Tô Hiểu Mạn im lặng nghẹn họng: "Làm sao có thể, chẳng lẽ biểu hiện của anh ở trong đơn vị là không yêu vợ mình chút nào sao?"
Tạ Minh Đồ: "Chẳng lẽ anh chỉ xứng đáng diễn kịch một vai hả?"
Tô Hiểu Mạn che miệng cười, việc show ân ái có lẽ là phải hai người mới làm được.
"Mấy đứa nhóc luôn đi với anh còn gì, cha con các anh rõ ràng là kịch tam giác, làm sao lại thành anh diễn kịch một vai rồi?"
"Đồng chí Tiểu Đồ, anh đừng có thiếp vàng lên mặt mình."
Tạ Minh Đồ nhíu mày: "Có đi không?"
"Đi đi đi!"
Tạ Minh Đồ cười gật đầu: "Để cho bọn họ nhìn thấy người vợ tốt đã mua hai chiếc xe cho anh một lần."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Cô nghĩ thầm Cẩu Tử Ca à, hình tượng bên trong đơn vị của anh không phải là chàng trai đẹp bị phú bà bao nuôi đó chứ?
Phú bà đồng chí Tô bỏ mặc không hỏi đến anh, đồng chí Tiểu Thỏ vô cùng đáng thương mỗi ngày chỉ biết buồn rầu mà ôm hai đứa bé...
Ngẫm lại còn có vẻ rất thảm.
Đến ngày đại hội khen ngợi diễn ra, Tô Hiểu Mạn dẫn theo hai đứa con đi tìm ba ba của bọn nhóc, mặc dù cô chưa từng đi vào đơn vị làm việc của Tạ Minh Đồ, nhưng mà hai đứa nhóc con lại rất quen thuộc với nơi này, còn quen thuộc với anh trai đứng gác cổng hơn.
"Chào chị dâu."
Tô Hiểu Mạn chào hỏi lại từng người, đi lên lầu tìm đến vị trí của Tạ Minh Đồ, hai đứa nhỏ, nhất là đồng chí Tiểu Dao Dao luôn cười tủm tỉm, mở miệng một tiếng là chào chú chào dì.
Đại hội khen ngợi hôm nay, người nhà đến đơn vị không chỉ có riêng mình nhà bọn họ.
Trong lúc cô đi tìm Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ đang họp với các đồng nghiệp của anh, họp xong cùng nhau đi ra ngoài, lập tức hai đứa nhóc con đã tìm được cha mình từ trong một đám người đó.
"Ba ba! Con dẫn ma ma tới thăm ba ba nè!" đồng chí Tiểu Dao Dao dáng người nhỏ, giọng lại không nhỏ, giọng nói vừa ngọt vừa lớn
Lúc cô bé nói câu này, rất giống như kiểu dẫn theo ma ma đến thăm tù.
Các chú các dì bên đó đều bật cười.
Tô Hiểu Mạn ho khan hai tiếng, đi qua làm quen với các đồng nghiệp của Tạ Minh Đồ một chút, những người này đều mặc quần áo lao động màu lam, bọn họ không phải phi công, mà là người của đội nghiên cứu phát minh.
Cho nên bọn họ khác với các đồng chí phi công chính là... Cũng không có gì, chỉ là lương ít một chút mà thôi.
"Cô là vợ của đồng chí Tạ đúng không, hai người thật xứng đôi..."
"Ai da hai vợ chồng cô trai tài gái sắc, trách không được sinh ra được hai đứa nhỏ Dao Dao và tiểu Nghiễn này..."
Tính tình Tô Hiểu Mạn rất hiền hoà, rất nhanh đã hoà mình vào đoàn người Tạ Minh Đồ, đồng thời cô còn nghe thấy rất nhiều chuyện bát quái.
Vậy mà rất nhiều người nghi ngờ cô muốn ly hôn với đồng chí Tiểu Tạ.
Tô Hiểu Mạn: "..."
"Đúng vậy đó, lúc Tạ tổng công đến đơn vị chúng tôi, anh ấy nói mình đã kết hôn, lại không ai tin a, đến khi nhìn thấy hai đứa nhỏ Dao Dao vẫn không có ai tin, còn nói đó là con cái nhà họ hàng thân thích của anh ấy nữa đó."
"Nếu không phải nghe thấy chính miệng Dao Dao gọi anh ấy là ba ba, tôi cũng không tin, anh ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, cái tuổi này làm sao có thể một đứa con gái lớn như vậy được."
"Ví dụ như những người hơn ba mươi tuổi mới tham gia thi đại học kia, bây giờ còn chưa tốt nghiệp đại học đâu đó..."
...
"Anh ấy bị điều đến đây làm việc lâu như vậy rồi mà vợ cũng chưa đến thăm một lần, cũng trách không được người ta lại nghi ngờ tình cảm của hai người không tốt."
"Có người còn nói Tiểu Tạ thích cô, nhưng cô lại không thích anh ấy."
Tô Hiểu Mạn cảm thấy thật oan uổng: "Tôi còn mua xe cho anh ấy nữa mà."
Cô là một người vợ rất hào phóng đấy nhé.
Không phải có lời đồn là đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ ăn bám sao?
"Đúng vậy, cô còn mua hai chiếc xe cho anh ấy, nhà cô đổi xe nhanh vậy?"
...
Cả nhà trở về từ đại hội khen ngợi, trên người Tô Hiểu Mạn treo không ít huy hiệu màu đỏ, cô cảm thấy rất vui vẻ, cô con gái Dao Dao thì ghé vào trong ngực cô ngủ, con trai thì một mình xưng bá ở buồng sau, xe nằm dang chân dang tay hình chữ đại ngủ ngon vô cùng.
"Cuối cùng đi xong chuyến này cũng đã phá vỡ lời đồn đồng chí Tiểu Tạ sắp ly hôn."
"Anh nói xem, tại sao lại lăn lộn thê thảm như vậy chứ hả."
Tạ Minh Đồ lái xe, bất đắc dĩ nói: "Cưới vợ như thế, anh cũng không có cách nào."
" Đồng chí Tiểu Đồ, anh nói xem anh đẹp trai cao to như vậy, tại sao mọi người đều nói vợ anh không thích anh thế? tại sao anh không dám đánh một trận với mấy người nói anh như vậy hả?"
Tạ Minh Đồ bật cười: "... Lần sau anh nghe vợ, đánh nhau với họ một trận."
Tô Hiểu Mạn tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ nói: "Hay là thôi đi, nhỡ đâu đánh một trận xong người ta lại nghi ngờ anh thẹn quá hoá giận."
"Càng không tin chuyện vợ anh rất yêu anh."
"Haizzz, anh nói xem tại sao anh lại thê thảm như vậy chứ..."
Tạ Minh Đồ: "Mạn Mạn, bây giờ tổ chức muốn cảnh cáo em, không ít người hi vọng anh nhanh chóng ly hôn, xong rồi sẽ giới thiệu đối tượng mới xinh đẹp trẻ tuổi hơn cho anh đó."
"Hi vọng em có thể sinh ra một chút cảm giác nguy cơ."
"Em phải quan tâm dịu dàng với chồng em một chút, biết không hả?"
Tòa nhà phòng thí nghiệm của Uyển Hề đã được xây dựng xong, đội ngũ nghiên cứu phát triển được thành lập từ trước đã chuyển đến đây, ký túc xá cho công nhân viên cũng được xây dựng ngay bên cạnh, những căn phòng trống trong đó cũng lần lượt có người chuyển vào ở.
Bên cạnh những sản phẩm son mới sẽ được ra mắt vào mỗi mùa, Uyển Hề còn lần lượt tung ra những loại mỹ phẩm trang điểm hàng ngày khác, mặc dù bây giờ thị trường này đã xuất hiện rất nhiều đối thủ cạnh tranh trong nước và các loại mỹ phẩm của nước ngoài, nhưng tình hình phát triển của Uyển Hề vẫn rất mạnh mẽ, việc này cũng không cần lo lắng gì nhiều.
Nhà hàng Quan Gia đã chính thức mở cửa bán hàng.
Đám cưới của anh hai Khương và Liễu Phiêu Nhiên được tổ chức tại nhà hàng Quan Gia, nghe nói bữa tiệc này sẽ là do trù thần đã rửa tay chậu vàng Quan Chấn Nhạc tự mình đứng ra làm bếp trưởng, hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao được sắp xếp làm hoa đồng trong đám cưới.
Đám cưới hai người tuy không được hoành tráng nhưng mang lại cảm giác vô cùng ấm cúng, tất cả mọi người trong gia đình họ Khương gồm ông bà nội Khương, anh cả Khương, chị ba Khương đều xin nghỉ phép để đến dự đám cưới của anh hai nhà họ Khương, Khương Lôi Ngạn.
Đối với vấn đề này, người làm chú rể như Khương Lôi Ngạn cảm thấy vô cùng đắc ý: “Mặc dù anh đây kết hôn muộn nhất nhưng đám cưới của anh cũng là hôm mà người nhà chúng ta tập trung đầy đủ nhất, ngoài bố mẹ, thì anh cả, em ba, em út đều đầy đủ cả, còn có đám cháu nhỏ trong nhà, ai ôi, sao anh lại có nhiều cháu ngoại trai nhỏ như vậy, em gái à, cái thằng bé này trông rất giống em…..”
“Đó là con gái của em!”
Khương Lôi Ngạn: “A, vậy à? Em sinh con gái à, sao anh lại không biết chuyện này, anh cũng muốn sinh một cô con gái nhỏ đáng yêu.”
Em gái thứ ba nhà họ Khương: “Cho anh ôm con gái bảo bối của em một cái, để anh dính chút vận may.”
“Ha!” Khương Lôi Ngạn cười chế giễu nói: “Anh muốn sinh một cô con gái, nhưng không có nghĩa là anh muốn sinh một cô con gái giống con gái của em.”
“Giống đứa em gái như em, anh đã thấy mệt mỏi lắm rồi, tha cho anh trai em đi, anh muốn một cô con gái nhỏ đáng yêu cơ.”
Tạ Minh Đồ đứng bên cạnh nhỏ giọng khoe khoang: “Em có thể cho anh ôm con gái của em, để anh dính chút vận may.”
Khương Lôi Ngạn lắc đầu đắc ý nói: “Em trai nhỏ, em đừng làm điều thừa nữa, cho dù em không đồng ý thì em cho rằng Dao Dao bé bỏng sẽ không cho bác hai của con bé ôm sao? Em thật đúng là đang nằm mơ mà.”
Tô Hiểu Mạn: “Hôm nay anh hai kết hôn, quả thật là tràn trề sức lực.”
Chú rể độc miệng, thật đáng mà!
Sau khi hôn lễ của Khương Lôi Ngạn kết thúc, hôm sau tất cả mọi người tập trung lại chụp một bức ảnh gia đình, hôm nay anh cả, anh hai, chị ba và em út Tạ Minh Đồ đều dẫn theo vợ con, chồng con đến, cả gia đình nhà họ đứng trước ống kính, không thể không nói…..
Thật mạnh mẽ oai hùng khiến người khác kinh sợ!
Nhà họ Khương bọn họ, đứng đầu là ông nội Khương, sau đó là bố Khương, tiếp theo là ba đứa con trai một cô con gái, tất cả đều là quân nhân, một đường thẳng tắp, chỉnh tề đứng trước máy ảnh khiến người sợ chết khiếp, đặc biệt là lúc đứng cùng nhau, càng mang theo một luồng khí dữ dội không thể giải thích được.
Khương Lôi Ngạn: “Bộ dạng của em trai chúng ta đẹp trai quá, quả thực không phù hợp với hình tượng nhà chúng ta, đi ra ngoài đi!”
Lúc này anh cả Khương lại có ý kiến khác: “Hình tượng của gia đình chúng ta là gì vậy? Chẳng lẽ hình tượng của gia đình chúng ta không phải là gia đình văn học nghệ thuật sao? Gần đây bài thơ mà anh trai em viết còn được đăng trên tạp chí đấy!”
Em ba Khương đặc biệt đồng ý cách nói này: “Chồng em biết đánh đàn Piano, em cũng biết chơi đàn organ, gia đình em là gia đình văn nghệ.”
Ông nội Khương: “Ông nội của các cháu biết kéo Nhị Hồ.”
Khương Lập Dân: "Bố biết thổi kèn.”
Tạ Minh Đồ: “Tiểu thuyết do con viết đã được xuất bản.”
Bà nội Khương: "..."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Tạ Dao: "Con biết vẽ tranh!"
Tạ Nghiên: "..."
Bạn nhỏ Tạ Nghiên im lặng một lúc.
Tạ Nghiên: “Bài thơ ngắn do con viết được đăng lên trích văn của báo tiểu học.”
Ông nội Khương: "?!!!!"
Bà nội Khương: "???!"
Tạ Minh Đồ: "..."