép cô trong tối ngoài sáng.
Sau khi bị Tô Hiểu Mạn cãi lại một trận thì đoàn trưởng mới này đã tính đợi sau khi cô trở về sẽ cho cô một bài học.
Nhưng mà Tô Hiểu Mạn đã sớm không muốn ở lại đoàn ca múa nhạc, đương nhiên cũng không cần phải nhìn sắc mặt của cô ta, hiện tại kinh tế tình thế từng bước buông lỏng hơn, bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, đúng là thời điểm thích hợp để bắt đầu lập nghiệp.
Mới đầu cô tính làm về thời trang, đầu tư ít, hồi vốn nhanh, nên rất dễ dàng để kiếm tiền, hiện nay ở trong nước thứ gì cũng thiếu, cho dù chỉ là làm đồ dùng phụ nữ như đồ lót, tất hay là quần áo giữ nhiệt cũng đều có thể kiếm đầy bồn đầy chén.
Bây giờ nhận được son môi mà Tạ Minh Đồ tặng, Tô Hiểu Mạn đột nhiên ý thức được còn chưa có ai khai thác thị trường đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da, so với thời trang thì còn tiện lợi hơn, lợi nhuận cũng kếch xù.
“Nếu không thì bắt đầu từ son môi đi, trên thị trường đã xuất hiện váy đỏ rồi, có thể ra mắt dòng son môi đỏ quyến rũ động lòng người.”
Tô Hiểu Mạn hỏi Tạ Minh Đồ trừ một hộp đưa cho cô này thì còn dư lại thỏi son nào hay không, Tạ Minh Đồ gật đầu, ở bên kia anh vẫn còn để lại không ít, chẳng qua những thỏi son đó đóng gói vô cùng đơn giản, chỉ dùng hộp plastic bình thường để đựng thôi.
……
Chờ đến khi Tạ Minh Đồ mở cái rương kia ra, Tô Hiểu Mạn mới phát hiện tên này thí nghiệm không ít loại…
Chỗ này đã có một cái rương son môi vô cùng lớn, có lẽ là hộp son mà anh đưa cho cô kia là kết quả thí nghiệm tốt nhất của anh.
“Anh có thể giúp em làm một loại ánh quang hay không?”
Tạ Minh Đồ sửng sốt: “…… Ánh quang?”
Tô Hiểu Mạn lôi kéo Tạ Minh Đồ, miêu tả cho anh nửa ngày, cái gì là ánh sáng, cái gì là son môi ánh quang, muốn sắc thái bão hòa độ thấp một chút, muốn sắc điệu vững vàng, thời điểm bôi lên miệng như thế nào thế nào……
“Anh có thể giúp em làm ra son kem hay không?”
“Đúng rồi, còn có nước tẩy trang……”
Tô Hiểu Mạn hứng thú bừng bừng lôi kéo Tạ Minh Đồ nói cả ngày, Tạ Minh Đồ nghe xong cũng muốn to đầu luôn rồi, anh còn không biết đồ trang điểm của phụ nữ còn có thể có nhiều loại, nhiều màu sắc như vậy?
“Chờ sau khi chúng ta trở về, em chọn cho anh mấy quyển sách, anh nghiên cứu thử xem.”
“Có thể làm ra mấy thứ đồ dưỡng da, nước tẩy trang, dầu tẩy trang hay không.”
“Anh Tiểu Đồ ơi, em biết nhất định anh sẽ làm được.” Vừa nói đến đồ trang điểm, Tô Hiểu Mạn đã cảm thấy rất kích động, lôi kéo cầm tay Tạ Minh Đồ.
Thế mà trước kia cô còn không muốn cho Tạ Minh Đồ học y, lúc này cô đột nhiên cảm thấy dù sao đối phương cũng học y thuật lâu như vậy rồi, lại còn có những sách cổ bí tịch mà sư phụ lưu lại, không chừng Tạ Minh Đồ còn có thể căn cứ vào những thứ kem mà quý phi thời cổ đại dùng để chăm sóc dưỡng nhan để làm ra những thứ mỹ phẩm dưỡng da khác.
Cẩu Tử ca nếu đi học hóa học cũng là người tài giỏi.
“Em lại đi mượn thêm mấy quyển sách hóa học về cho anh nghiên cứu nữa…”
Tạ Minh Đồ còn có thể làm sao bây giờ, anh chỉ có thể nghe theo lời vợ thôi: “Để anh thử xem.”
Tô Hiểu Mạn vui vẻ ôm lấy anh, cảm thấy ngày tháng vui vẻ đếm tiền trong tương cũng ở cách đó không xa rồi, trước kia Tô Hiểu Mạn cảm thấy, cho dù bọn họ không cái gì, chỉ cần dựa vào một căn nhà tứ hợp viện ở thủ đô cũng có thể nằm mà ăn, về sau lại mua thêm mấy căn nhà ở thủ đô, căn bản là không sợ thiếu tiền nữa.
Nhưng mà không có ai sẽ không muốn có nhiều tiền hơn nữa mà.
Mỗi thời đại đều có những mặt hàng xa xỉ của thời đại đó, lúc này không hưởng thụ thì đợi đến khi nào nữa? Cái gì mà máy giặt tủ lạnh TV xe máy Santana đều muốn mua về hết!
Ngày hôm qua trong lúc mang theo hai đứa bé đi dạo ở ngã tư đường, bọn nhỏ còn ao ước hâm mộ xe máy nhà người ta, tò mò hỏi những cái đó là cái gì.
Đến lúc kiếm được tiền rồi, nhà bọn họ cũng sẽ mua một chiếc.
Tuy rằng trước kia Tô Hiểu Mạn cũng không để xe máy vào mắt, nhưng mà người ở trong thời đại này thì đây lại là thứ đồ chơi mới mẻ nhất.
Cô từng nhìn Tạ Cẩu Tử lái máy kéo, Tạ Cẩu Tử cưỡi xe ba bánh, Tạ Cẩu Tử lái xe vận chuyển, cũng sắp nhìn được Tạ Cẩu Tử lái máy bay, về sau cũng không thể thiếu Tạ Cẩu Tử lái xe máy được.