“Trang điểm đẹp như vậy?”
“Cái nhan sắc này thật là xuất sắc!”
“Đây là son môi.” Tưởng Dĩnh Quân lấy ra khoe khoang với bọn họ, mấy cô gái trong ký túc xá đều xông tới.
“Tớ có thể thử được không?”
“Trước nay tớ còn chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ.”
“Chỉ có mấy người diễn viên mới có đúng không?”
“Cậu lấy ở đâu ra thế……”
Một đám mồm năm miệng mười, đều nói phải muốn thử một chút, Tưởng Dĩnh Quân cũng không phải người keo kiệt, dứt khoát để cho các cô đều dùng thử một lần.
Sau khi bôi son xong, một đám trong tay ai cũng đều cầm gương soi tới soi lui, trong nháy mắt, trong phòng ngủ yên tĩnh cực kỳ.
Yên tĩnh đến mức người ở phòng ký túc xá bên cạnh cũng tới gõ cửa.
Người ở phòng ký túc xá bên cạnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vừa rồi còn nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ truyền đến, cái gì tớ muốn thử tớ muốn thử, thật là đẹp!! Oa, đẹp quá!! Linh tinh, hiện giờ lại lặng ngắt như tờ.
Các cô ấy tưởng người ở phòng ký túc xá bên cạnh có ai mua bộ quần áo mới hay gì đó, cho nên tới la cà xem náo nhiệt.
Đẩy cửa mở ra lại thấy một đám con gái xếp hàng ngồi cầm gương.
Tiểu Trần ký túc xá bên cạnh: “…… Các cậu đang làm cái gì đó?”
“Chúng tớ đang thử son môi nè.”
“Oa! Các cậu muốn đi lên sân khấu biểu diễn sao?”
“Một đám ai cũng trang điểm đẹp như vậy!”
“Chúng tớ cũng không trang điểm, chỉ tô thêm chút son môi mà thôi… Thoạt nhìn đúng là khác rất nhiều, tớ cũng không nhận ra mình nữa rồi.”
……
“Dĩnh Quân, cậu bán bao nhiêu tiền, nếu không cậu bán lại cho tớ đi.”
“Cho tớ đi.”
Sau đó Tô Hiểu Mạn lại bán cho bạn học của Tưởng Dĩnh Quân ba mươi thỏi son môi, còn chọn mấy màu không quá nổi bật để dùng hằng ngày, nói cho các cô ấy nên dùng như thế nào, nên dùng hết trong bao nhiêu ngày… đây cũng coi như là khoản thu nhập đầu tiên của nhà bọn họ trong sự nghiệp bán đồ trang điểm.
Xong việc dẫn theo đồng chí Cẩu Tử và hai đứa nhóc con cùng nhau đi tiệm cơm ăn một bữa no nê.
Khi trở về bởi vì có sức lao động ba ba, cả nhà còn mua thêm không ít đặc sản, hai đứa nhóc con còn đòi mua thêm đồ chơi, Tô Hiểu Mạn mua cho bọn nhóc một ít, khiến cho hai tên nhóc này có một chuyến đi Đông Bắc vô cùng vui vẻ.
Chờ sau khi trở lại thủ đô, Tô Hiểu Mạn tính rời khỏi đoàn ca múa nhạc trước, rồi sau đó đi xử lý một loạt thủ tục từ chuyện nhãn hiệu đến chuyện mở xưởng, lúc này đang nâng đỡ các loại xưởng nhỏ của tư nhân, có lẽ còn có được tiện lợi không ít.
Các hạng mục công việc cụ thể, còn phải chờ sau này lại bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ hơn.
Mang theo bọn nhỏ đi chơi bảy tám ngày, cuối cùng cả nhà cũng vẫn phải đi về, vẫn ngồi máy bay mà đồng chí Tạ Cẩu Tử tự lái trở về nhà.
Cả nhà mang theo hành lý đi tới sân bay quân dân lưỡng dụng loại nhỏ, cái sân bay kia cũng thật sự rất nhỏ……
Lúc chỉ có hai vợ chồng, Tạ Minh Đồ cũng nói qua với cô không ít những chuyện thú sự khi mình điều khiển máy bay, mấy năm nay anh đã điều khiển qua không ít các loại máy bay, hiện giờ cũng xem như thuộc như lòng bàn tay, Tô Hiểu Mạn liền ở một bên nghe.
Dù sao cô cũng không hiểu chó má gì, chỉ có thể nghe các con số kích cỡ, mấy thứ đồ chơi đó cụ thể là cái dạng gì cô cũng không biết, kỹ thuật lợi hại hay không cô cũng không biết, chỉ có thể ở bên cạnh thi thoảng mở miệng ậm ờ vài câu.
Đương nhiên, những thứ yêu cầu bảo mật, Tạ Minh Đồ cũng sẽ không nói với cô.
Trước khi lên máy bay Tô Hiểu Mạn cũng đã từng nghe nói phi công từ trong quân đội ra ngoài, sau khi vào hàng không dân dụng, có đôi khi thao tác tương đối táo bạo, ngẫu nhiên sẽ bộc lộ tài năng.
Nhưng mà……
Tô Hiểu Mạn dặn anh, hy vọng anh lái vững vàng một chút.
Tạ Minh Đồ cũng bảo đảm với cô tuyệt đối ổn thỏa.
Tô Hiểu Mạn lúc này mới mang theo bọn nhóc lên máy bay, hai tên nhóc con này còn chưa từng được ngồi máy bay bao giờ nên cũng có chút sợ hãi, cho dù là Tạ Nghiên lá gan có lớn đi nữa, nhưng nghe nói phải ngồi máy bay trở về, cũng nhăn mày tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Không có gì, chỉ lo kỹ thuật của ba ba.
Nếu đổi thành người khác lái, chưa chắc cậu bé đã lo lắng chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn: “……”Cái tên nhóc này lại không tin tưởng ba của con như vậy sao?
Kết quả sau khi bạn nhỏ Tạ Nghiên vừa nhìn thấy máy bay, ngay lập tức lo lắng gì cũng bay đi hết, gấp không chờ nổi muốn lên máy bay ngồi, Tô Hiểu Mạn còn dẫn theo hai đứa nhỏ chờ ở sảnh sân bay, cùng nhau xem cảnh máy bay cất cánh.
Máy bay bay cao tận trời, rất nhanh đã biến mất không thấy, chỉ còn lại vệt mây bị đẩy ra còn dừng lại ở phía chân trời.
Vậy mà có thể bay lên cao tận trời như vậy!
Nhìn thấy cảnh tượng này Tạ Nghiên hưng phấn kêu to.
“Về sau con cũng muốn lái máy bay!”
Mà bạn nhỏ Tạ Dao thì bị dọa khóc.
“Mẹ ơi, nhỡ đâu rơi xuống thì làm sao bây giờ? Oa oa……”
“Con sợ lắm, mẹ ơi con muốn ngồi xe lửa cơ.” Tạ Dao dãy dụa trong lòng mẹ bé, khóc đến nấc lên.
Tô Hiểu Mạn: “…” đến cũng đến rồi, không cho ba ba mặt mũi như vậy sao.
“Yên tâm, ba ba lái máy bay nhất định sẽ không để Dao Dao rơi xuống.”
……
Tô Hiểu Mạn dỗ cô bé vài câu, ai biết con gái cô sau khi nghe nói là ba ba lái máy bay, cả người bé con lập tức an tâm, Dao Dao đúng là vô cùng tin tưởng vào ba ba bé.
Cả nhà bình an cất cánh, không bao lâu lại bình an hạ cánh, thời điểm xuống khỏi máy bay, Tạ Nghiên còn chưa đã thèm, Tạ Dao cũng rất vui vẻ được chị gái tiếp viên trên máy bay khen rất lâu, Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng đã về đến nhà.
Tạ Minh Đồ chưa đã thèm giống con trai, khi ra khỏi sân bay còn cảm thán với Tô Hiểu Mạn: “Vừa mới khởi động máy, còn chưa có lái được mấy vòng đâu.”
Tô Hiểu Mạn liếc anh một cái, nghĩ thầm anh cố chịu đựng, sau này vợ anh sẽ mua cho cho anh một cái máy bay tư nhân luôn.
—— Vậy thì lấy việc mua máy bay làm mục tiêu phấn đấu đi.
Trở lại thủ đô, Tạ Minh Đồ chuẩn bị đi đơn vị mới đưa tin, trong khi Tô Hiểu Mạn đang chuẩn bị hoàn tất thủ tục rời khỏi đoàn ca múa nhạc.
Sau khi Tô Hiểu Mạn nói phải rời khỏi đoàn ca múa nhạc, đoàn trưởng mới nhận chức nhìn cô một cách bất ngờ.
“Hiện tại thu nhập biểu diễn của chúng ta càng ngày càng tăng, cô ấy không cảm thấy việc rời đi lúc này thật đáng tiếc sao?”
“Công việc phù hợp cũng không chắc có sẵn để tìm.”
“Rất nhiều người cũng kiếm tiền bằng việc bày quán nhưng đều không kéo dài được bao lâu. Tôi có người bà con tháng trước bày quán kiếm lời không ít, kết quả tháng này bên cạnh quầy hàng tất cả đều là giống anh ta, giá cả còn thấp hơn, kiếm tiền càng ngày càng ít……”
“Đúng vậy, còn không bằng mỗi tháng đều cầm tiền lương.”
……
Không ít nữ diễn viên trong nhóm ca múa không nỡ để cô đi: “Chị Hiểu Mạn, chị cũng muốn rời đi đoàn ca múa sao.”
“Là muốn đi phía nam sao?”
Hiện tại phía nam đang làm khu kinh tế lớn, nghe nói bên kia đều phát triển rất mạnh, rất nhiều người đều đi phía nam để tìm kiếm cơ hội, cho dù là lấy đồ vật phía nam về đây bán, đều có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Có rất nhiều diễn viên cũng đi phía nam.
“Không có, chị vẫn còn ở đây, dự định về sau kinh doanh nhỏ.”
Tiểu Đinh lúc này cũng tính toán phải rời khỏi đoàn ca múa, cô ta và Tô Hiểu Mạn cùng nhau làm thủ tục rời khỏi đoàn ca múa, Tiểu Đinh là phải về nhà giúp công việc kinh doanh của gia đình.
Tiểu Đinh là cái đồ tham ăn, có thể nuôi một người tham ăn kén ăn như vậy, mẹ cô ta nấu ăn rất giỏi, hiện tại đã mở một cửa hàng nhỏ ở Bắc Kinh. Công việc kinh doanh phát đạt mỗi ngày, không rảnh để lo nhiều việc, còn tính toán thuê thêm người giúp đỡ.
Thấy tương lai ở đoàn ca múa của Tiểu Đinh không tốt, bà ấy không quan trọng mỗi tháng tiền lương của con gái, so với thu nhập của nhà hàng thì rất ít, dứt khoát làm Tiểu Đinh rời đoàn ca múa và về nhà làm kinh doanh tự do.
Tiểu Đinh thở dài một hơi: “Em không thích bưng thức ăn sát cái bàn làm tiệm cơm nhỏ.”
Trong lòng cô ta không muốn quay lại quán ăn nhỏ của mình để thanh toán tiền và giao nước dọn bàn, nếu có thể, cô ta vẫn muốn tiếp xúc với những ánh đèn sân khấu lấp lánh và xinh đẹp.
Tô Hiểu Mạn nói với cô ta: “Nếu là việc kinh doanh của chị bước đầu làm tốt, em cũng có thể tới làm cùng chị.”
“Chị Hiểu Mạn, chị là dự định kinh doanh cái gì?”
Tô Hiểu Mạn chớp đôi mắt: “Việc của phụ nữ.”