"Ông chớ có nói lung tung, tôi đã làm một bản điều tra thị trường rồi, ông không hiểu đâu."
"Nói thật, ông có nên tìm một chút chuyện để làm hay không, đừng có ở trong nhà cả ngày không làm việc gì."
Tô Quốc Đống "U a" một tiếng: "Tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, chính là thời điểm chăm sóc cháu trai cháu gái vui vẻ dưỡng thọ, còn đi làm việc gì nữa? tôi cũng ngần này tuổi rồi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì nữa?"
"Ông muốn làm gì thì làm đi."
Liễu Thục Phượng cũng không khuyên ông ta nữa, bản thân tự mình vui vẻ làm quản lí xưởng.
Tô Quốc Đống thì đắc ý nghe radio, còn học chút tay nghề nuôi bồ câu từ con rể, mỗi sáng sớm mang theo mấy con bồ câu đi ra ngoài tản bộ, lại cùng người khác đánh mấy ván cờ tướng, cứ như vậy đã hết một buổi sáng.
Cho đến ngày hôm đó ——
Tô Quốc Đống nghe được vài người nói chuyện với nhau:
"Ông nói xem ông Tô kia lúc còn trẻ có phải là dáng dấp cũng không tệ lắm không?"
"So với con rể Tạ của ông ấy cũng không kém bao nhiêu đâu, lúc còn trẻ nhất định là cũng rất anh tuấn..."
Nghe đến đó, trong lòng Tô Quốc Đống dâng lên một cảm giác sung sướng, nghĩ thầm mấy người trong tứ hợp viện này cũng rất tinh mắt, đều có một đôi mắt có thể so với kính hiển vi, có thể nhìn ra ông ta lúc còn trẻ cũng là một tên nhóc đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám hương.
Ông ta sờ sờ tóc giả trên đỉnh đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ là tóc giả trên đầu đã phát huy tác dụng sao?
"Tiểu Tô với mẹ của cô ấy cũng tài giỏi như nhau."
"Phụ nữ nhà bọn họ rất có tài nha!"
"Mẹ con bọn họ đều là người vất vả, nữ ở bên ngoài kiếm tiền mở nhà máy, còn nam ở trong nhà nhàn rỗi."
"Vài ngày trước tôi còn chơi cờ tướng cùng với ông ta đó đó."
"Xem ra hai người cha vợ con rể bọn họ là cùng một kiểu người."
"Cùng là kiểu người ăn bám vợ."
"Dáng dấp có đẹp cũng không có ích lợi gì!"
Tô Quốc Đống nghe đến đó, trong bụng đầy dấu chấm hỏi, cái gì gọi là "Cùng ăn bám"?
Phi, mi mới là người ăn bám vợ đó.
Không có tiền đồ.
Khuôn mặt Tô Quốc Đống kéo căng ra, ông ta nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy mãi được, nhất định ông ta phải làm ra chút sự nghiệp mới được.
Chẳng lẽ ông ta cũng nên đi thi đại học một phen sao?
Tê...
"Tôi muốn học lái xe!"
Có lẽ không có người đàn ông nào là không yêu xe, Sau khi Tô Quốc Đống ngồi trên chiếc Santana của con rể ra nhà ga về, trong lòng của ông ta liền nhớ thương chiếc xe này, cái này so với xe lăn trong bệnh viện cao cấp hơn nhiều.
Tô Quốc Đống muốn học lái xe với con rể, nhưng lại không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể vô cùng uyển chuyển tìm đến con gái mình, biểu đạt ý tứ mình muốn học xe.
"Hiểu Mạn ơi, cái xe này bao nhiêu tiền?"
Cha con không chỉ muốn học xe, mà còn muốn tích cóp tiền để mua xe.
Vì chiếc xe yêu thích của mình, Tô Quốc Đống không khỏi có nhiều hơn mấy phần hùng tâm tráng chí, bà vợ của ông ta còn có thể đi làm quản lí xưởng, thì làm sao ông ta cũng không thể làm quản lí xưởng chứ?
Nhất định không thể ăn bám giống con rể được, hừ!
Dù sao thì ông ta cũng đã già đi, không còn dung nhan anh tuấn lúc trẻ nữa, cũng không phải là chàng trai anh đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm tám hương nữa, cũng không giống như con rể đọc qua chút sách nho nhỏ tài hoa, không nghiên cứu khoa học được, cũng không viết được tiểu thuyết.
"Cha ơi, con gái mua cho cha một chiếc xe nhé, coi như Hiểu Mạn hiếu kính cha."
"Không không không, không thể để cho con mua được, như vậy sẽ thành như thế nào chứ." Tô Quốc Đống xua tay chặn lại, kiên quyết cự tuyệt.
Một ông già như ông ta làm sao có thể để bọn trẻ bỏ tiền ra được chứ?
Tô Hiểu Mạn trêu ghẹo nói: "Vậy để mẹ mua cho cha nhé?"
"Không!" Tô Quốc Đống càng kiên định cự tuyệt: "Như vậy càng không được!"
Làm sao ông ta có thể ăn bám chứ!
"Vậy như này được không, xe của nhà mình cũng nên đổi rồi, con sẽ mua xe mới, xe cũ sẽ để cho cha dùng được không?"
"Cha cũng đừng mua xe mới làm gì nữa, làm phiền cha dùng xe cũ của nhà con gái vậy."
Tô Quốc Đống xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng đồng ý: "Vậy thì được."
"Hiểu Mạn à, chiếc xe này con mua bao nhiêu tiền thế?"
"Nếu là cạo sờn thì phải tốn bao nhiêu tiền để sửa?"
...
"Cha à, con mua hơn tám nghìn."
"Tê!" Tô Quốc Đống hít một ngụm khí lạnh: "Tám ngàn, đắt như vậy hả!"
Tô Hiểu Mạn gật đầu, "Đúng vậy."
Cô cũng không muốn nói mười tám vạn, mà nói giảm đi một chút.
"May là xe cũ, nếu là xe mới đắt như vậy, cha cũng không dám dùng đâu." Tô Quốc Đống yên lặng tiếp thu cái giá này, sau đó với tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới mà đi theo con rể học lái xe.
Tạ Minh Đồ bị ép thay mới xe còn có thể làm sao, chỉ có thể rưng rưng thay xe mới, mọi người ở đơn vị phát hiện Tạ tổng công lại đổi một chiếc xe, chắc là vợ anh lại mới mua xe cho anh.
"Lại đổi xe hả?"
"Lại đổi xe."
Người nói chuyện yên lặng nhìn thoáng qua mặt Tạ Minh Đồ, sau đó lại yên lặng không nói thêm câu nào nữa.
Bên này Tạ Minh Đồ lái xe mới, bên kia Tô Quốc Đống thì vui vui sướng sướng lái chiếc xe cũ tám ngàn khối đi vòng quanh.
Đàn ông mà, đều yêu xe, cho dù có bao nhiêu tuổi đi nữa cũng đều lưu luyến si mê đối với chiếc xe yêu quý của mình, trong tâm tình lưu luyến si mê đối với chiếc xe yêu quý đó, ông ta rất nhanh đã lái thành thạo còn thi được bằng lái.
Nhóm bạn đánh cờ lúc trước vẫn chơi cờ cùng ông, tất cả đều nhìn xe của ông ta mà thèm.
" Mua bao nhiêu tiền?"
"Con gái mua, hơn tám nghìn."
"..."
Tô Hiểu Mạn vừa về đến nhà đã nhìn thấy cha cô Tô Quốc Đống nháy mắt với cô một cái: "Hiểu Mạn ơi, hôm nay có người nói muốn chiếc xe tám ngàn của cha với giá gần một vạn đó."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Sương mù cỏ!
Khóe miệng cô giật một cái: "Cha, chẳng lẽ cha bán đi rồi hả?"
Đừng nói là bán tám ngàn xong còn cảm thấy mình kiếm lời rồi?
"Không bán!" Tô Quốc Đống hừ hừ vài tiếng: "Cha con ngu như vậy sao?"
"Mẹ ngươi nói, chuyện gì khác thường chắc chắn có trá, con nói thật đi, cuối cùng con mua cái xe này mất bao nhiêu tiền."
Tô Hiểu Mạn: "... Cha à, cha với mẹ con đúng là thông minh như nhau."
Tháng chín.
" Đại hội khen ngợi?
"
"Em cũng được tham gia sao?" Tô Hiểu Mạn chỉ chỉ mình, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc." Có thể dẫn theo người nhà nữa hả?"
Tạ Minh Đồ gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ không hề quan tâm gì của cô lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Mạn Mạn, em là vợ của anh."
Tô Hiểu Mạn gật đầu: "Em biết mà."
"Em đừng có giả ngốc."
"Em còn chưa bao giờ đến đơn vị của anh đâu đó."
Tô Hiểu Mạn lúc này mới muộn màng phát hiện, từ lúc Tạ Minh Đồ trở về thủ đô làm việc đến giờ, đúng là cô chưa từng đi đến đơn vị làm việc của anh, bởi vì đơn vị của bọn họ là đơn vị giữ bí mật, cho dù là người nhà đi ra đi vào cũng phải làm thủ tục rất rườm rà, còn phải làm mấy chương trình kiểm tra, thế là Tô Hiểu Mạn rất ít đi đến đơn vị của Tạ Minh Đồ.
Ngược lại hai đứa con lại đi đến đó rất thường xuyên.
Về phần Tô Hiểu Mạn, một là bởi vì ra vào phiền phức, hai là bởi vì công việc của cô cũng rất bận rộn cho nên đúng là cô chưa đi vào trong đơn vị của Tạ Minh Đồ bao giờ.
Nhiều nhất cũng chỉ đi dạo một vòng bên ngoài đơn vị thôi, bởi vì cô cảm thấy không khí bên trong đơn vị thực sự quá nghiêm túc, từng cổng ra vào đều có người trông coi, càng đừng nói đến chuyện phải đối đáp khẩu hiệu.
Tô Hiểu Mạn: "..."
Trước kia Tạ Minh Đồ làm phi công, sau đó còn tham dự nghiên cứu phát minh mô hình thiết kế gì đó cần phải giữ bí mật, cụ thể như thế nào thì Tô Hiểu Mạn cũng không rõ lắm, nhưng cô biết năm nay đúng là đã giải được một đề bài kỹ thuật rất khó, bây giờ muốn mở đại hội khen ngợi sao?
"Đúng, sau lần khen ngợi này, đơn vị phải cải cách chia tách."
"Nếu em mà còn không đến đơn vị của anh gặp mặt đồng đội của anh một lần, bọn họ cũng sắp cho rằng anh muốn ly hôn rồi."