Tô Hiểu Mạn khắc dòng chữ này bên vỏ ngoài của thỏi son.
Mà bên trong cũng có khắc hai chữ Uyển Hề.
Lúc Cố Tiểu Nam vừa nhìn thấy dòng chữ này, ngay lập tức thích nó, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt ve hàng chữ nhô lên này, trong đầu bỗng dưng nhảy ra rất nhiều hình ảnh duy mĩ trong những câu thơ từ.
Dưới đáy thỏi son dán ngày sản xuất số màu và hạn sử dụng của thỏi son.
Ngoài ra còn tặng một tấm card nhỏ, trên tấm card giới thiệu vài cách tô son đơn giản nhất, sử dụng hàng ngày có thể bôi mỏng một chút, hoặc có thể bôi đậm, cũng có thể dùng tay tán son.
Cố Tiểu Nam nhìn kĩ một lát, lại không tính toán bôi luôn cho mình, mà là đợi người bán hàng kia tô son lên giúp chính mình.
Trong quá trình cô ta chờ đợi, rồi lại nghe nói trong quầy có bán nước tẩy trang và gương trang điểm, vì thế lại bị hấp dẫn ánh mắt.
Nước tẩy trang có thể lau son trên môi một cách dễ dàng, trên quầy bán một loại nước tẩy trang đựng trong những chiếc lọ rất nhỏ, cao ước chừng khoảng 10cm, cũng không quý giá lắm, mấy mao tiền. Mặt khác chính là những chiếc gương trang điểm hình tròn nhỏ như lòng bàn tay có thể gấp lại rất tiện, vừa mở ra bên trong sẽ có một chiếc lược nhỏ.
Vỏ gương trang điểm làm bằng kim loại, và được làm rất tinh xảo, mất hai khối tiền, bên vỏ ngoài của nó còn được khắc một bộ tranh mỹ nhân.
Vừa nhìn thấy chiếc gương nhỏ nhắn tinh xảo có thể mang theo bên người này, Cố Tiểu Nam lại động tâm, vừa nghe người bán hàng nói, nếu là vừa mua son môi vừa mua gương sẽ được tặng một bình nước tẩy trang nhỏ, cái này được, hoàn toàn không cần suy xét lại, Cố Tiểu Nam lại mua tiếp.
Nghe nói hôm nay vừa mới bắt đầu mở bán, còn có những hoạt động khác, nếu mà một lần mua đủ bốn loại son môi với bốn màu sắc khác nhau, sẽ được tặng nước tẩy trang và gương thậm chí còn được đóng gói xinh đẹp.
Cố Tiểu Nam nghe xong những lời này thấy hơi không thoải mái một chút, hóa ra mua bốn thỏi son môi là có thể được tặng gương, vậy thì cô bỏ tiền ra mua gương lại mua son môi không bằng bỏ thêm chút tiền mua luôn bốn thỏi son rồi được tặng luôn cả gương.
Mua luôn hai màu khác, cho dù có không thích, cũng có thể cho người khác hoặc là bán riêng cho người khác.
“Ngài như vậy là không phúc hậu rồi, sao không nói sớm vậy, mua bốn thỏi son sẽ được tặng gương, hiện giờ tôi mua son môi lại mua cả gương này tốn bao nhiêu chứ?”
“Không sao cả, hiện tại chỉ cần ngài trả đủ giá của bốn thỏi son thì coi như chiếc gương tôi vừa đưa cho cô là quà tặng, tiền gương cũng có thể đổi thành tiền thỏi son.”
Cố Tiểu Nam vừa nghe như vậy, đột nhiên cảm thấy nhân viên cửa hàng vô cùng tốt bụng, dù thế nào đi nữa thì mấy cô gái bọn họ mua đồ xinh đẹp sẽ không mệt không phiền, có thể được thỏi son môi bốn màu, còn có thể có một cái gương xinh đẹp, cớ sao mà không mua?
“Vậy tôi lấy một bộ son môi.”
Người mua nguyên một bộ son môi bốn thỏi như cô không phải là ít, nhưng mà ngày đầu tiên đã bán đi 3000 thỏi son môi, doanh số ngày hôm sau lại càng tăng mạnh hơn, ước chừng bán ra được hai vạn thỏi, lúc này người tới xếp hàng mua son môi không chỉ có phụ nữ mà còn có cả những người đàn ông đứng đợi mua, những người này không phải mua để cho bản thân mình dùng mà là những người đàn ông chạy vận chuyển từ nam vào bắc.
Hiện giờ ở thủ đô xuất hiện thứ hót như vậy, những nơi khác không đâu có cả, đúng là thời điểm đầu cơ trục lợi, mua ở nơi này, mang tới những nơi khác bán khẳng định có thể kiếm thêm tiền lãi.
Cho dù là mua một lúc trăm thỏi son môi, cũng mới mất có 300 đồng tiền, đối với những gia đình có tiền căn bản con số này chẳng là gì, cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi..
Mà có thể làm chút tiền để sống, còn có thể mang về dỗ dành người phụ nữ của chính mình.
Ngày thứ ba, Thượng Hải xuất hiện son môi Uyển Hề, thị trường tiêu thụ cực kỳ nóng, một thỏi son môi thậm chí có thể bán được sáu tới mười đồng tiền, cho dù là giá cao như vậy, nhưng đối với phần lớn những vạn nguyên hộ hay các hộ gia đình có kinh tế mũi nhọn mà nói, đó cũng không phải số tiền lớn lao gì cả.
Mấy ngày sau đó, mấy trung tâm thương mại khác ở thủ đô cũng cũng mở thêm quầy tiêu thụ son môi Uyển Hề, thứ mới mẻ như vậy bán chạy cực kì.
Nhưng mà chuyện như vậy đối với người trong thủ đô mà nói, cũng không được coi như một chuyện hiếm lạ gì, mấy năm gần đây mở cửa nền kinh tế, xuất hiện không ít thứ nóng sốt, những thứ như đồng hồ radio, máy bay đều đã trở thành những thứ bình thường trong nhà người dân, hiện tại tivi, máy giặt tủ lạnh mới là hàng khó kiếm, lần trước là áo khoác vừa xinh đẹp vừa cứng cáp, lần này là son môi, vì để mua được những thứ hàng bán chạy này, thậm chí có những người đứng xếp hàng trước cửa hàng bách hóa từ nửa đêm.
Hiện giờ thủ đô có dân số khoảng 900 vạn, là thành phố lớn trong nước, sức mua tập trung vô cùng khả quan, huống chi còn có thị trường lớn như cả nước.
Tám chín ngày sau, hàng dự trữ của son môi Uyển Hề đã cạn kiệt.
Son môi được tăng ca thêm giờ gấp gáp chế tạo, một ngày cũng chỉ sản xuất được khoảng 8000 thỏi son môi, Tô Hiểu Mạn không tính toán mở rộng điểm sản xuất một cách mù quáng, không ăn được bao lâu chiếc bánh kem này sẽ bị người khác tới chia cắt, so với theo chân bọn họ tăng lượng tiêu thụ, không bằng đẩy sản phẩm mới ra từng bước, tạo ra hiệu ứng của nhãn hiệu, làm người tạo ra trào lưu.
Tô Hiểu Mạn tính toán lần sau cho ra son môi màu sắc mới, đồng thời còn có son kem bóng, trừ bỏ làm ăn bằng cách bán son, Tô Hiểu Mạn tính toán muốn sáng lập ra một loại bút kẻ mắt.
Gây dựng sự nghiệp ở thủ đô có một chỗ tốt, đó chính là nơi này nhiều trường đại học, nhiều nhân tài, Tô Hiểu Mạn trực tiếp dùng lương cao chiêu mộ một sinh viên mới tốt nghiệp ngành quản lý, tới giúp mình quản lý xưởng son môi.
Sinh viên này tên là Trương Vân Đào, nữ, 22 tuổi, đến từ nông thôn, rất xinh đẹp, cô ấy có chủ ý riêng của chính mình, vốn hiện giờ đang làm sinh viên, trường học thông báo muốn phân phối công việc, Trương Vân Đào lại không tham gia phân phối, tìm cho mình một công việc quản lý nhà xưởng để kiếm sống.
“Chị Hiểu Mạn, trước khi em tới em còn lo lắng nơi này sẽ không nhận em vào làm cơ.”
Tô Hiểu Mạn cười: “Chị còn lo lắng sinh viên như cô không muốn làm những công việc này cơ.”
So với đi chiêu mộ những người khác ở bên ngoài xã hội, Tô Hiểu Mạn vẫn tín nhiệm vào sinh viên thời đại này hơn, Trương Vân Đào là người chịu khổ chịu nhọc được, cũng là người rất có ý chí tiến thủ, là một nhân tài mà cô cần đến.
Có Trương Vân Đào giúp đỡ, phối hợp tiêu thụ, quản lý công nhân trong nhà xưởng, thì Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô còn tìm một người làm kế toán, xưởng son môi tiến vào quỹ đạo từng bước một.
Tô Hiểu Mạn tính toán nghỉ ngơi mấy ngày liền, cô phải về nhà để đếm tiền.
Tiền vay ngân hàng đã trả hết từ sớm, trừ cái này ra, còn bớt đi tiền nguyên liệu, trừ tiền công và một số thứ tiền khác trong tay cô còn có mười mấy vạn, biết số lượng này người trong nhà giật nảy mình.
“Nhiều như vậy?!!”
“Cũng không tính là nhiều đâu, con nghe người ta nói, mấy sạp hàng rong ở ven đường mỗi ngày cũng có thể kiếm được hơn một ngàn.”
“Mấy ngày nay son môi của Mạn Mạn bán chạy trong thủ đô cực kì.”
…
“Nhà ta sắp phát tài rồi ư?!”
Nhà họ đích xác phất nhanh như là một số vạn nguyên hộ khác, chỉ mấy đêm thôi đã thu vào mấy vạn, gặm được miếng bánh kem thứ nhất, đương nhiên, lượng thu vào này sẽ không bằng được ông chủ mỏ than đá.
Số tiền này nói là nhiều thì không tính nhiều, nói ít lại không tính là ít, trừ bỏ tính khai phá thị trường làm đẹp, cô còn muốn đầu tư vào mảng phim truyền hình điện ảnh, lúc này phí để đầu tư một bộ phim truyền hình cũng không ít, trang phục đạo cụ, tiền cát xê cho diễn viên, các cảnh quay chụp thật, lúc này mà làm một bộ phim truyền hình, ít nhất cũng phải có mấy chục vạn thậm chí lên tới mấy trăm mấy ngàn vạn.
So sánh như vậy, chút tiền ấy của cô cũng không tính là gì.