Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 493.5 - Chương 493.494

Cơm cũng phải ăn, đi từng bước một, Tô Hiểu Mạn hít thật sâu một hơi, tóm lại là lúc này nhà cô có chút tiền, cô cho Tạ Minh Đồ ba vạn tiền tiêu vặt, để anh sửa sang lại trong ngoài tứ hợp viện nhà họ một lần.

Hiện tại trong nhà có tiền rồi, tiêu vặt các thứ trong nhà cũng cần nhiều hơn, nhà rách nát tới sân cũng phải sửa lại một chút.

Tạ Minh Đồ cầm tiền tiêu vặt, cười hôn nhẹ lên mặt cô một cái: “Tuân lệnh.”

“Không cần nói chuyện tiền nong, các đồ điện gia dụng đều chuẩn bị đủ đi!” Sau khi có tiền, tới nói chuyện cũng hào sảng hơn nhiều.

“Vợ kiếm được tiền, nên nghe vợ hết.”

Tô Hiểu Mạn vui vẻ mà ôm anh hôn: “Em có thể kiếm tiền, công lao của anh Tiểu Đồ là lớn nhất.”

Tạ Minh Đồ cầm tiền bắt đầu tu sửa sân, các phòng ở đều sửa sang đổi mới hết, còn muốn thêm vào các loại tủ và đồ gia dụng, sửa lại thành nhà vệ sinh có bồn cầu xả nước, phòng tắm có vòi sen, lắp thêm ống nước máy, đường dây điện, mua sắm máy giặt tivi, tủ lạnh, máy uốn tóc, xe đạp, xe máy…

Cứ tiếp tục như vậy, Tô Hiểu Mạn phát hiện sửa sang nhà cửa đúng như cái động không đáy, càng khỏi nói đến nhà bọn họ rộng tới như vậy, ba vạn khối tiền tiêu vặt kia, thật đúng là chút nước tưới vào ao, lúc sau lại phải bỏ thêm vài vạn nữa.

Ông nội Khương và thầy Quan cưỡi xe đạp, bà nội Khương và Tiểu Đồ có thêm chiếc tủ quần áo xinh đẹp và bàn trang điểm của riêng mình, trong phòng Tạ Nghiên thì có thêm một giá trưng bày mô hình, mà đống sách vở thư tịch của thầy Quan cũng có thêm cái giá mới, Đại Hoàng được ở cái ổ chó mới xa hoa, Tam Hoa cũng có nhà cây cho mèo của riêng mình…

Tô Hiểu Mạn phát hiện Tạ Minh Đồ không chỉ trang hoàng ở bên ngoài nhà ở, đồng chí Tiểu Đồ cầm tiền còn mua thêm không ít đồ vật cho trong nhà, ông nội Khương và sư phụ Quan đều thích những đồ của người già, Tô Hiểu Mạn cũng thích, vì thế Tạ Minh Đồ lại mua thêm chút đồ sứ, vật trang trí bằng ngọc thạch, giấy và bút mực, từ từ trang trí thêm đồ gia dụng bọn họ mới mua về.

Trên bàn sách dù sao cũng phải bày thêm giấy và bút mực, bình sứ, giá bút, bút lông, ông đựng bút linh tinh để cho văn vẻ, trên tường cũng muốn treo tranh chữ nổi, bằng không thì nào có không khí của một cái tứ hợp viện?

Cái áng sách cũ gì đó, trường kỷ, có thể thêm vào. cũng có một số thứ đồ, làm cho càng có hương vị thêm một chút.



Lúc trước trong đầu Tô Hiểu Mạn cũng không có hình ảnh gì cụ thể, cảm thấy tứ hợp viện không cần trang trí theo phong cách quá tây, trang trí theo kiểu phục cổ một chút, cô miêu tả như vậy, Tạ Minh Đồ đứng ở một bên như suy tư gì mà gật đầu.

“Đều nghe Mạn Mạn hết.”

Tạ Minh Đồ như kỹ sư trang trí trong nhà, lo liệu mua bán các đồ trang trí.

Đồ đạc trong nhà càng ngày càng nhiều, lúc Tô Hiểu Mạn thấy hai đứa con đang cầm cái bình sứ nhỏ để chơi đùa, mở miệng nhắc nhở chúng: “Hai con cẩn thận một chút, đừng làm vỡ cái bình rồi bị thương nhé.”

Tạ Nghiên và Tạ Dao gật đầu.

Tô Hiểu Mạn cầm lấy cái bình sứ kia, định đi rót bình nước rồi lấy ít hoa tươi cắm vào đó, cô cúi đầu thoáng nhìn cái bình hoa, đột nhiên cắm thấy hoa văn bề ngoài bình khá là đẹp.

Tô Hiểu Mạn nhìn thật kỹ cái bình sứ trong tay, nghĩ thầm cái bình sứ này làm rất đẹp, nghĩ thầm bình sứ này nung rất đẹp đấy,, nhìn có chút giống như là đồ cổ…



Đồ cổ??!!!!!

Tô Hiểu Mạn: “……??!!!”

Không đúng, đây chính là thủ đô mà, nói không chừng có khi nó là đồ cổ thật, rốt cuộc anh Cẩu Tử đào được bảo bối từ chỗ nào đây?

Tô Hiểu Mạn cầm đi cho thầy Quan xem, thầy Quan gật gật đầu, nói đúng là đồ cổ thật.

Tô Hiểu Mạn thấy bộ dáng không kinh ngạc chút nào của bọn họ, cả người chấn động mạnh, đây chính là đồ cổ đó, trong nhà còn có không ít những đồ cổ thật thật giả giả mà Tạ Minh Đồ đào được về.

Chờ tới khi Tạ Minh Đồ tan tầm trở về, Tô Hiểu Mạn chạy nhanh ra hỏi anh: “Những đồ sứ với tranh thi họa trong nhà, anh mua từ chỗ nào về vậy?”

Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng đáp một câu: “Chợ đồ cổ.”

“Mua những đồ vật đã lâu năm một chút.”

“Mạn Mạn, em không thích sao? Không phải là em nói muốn mua đồ cũ một chút ư?”

“Anh chọn cho em những thứ có khả năng em thích mua.”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tô Hiểu Mạn ôm lấy vòng eo anh Cẩu Tử nhà cô, nghĩ thầm anh Tiểu Đồ nhà cô mới là kẻ đứng sau màn kiếm tiền giỏi nhất nhà bọn họ.

Bảo anh trang hoàng sửa sang lại nhà cửa, anh còn có thể tới chỗ chợ đồ cổ để tìm đồ cổ, tuy rằng những món đồ cổ này hiện giờ không đáng giá bao nhiêu.

Đương nhiên, tên Cẩu Tử này tới chợ đồ cổ tìm đồ cổ, đương nhiên cũng không có mục đích tìm đồ cổ để mua mà là cảm thấy trên chợ đồ cổ này có thể mua được không ít thứ tốt, vừa đẹp vừa tiện lợi.

Lúc này đồ cổ được truyền ở bên người vô cùng nhiều, giá cả cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Lúc này giá phỉ thúy cũng rất rẻ.

Lúc nghĩ như vậy, Tô Hiểu Mạn lại lên tinh thần, tóm lại cô không thể coi những thứ này trong nhà trở thành đồ cổ, những thứ này chỉ là vật trang trí, là vật trang trí đồ đạc trong nhà bọn họ, nếu đã mua về nhà thì nhất định phải dùng, phát huy tác dụng thực tế, mấy thứ bảo bối đồ cổ này, nói không chừng còn đang ở nhà người khác làm bô đựng nước tiểu đó.

Nếu mà bình sứ này bị con trai và con gái đánh vỡ, thì phỏng chừng vẫn sẽ rất đau lòng.

Tô Hiểu Mạn lại phá chút tiền tiêu vặt cho ông xã nhà mình, để anh rảnh rỗi thì đi tới chợ đồ cổ đi dạo, mua chút đồ mà mình thích, lấy thêm chút đồ trang trí cho nhà mình.

Tạ Minh Đồ được vợ phát cho tiền tiêu vặt thì rất vui vẻ, đúng thật là có một số thứ anh đang muốn mua.

“Mua cái gì cũng được đúng không?”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Anh thích là được.”

Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn thấy anh dọn về một đống kiếm bằng đồng thau, phía sau còn kéo theo cái bình bằng đồng, nghe nói được cho lúc mua kiếm, là chiếc bình nứt.

“Mạn Mạn, anh tốn không ít tiền mua thanh kiếm này về, trước kai mới nhìn thấy đã rất thích…

Em sẽ không trách anh tiêu tiền lung tung đâu đúng không?”

Tô Hiểu Mạn đờ đẫn mà lắc đầu: “...”

“Em đang suy nghĩ nhà chúng ta có nên mua thêm một căn hộ nữa hay không, bằng không thì không thể cất chứa nổi nhiều đồ như vậy được — à không, vài, căn.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình nên bỏ qua những đồ vật không đáng giá tiền nào ở thời đại này một chút, cho dù là đồ thật, lúc này anh mua về giá nào thì bán đi vẫn là cái giá đó.

Hiện tại mấy thứ truyền thần của giới thượng lưu quá nhiều, thật thật giả giả.

Không cần quá chú ý….

Vẫn là mở xưởng làm buôn bán dễ kiếm được nhiều tiền hơn nhiều.

“Oa!!!!” Đối với đống kiếm bằng đồng thau mà cha mang về, hai đứa nhóc con đều phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.

“Cha ơi, cái này là để làm gì?”

“Có thể xắt rau sao?”

“Xanh lè, mẹ ơi, cái này giống lông xanh.”

……

Tô Hiểu Mạn nhìn hai đứa trẻ kích động, vô ngữ cứng họng: “Thứ này cha con mua về nhà trấn trạch, ngày thường không được nghịch nghe chưa.”

Cô cảnh cáo hai đứa con nhà mình, ngày thường không được đi nghịch mấy thứ này, lúc này Tô Hiểu Mạn đột nhiên cảm thấy trong nhà cần phải bảo an hơn nhiều, đồ vật đáng giá trong tứ hợp viện càng ngày càng nhiều.

Trừ đại hoàng ra, Tô Hiểu Mạn lại đi mua hai con chó con, một con toàn thân màu đen, gọi là đại hắc, một khác chỉ lấm tấm thôi, đã kêu là đốm, sau khi mua trở về, Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ hỗ trợ huấn luyện chó.

Tên này cũng là cao thủ thuần hóa thú.

Tạ Minh Đồ đối với nuôi chó hứng thú không lớn, hiện giờ anh có yêu thích nuôi bồ câu, trước kia trong thành không được nuôi, lúc này nuôi sáu bảy con bồ câu, chuyên môn dùng để giữ nhà, trong đó có một con bồ câu đốm đặc biệt thông minh, ban ngày sẽ canh giữ ở cổng lớn, nếu là có người tới gần nhà bọn họ, sẽ kêu lên để cảnh cáo.

Tạ Nghiên và Tạ Dao giống cha chúng, cũng thích cho bồ câu ăn, ban ngày vui vẻ mà bưng một chén ngũ cốc, ở trong sân cho bồ câu ăn, lúc này không chỉ có bồ câu trong nhà, ngay cả bồ câu bên ngoài, cũng sẽ hạ xuống sân nhà bọn họ ăn uống ké.

Bạn nhỏ Tạ Dao cũng không ngại đám bồ câu lạ tới ăn ké chút nào, lại rải một nắm bắp nhỏ ra.
Bình Luận (0)
Comment