Vẻ bề ngoài của Tạ Minh Đồ không có gì để chê bai, trước đó Tô Hiểu Mạn đã giúp anh cắt tỉa lại phần đuôi tóc, chỉ giữ lại phần tóc vừa đen vừa dày, sờ vào vô cùng mềm mại, xúc cảm trên tay rất tốt, kiểu tóc này của anh có thể thu hút ánh nhìn của Đường Kiến Cường và những người khác không chỉ vì kiểu dáng đẹp mà còn vì chất tóc tự nhiên của anh.
Tô Hiểu Mạn túm lấy tóc anh chất vấn hỏi: “Anh nói là thợ cắt tóc già ở cửa thôn giúp anh cắt?”
Tạ Cẩu Tử chột dạ: “……”
“Anh không muốn nói cho người khác là Mạn Mạn cắt.”
“Tại sao?”
“Không muốn Mạn Mạn cắt tóc cho người khác.”
Tô Hiểu Mạn: “......Việc anh không muốn nhiều thật đó, còn không phải chỉ cần cắt hai ba sợi tóc sao? Anh lại đi nói dối.”
“Anh sai rồi.” Tạ Minh Đồ cúi đầu, thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình, anh rất sợ Mạn Mạn sẽ tức giận, sợ Mạn Mạn sẽ không để ý đến anh nữa. “Mạn Mạn…..”
Tô Hiểu Mạn bỏ nhúm tóc trên tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Tóc của Tạ Minh Đồ rất mềm, trên đỉnh đầu có một cái xoáy rất đẹp, nhìn nó trong lòng cô không biết tại sao lại cảm thấy có chút vui vẻ, “Thôi được rồi, việc này cũng không to tát gì, về sau em chỉ cắt tóc cho anh.”
“Em cũng đâu có sở thích giúp người khác cắt tóc.”
Nếu như lại cắt cho người khác, Tô Hiểu Mạn không thể bảo đảm rằng sẽ cắt được như vậy nữa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cắt tóc cho người khác, cũng không thể sánh được với thầy Tony.
Cũng chính nhờ vẻ bề ngoài của Tạ Cẩu Tử rất đẹp, anh có cặp mắt và đôi lông mày rất đẹp, có thể chinh phục mọi kiểu tóc, ngay cả khi cô cắt cho anh một cái đầu húi cua cũng khó có thể giảm bớt độ đẹp trai của anh.
“Mạn Mạn nói gì anh cũng nghe hết.”
Trong tai Tạ Minh Đồ bây giờ chỉ nghe thấy được tim đập cuồng loạn của mình, từ lúc cô ấy đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của anh, anh đã không nghe được bất kì âm thanh nào khác rồi, giống như có một lớp màng chắn ngăn cách tất cả âm thanh xung quanh với anh.
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa giữa những lọn tóc, thân thể của Tạ Minh Đồ cứng đờ đến đáng sợ, cố gắng kiềm chế bản thân mới không giơ tay lên nắm lấy bàn tay đó.
Anh rất muốn gần gũi với cô, nhưng mà sợ Mạn Mạn từ chối mình, anh không muốn Mạn Mạn chán ghét anh…...Nếu như mỗi ngày Mạn Mạn đều có thể xoa xoa tóc của anh như vậy, anh đã thấy hài lòng lắm rồi.
“Được rồi, chúng ta quay về đi.” Tô Hiểu Mạn giúp Tạ Minh Đồ chỉnh lại đầu tóc, đặc biệt là chỗ vừa bị cô xoa rối tung, trong đó còn có hai sợi tóc bị chổng ngược lên, Tô Mạn phải vuốt rất nhiều lần, mới chịu vào nếp.
Tạ Minh Đồ đứng dậy, anh cảm thấy đầu dường như có chút ngứa liền đưa tay lên gãi gãi, mái tóc vừa được vuốt gọn lại bị vểnh lên.
Tô Hiểu Mạn là một người cầu toàn, vì vậy khi cô ấy nhìn thấy tóc Tạ Minh Đồ lại vểnh lên thì "cộp cộp" chạy lên cầu thang, dựa vào độ cao chênh lệch của bậc thang, một tay chống tường, một tay xoa đầu anh, nói: "Đừng cử động, tóc vừa vuốt phẳng, anh gãi một chút nó lại bị vểnh lên rồi."
Mặc dù bản thân Tạ Cẩu Tử không có gánh nặng về hình tượng minh tinh, nhưng Tô Hiểu Mạn lại có một chút, kiểu tóc của anh ấy là kiệt tác mới của cô, vì vậy anh không thể làm hỏng phát minh của cô được
Đặc biệt là bên ngoài còn có người đang nhìn bọn họ đấy.
Cô ấy giơ tay giúp Tạ Minh Đồ vuốt tóc, lần này là mặt đối mặt, Tạ Minh Đồ có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt hạnh to tròn ngập nước đang ngước nhìn mình, hai bím tóc đen rủ xuống trước ngực, phía dưới là vòng eo thon thả.
Tạ Minh Đồ cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, mới không duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Anh càng ngày càng khao khát được đến gần và kề cận với cô.
“Đi thôi.” Tô Hiểu Mạn vỗ đầu anh mấy cái, cả người thả lỏng, chân sau vốn dĩ đang kiễng hạ xuống, có lẽ do lúc nãy kiễng chân quá lâu, khi cô thả chân xuống chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, sự đau đớn mãnh liệt từ chân lập tức truyền thẳng lên đỉnh đầu.
Cơ thể lảo đảo ngã về một phía, đau đến chảy cả nước mắt, “Đau!”Thế giới xung quanh quay cuồng, trước mắt Tô Hiểu Mạn tối sầm lại, cô cho rằng bản thân sẽ ngã nhào trên bậc thang lạnh lẽo, lại không ngờ đến bản thân sẽ rơi vào một vòng tay mềm mại.
Tạ Minh Đồ nhanh chóng đỡ được cô, lo lắng nói: “Mạn Mạn, em không sao chứ?”
“Trẹo chân.” Tô Hiểu Mạn đau đến hút không khí, cô không ngờ mình lại có thể "trẹo chân tại chỗ" như vậy, điều này quả thực khiến cô dở khóc dở cười, khi cô nắm tay Tạ Minh Đồ để đứng dậy chỉ cảm thấy chân phải nặng đến mức không nhắc lên được, khi cô di chuyển một trận đau đớn thấu xương lập tức truyền đến bắp đùi.
Tạ Minh Đồ cõng cô trên lưng, chạy đến hỏi mấy người Chu Hiểu Phượng hỏi nhà bác sĩ trong thôn, mấy người thấy Tô Hiểu Mạn bị thương lập tức dẫn đường đưa cô đến nhà bác sĩ Trương trong thôn.
Chu Hiểu Phượng: “Chị Hiểu Mạn, hai người có chuyện gì vậy? Như thế nào bị trẹo chân rồi.”
“Lúc đi xuống cầu thang chị không cẩn thận.”
Tô Hiểu Mạn dùng hai tay ôm cổ Tạ Minh Đồ, bây giờ đã là đầu mùa thu, chiều tối gió thu thổi đến mang theo một loại rét lạnh thấu xương, nhiệt độ cơ thể của Tô Hiểu Mạn hơi thấp, mà làn da của Tạ Minh Đồ luôn nóng bỏng, cả người Tô Hiểu Mạn nằm trên lưng anh, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh qua lớp quần áo truyền đến trên người cô.
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù nhìn cơ thể Tạ Minh Đồ có vẻ gầy gò nhưng thực ra lại rất rắn chắc, tạo cho người ta một cảm giác kiên cường, rắn rỏi.
Khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, trên mặt còn có một vết thương nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được, đây là dấu vết hôm qua lúc Tô Hiểu Mạn cạo râu cho anh cạo trúng da.
Vết thương nhỏ không chỉ không làm giảm vẻ đẹp trai của anh mà còn khiến anh mang một vẻ đẹp hoang dã không kiềm chế được.
Tô Hiểu Mạn ngây người nhìn chằm sườn mặt của anh.
Cô nghĩ tên đàn ông Tạ Cẩu Tử lớn lên đẹp như vậy, chỉ cần khuôn mặt này cũng đủ để thu hút rất nhiều cô gái, nếu sau này hai người họ ly hôn, anh ấy chỉ cần một giây là có thể tìm được một cô gái xinh đẹp rồi.
Nếu lúc đó anh đã trở về đại viện nhà họ Khương, vẫn còn rất nhiều cô gái trong đại viện đang chờ anh chọn đấy.
Tất nhiên, cũng sẽ có rất nhiều cô gái không muốn gả cho người đã từng kết hôn…..Nhưng mà, Tô Hiểu Mạn bỗng nhớ ra cuộc hôn nhân này của bọn họ chỉ là kết hôn giả, mặc trong mắt người trong thôn, hai người họ đã kết hôn rồi, nhưng mà trên pháp luật, hai người vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn, không phải vợ chồng.
Dù sau này có ly hôn cũng không cần giấy ly hôn.
Chỉ cần rời khỏi thôn, đến một nơi không ai quen biết họ, về mặt pháp luật hai người bọn vẫn là những thực thể riêng biệt và không được coi là đã kết hôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không hiểu sao lại có chút chua xót, cô đơn, Tô Hiểu Mạn cũng không hiểu loại cảm giác này có ý nghĩa gì.
Tạ Minh Đồ luôn giữ khoảng cách khi ở trước mặt cô, anh tôn trọng cô, nghe lời cô, có lẽ là xem cô như chị gái của anh vậy.
Trước đây không có ai đối xử tốt với anh như vậy đi.
Anh cũng sẽ không sinh ra tình cảm nam nữ đối với cô.
Bác sĩ Trương là bác sĩ của thôn, ngày thường hay khám, chữa các bệnh nhẹ như cảm lạnh, sốt và các vết bầm tím do bị ngã cho người dân trong thôn.
Mắt cá chân của Tô Hiểu Mạn bị sưng, bác sĩ Trương kiểm tra rồi phát thuốc cho cô: “Không có việc gì, một hai ngày sau là hết sưng, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này đi đứng cẩn thận một chút.”
Sau khi bôi thuốc xong, Tạ Minh Đồ còn muốn cõng cô về, nhưng Tô Hiểu Mạn từ chối nói: “Hôm nay em còn muốn đi phòng nuôi tằm gặp chị Thuận, anh đừng lo lắng, em không sao đâu.”
Cô thuận tay nhặt một nhánh cây ở ven đường làm gậy chống, chỉ là bị thương một bên chân, chân còn lại vẫn bình thường, Tô Hiểu Mạn chống gậy chậm rãi bước đi.