Ở thập niên 80 lái được cái xe máy cũng đặc biệt nổi bật rồi, về sau lại mua Santana, xe hơi, xe việt dã, về sau lại mua xe thể thao cho bọn nhỏ, biệt thự ở thủ đô để cho ông nội bà nội và sư phụ ở đó, ra khỏi nhà ngồi lên xe của mình đi phượt…
Nghĩ vậy, sự nghiệp kiếm tiền trong lòng Tô Hiểu Mạn cũng căng lên.
Chuẩn bị thôi! Tất cả đều chuẩn bị hết!
Tạ Minh Đồ thấy đôi mắt vợ yêu của mình chợt lóe lên, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng khẳng định là cô rất vui vẻ, nếu những thứ như son môi này có thể làm cô vui vẻ như vậy, vậy thì về sau anh sẽ làm cho cô càng thêm vui vẻ hơn nữa.
Anh cảm thấy mình lại nên bổ sung một kho sách mới ở trong đầu.
Học thêm càng nhiều đồ vật, khiến cho Mạn Mạn càng thêm vui vẻ.
Nghĩ đến về sau trên mặt Mạn Mạn có thể sử dụng những đồ trang điểm mà mình nghiên cứu chế tạo ra, tim Tạ Minh Đồ cũng nóng lên.
Mấy năm nay đa số thời gian Tạ Minh Đồ đều ở trong trường, anh đối với loại đồ vật như tiền này cũng không phải rất mẫn cảm, đối với sự biến đổi của xã hội lúc này cũng không hiểu biết sâu sắc đến đâu, lúc này anh chỉ muốn làm cho vợ mình vui vẻ mà thôi.
“Anh Tiểu Đồ ơi, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Đương nhiên.”
Trước khi rời đi, Tạ Minh Đồ dẫn theo Tô Hiểu Mạn và hai đứa nhỏ, ăn một bữa cơm với Thẩm Minh Nhạc, hiện giờ Thẩm Minh Nhạc ở chỗ bộ đội không quân ở phía Đông Bắc, lần này cố ý nghỉ phép mang theo người yêu đến ăn cơm với bọn họ.
Thẩm Minh Nhạc rất vất vả mới có được người yêu, còn chưa kịp ở trước mặt Tạ Minh Đồ khoe người yêu của mình, đã bị đôi song sinh của nhà họ Tạ ở trước mặt làm cho mê mẩn luôn rồi.
Trong lòng Thẩm Minh Nhạc yên lặng rơi lệ, mình còn đang cảm thấy may mắn chuyện vất vả lắm mới có người yêu mà người ta đã sớm có con trai con gái đầy đủ rồi.
“Chào chú Thẩm, dì Tưởng đi con.”
Hai đứa bé vâng lời chào chú và dì.
Nghe hai đứa trẻ gọi chú, Thẩm Minh Nhạc càng cảm thấy hâm mộ. Người yêu Tưởng Dĩnh Quân mà anh dẫn đến lại đang chú ý đến son môi trên môi Tô Hiểu Mạn, hôm nay màu son trên môi Tô Hiểu Mạn là một loại màu đỏ nâu của bánh đậu đỏ, vô cùng rõ ràng, dịu dàng nhẹ nhàng, khuôn môi của cô vốn dĩ đã rất đẹp rồi, bây giờ lại tô thêm một chút son lại càng có tác dụng giống như vẽ rồng điểm mắt.
Tưởng Dĩnh Quân liên tiếp nhìn vào màu son trên môi cô.
Cô ta ở trong trường học cũng đã được coi như là người có dung mạo xuất sắc, hôm nay Thẩm Minh Nhạc nói muốn dẫn cô ta đi gặp đồng đội cũ và vợ của anh ta, còn nghe nói người ta đã sinh được hai đứa con, Tưởng Dĩnh Quân cho rằng người này sẽ là một người phụ nữ giản dị mộc mạc.
Ai biết vừa thấy mặt, vợ đồng đội cũ của Thẩm Minh Nhạc thế mà lại là một đại mỹ nhân, dung mạo của cô ấy đẹp đẽ diễm lệ, dáng người lả lướt hấp dẫn, da mặt trắng như tuyết không chút tì vết, hoàn toàn không giống như người đã sinh hai đứa con.
Ở trước mặt cô ấy thì mình mới là người có nhan sắc mộc mạc kia.
Đôi môi đỏ của cô ấy thật đẹp nha, luôn hấp dẫn sự chú ý của Tưởng Dĩnh Quân, môi của cô ấy bôi cái gì vậy? Đẹp quá.
Nhưng lại không khoa trương giống như diễn viên trên sân khấu, dùng ở trong cuộc sống hàng ngày lại vừa giản dị vừa đẹp.
Tưởng Dĩnh Quân nhìn chằm chằm môi Tô Hiểu Mạn ngây ra, ngay cả Thẩm Minh Nhạc cũng nhận ra người yêu của mình không thích hợp, anh ta dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào Tưởng Dĩnh Quân, Tưởng Dĩnh Quân lúc này mới như người mới tỉnh mộng, ý thức được mình nhìn chằm chằm đối phương như vậy thật là thất lễ.
Vội vàng mở miệng xin lỗi.
Tô Hiểu Mạn cười, chỉ vào môi mình: “Em đang nhìn son trên môi chị hả?”
Tưởng Dĩnh Quân gật đầu, dứt lời lại hỏi luôn: “Đúng vậy, chị mua ở đâu vậy?”
“Là nhà chị tự chế ra đó, nếu em mà thích thì chị có thể đưa cho em một thỏi, hôm nay chị còn mang thêm một thỏi son chưa dùng đến, em có muốn thử không?”
“Như vậy sao được chứ? Em có thể mua lại của chị không?” Tưởng Dĩnh Quân ngại ngùng lấy không đồ vật của người ta, nhưng cô ta cũng không thể bỏ lỡ thứ này, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt mị lực của son môi.
Lúc này, ngay cả ở tiệm cơm cũng đành phải vậy, người đàn ông dẫn theo hai đứa trẻ ở bên kia ăn uống thỏa thích, hai người phụ nữ ngồi ở bên cạnh nói chuyện về son môi.
Tô Hiểu Mạn đưa một thỏi son cho cô ta, Tưởng Dĩnh Quân cầm trên tay, không biết thoa son như thế nào, Tô Hiểu Mạn liền vươn tay dạy cho cô ta các cách để thoa son lên môi.
Tô Hiểu Mạn quan sát ngũ quan diện mạo của cô ta, bôi cho cô ta một kiểu thích hợp lên môi, mở gương nhỏ của mình ra cho Tưởng Dĩnh Quân xem, Tưởng Dĩnh Quân nhìn mình trong gương, màu môi xinh đẹp lại không quá mức mạnh mẽ, nháy mắt khí chất trên người đã thay đổi, giống như thay đổi thành người khác vậy. Loại màu đỏ này không giống với những màu đỏ khoa trương mà người ta thoa lên khi kết hôn.
“Chị Hiểu Mạn, tay chị khéo quá.”
“Em cảm thấy cả người em như cũng thay đổi luôn rồi.”
Son môi có thể xem như một đồ vật đầu tư nhỏ nhất lại có thể thay đổi nhan sắc lớn nhất trong tất cả những loại đồ trang điểm.
Không ít người có thể không có phấn nền, phấn mắt, má hồng, đánh khối, chuốt lông mi, nhưng nhất định phải có được một thỏi son.
Thời điểm Thẩm Minh Nhạc giương mắt nhìn thấy Tưởng Dĩnh Quân, cũng phải sửng sốt vài giây: “Hiện giờ anh mới phát hiện ra em lại xinh đẹp như vậy.”
Tưởng Dĩnh Quân vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ trước kia em rất khó coi hả?”
Thẩm Minh Nhạc bị nghẹn họng: “Anh không có ý này…”
Tưởng Dĩnh Quân cũng không quan tâm đến anh ta nữa, dù sao lúc này cô ta cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả đồ ăn cũng không tính ăn, sợ ảnh hưởng đến son trên môi mình.
Tô Hiểu Mạn bảo cô ta cùng đi ăn cơm, lau son trên môi đi, ăn xong rồi lại dặm lại sau, Tưởng Dĩnh Quân lúc này mới đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Hiểu Mạn lại dặm lại son cho cô ta.
Tưởng Dĩnh Quân tiêu ba đồng tiền mua một thỏi son môi, cô ta còn muốn mua cả gương trang điểm trong tay Tô Hiểu Mạn: “Cái này chị bán bao nhiêu tiền, đẹp ghê, có thể bán cho em luôn được không?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, đây là Tạ Cẩu Tử của cô làm riêng cho cô, cái này không thể đưa cho người khác được.
Tưởng Dĩnh Quân cũng không cảm thấy thất vọng, vui vui vẻ vẻ mà tách ra với mấy người nhà bọn họ đi theo Thẩm Minh Nhạc.
Thẩm Minh Nhạc đưa Tưởng Dĩnh Quân về nơi học viện y của cô ta, trên đường ở trong một góc nhỏ, vốn dĩ còn muốn hôn lén lên môi người yêu một cái, trước kia Tưởng Dĩnh Quân vẫn cho phép, hôm nay anh ta nhìn thấy đôi môi đỏ của người yêu thì vô cùng yêu thích.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp chạm vào môi, đã bị Tưởng Dĩnh Quân đẩy một cái nghiêng đầu đi chỗ khác.
“Hôm nay anh không được hôn em.”
Không được hôn làm mờ vết son trên môi cô ta.
“Em trang điểm đẹp như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh sao?”
“Anh là người yêu của em mà, con gái trang điểm vì người mình thích, môi đẹp như vậy, còn không đồng ý cho anh hôn một cái hả.” Thẩm Minh Nhạc cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Người yêu trở nên đẹp như vậy, không phải vì anh ta chẳng lẽ là vì người khác sao.
“Em muốn giữ lại son trên môi.” Tưởng Dĩnh Quân nghĩ thầm cô ta phải giữ lại để về cho mấy chị em của cô ta xem nữa.
“Đi nào đi nào, lần sau lại trang điểm cho anh xem, hôm nay em có việc phải về ngay.”
Thẩm Minh Nhạc: “… Lúc trước không phải em nói là em không vội sao?”
“Không phải em nói bạn cùng phòng nói chuyện đêm, em không muốn nói những chuyện đó cùng các cô ấy sao ……”
Tưởng Dĩnh Quân quá mức nôn nóng nói: “Bây giờ em phải về ngay, bye bye, đồng chí Thẩm.”
Thẩm Minh Nhạc nhìn cô quay lưng trực tiếp chạy đi, đột nhiên lại cảm thấy địa vị của mình ở trong mắt người yêu giảm xuống trầm trọng.
Một thỏi son thôi mà chẳng lẽ lại quan trọng như vậy sao?
Tưởng Dĩnh Quân về tới ký túc xá, quả nhiên, cô vừa đi vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý: “Dĩnh quân, không phải cậu đi ra ngoài ăn cơm với người yêu sao?”
“Chẳng lẽ là đi biểu diễn hả?”