Cô đẩy Tạ Minh Đồ về phía Dương Trường Quế, nói: “Hai người đi làm việc đi, hôm nay không phải vẫn phải giao hàng sao?”
Tạ Minh Đồ cau mày lo lắng nhìn cô, Tô Hiểu Mạn thấy vậy thì tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Đi đi!”
Tạ Cẩu Tử nghe cô quát vậy mới nghe lời ủ rũ đi theo Dương Trường Quế, vừa đi vừa lưu luyến quay đầu lại, cứ ba bước lại quay một lần khiến cho Chu Hiểu Phượng đang đứng bên cạnh Tô Hiểu Mạn cười đau cả bụng.
Chu Hiểu Phượng buồn cười, trêu đùa: “Chị Hiểu Mạn, tình cảm của hai vợ chồng chị thật tốt.”
“Chị nhìn xem, anh Tạ quan tâm chị như vậy.”
“Về sau anh Dương quan tâm em như vậy, em đã thấy thỏa mãn lắm rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Trong lòng cô âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng cô em này lại hiểu lầm gì rồi.
*
Đại đội Thanh Hà.
Nhà họ Tô.
“Không biết Hiểu Mạn bên ngoài đang làm cái gì nhỉ.” Liễu Thục Phượng nhớ mong con gái của bà, tay vừa thái rau vừa lẩm bẩm nói: “Con bé chưa đi xa bao giờ, có biết tự chăm sóc bản thân không?”
“Chắc sẽ không gây ra rắc rối gì đi.”
Bố Tô chen vào nói: “Đi bên đó thì có thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần con bé ngoan ngoãn ở cùng Tạ lão ngũ, tôi đã cảm ơn trời phật lắm rồi.”
“Ông nghĩ tốt về con gái một chút không được à.”
“Đợi một thời gian nữa, thím họ của Hiểu Mạn muốn cùng con gái cô ấy đến nhà chúng ta chơi, hai người họ nói là về quê thăm người thân, nhân tiện ghé qua thăm chúng ta một chút.”
“Tuổi của con bé Đường Hồng với Hiểu Mạn của chúng ta xấp xỉ nhau, lần trước nói đã có người yêu, chuẩn bị bàn chuyện kết hôn, nói vậy lần này về quê chắc là muốn tổ chức hôn lễ đi.”
“Phải không?”
“Ở đây một hai ngày, lúc đó Hiểu Mạn chắc cũng trở lại rồi.”
Nhà họ Tạ.
Đối với nhà họ Tạ mà nói, sau khi Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đi xa nhà, nhà bọn họ cũng không cảm thấy gì, tất nhiên, vợ của Tạ lão nhị thấy vô cùng vui vẻ, người đàn bà đáng ghét Tô Hiểu Mạn đi rồi, cô ta tiếp tục bắt nạt các chị em dâu trong nhà, vợ của anh cả và chú ba cũng không dám tranh luận với cô nửa lời.
Dù sao cô cũng không phải làm việc nhà.
Trong khoảng thời gian này, lão tam nhà họ Tạ phải làm việc vất vả hơn trước, sau khi Tạ Minh Đồ đi rồi, công việc lên núi đốn củi đều đổ hết lên người anh ta, đang mang thai Chu Tiểu Hủy đau lòng người chồng của mình, chỉ ước gì vợ chồng nhà chú năm mau chóng trở về.
Chu Tiểu Hủy là người mong ngóng Tô Hiểu Mạn nhanh quay về nhất trong nhà họ Tạ.
Sau đó là chị dâu cả Tần Tú Anh.
Trước đây hai cô đã thói quen việc nhà em dâu hai được bố mẹ chồng yêu chiều rồi, cũng mặc kệ vợ lão nhị hoành hành ngang ngược như thế nào, các cô cũng không có một lời oán thán, nhưng mà sau khi nhìn thấy Tô Hiểu Mạn dám chống lại vợ lão nhị, nhìn vợ lão nhị bị cô ấy làm cho sợ hãi, lúc đó hai cô cảm thấy hành động của em dâu năm không hay lắm nhưng một thời gian sau hai người lại rất vui vì cô ấy làm vậy.
Bây giờ Tô Hiểu Mạn không có nhà, vợ của chú hai lại chứng nào tật nấy, trước đây Chu Tiểu Hủy và Tần Tú Anh còn có thể chịu được cô ta hống hách, bắt nạt mình, mà bây giờ mặc dù cũng trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại hy vọng Tô Hiểu Mạn nhanh quay về, hai người đó tiếp tục đấu nhau…..
“Vợ chú năm, em nhanh quay về đi.”
Ngoại trừ chị dâu cả với chị dâu ba nhớ mong Tô Hiểu Mạn, còn có ông Tạ cũng hy vọng con dâu nhanh trở lại, vì Tô Hiểu Mạn về, ít nhất chất lượng bữa ăn của họ cũng sẽ tốt hơn chút.
Bản thân Tô Hiểu Mạn còn không biết có nhiều người mong ngóng cô quay về như vậy đâu.
Khoảng thời gian gần đây Tôn Mai có biểu hiện rất khác thường, có người nhìn thấy bà ấy đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức.“Cố hương của thanh niên trí thức Khương ở đâu?”
“Hắn ta là người nơi nào?”
….
Tôn Mai ở nơi ở của thanh niên trí thức thì đụng phải bạn cùng phòng của thanh niên trí thức Khương là Lâm Bạch Tuấn, sau khi đuổi theo hắn hỏi liên tục vài cái vấn đề, hỏi tình huống trong nhà của thanh niên trí thức Khương, còn có vài chuyện khi còn nhỏ.
Tuy rằng Lâm Bạch Tuấn có chút nghi hoặc nhưng mà chuyện về Khương Yến Đường hắn biết không ít, hắn cũng nói một số chuyện mà tất cả mọi người đều biết cho Tôn Mai.
Tôn Mai tự dưng mò tới hỏi chuyện của thanh niên trí thức Khương không thể hiểu được, đây là có ý gì?
“Cha mẹ cậu ấy có đối xử tốt với cậu ấy không?’
“Khi còn nhỏ cậu ấy đi học ở đâu?”
— đúng, tất cả đều đúng hết.
Trong lòng Tôn Mai vô cùng kích động, càng ngày bà ta càng muốn nghe nhiều chuyện về thanh niên trí thức Khương Yến Đường hơn, bà ta muốn biết hết thảy mọi chuyện phát sinh trên người hắn, con trai bà ta, đứa con trai đáng thương của bà ta, nếu không phải lúc đứa trẻ này sinh ra cả người vàng vọt, tiếng khóc cứ như muỗi, nhìn như sắp tắt thở thì bà ta sẽ không….
Đây là đứa con trai của bà ta! Đứa con trai khỏe mạnh của bà ta!
Nó còn ưu tú như vậy!
Tim Tôn Mai đập bình bịch, bà ta gấp không chờ nổi muốn gặp mặt thanh niên trí thức Khương, nhìn thấy đứa trẻ ưu tú kia, nó còn ưu tú hơn so với lão nhị, lớn lên tuấn tú, trình độ văn hóa cao, ai thấy nó đều khen ngợi nó hết.
Người như vậy mới là con trai ruột của bà ta.
Tôn Mai gấp không chờ nổi muốn gặp Khương Yến Đường.
“Thanh niên trí thức Lâm, cậu biết bao giờ bọn họ trở về không?”
Lâm Bạch Tuấn sửng sốt, “Chuyện này làm sao mà tôi biết được, phải hỏi đại đội trưởng mới biết được.”
“Bọn họ chỉ đi ra ngoài học tập thôi, sao mà phải đi lâu như vậy?” Tôn Mai hận không thể chạy đi theo ngay, bên ngoài có cái gì để mà học tập, bà ta muốn gặp Khương Yến Đường, mấy ngày nay ngày nào bà ta cũng nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới mức chẳng buồn ăn uống.
Lúc này một nữ thanh niên trí thức đi từ cửa sau ra, vừa khéo là Vương Lam mới làm loạn một hồi lúc trước, cô ta trốn ở phía sau nghe được cuộc đối thoại của Lâm Bạch Tuấn và Tôn Mai.
Hiện tại Vương Lam vô cùng phẫn uất với Tô Hiểu Mạn và mọi chuyện xung quanh cô, nghe thấy Tôn Mai tới hỏi thăm Khương Yến Đường, càng không nhịn được mà châm chọc mỉa mai: “A— Thanh niên trí thức Khương người ta về khi nào, liên quan gì đến bà à?”
“Ngày nào cũng chạy tới để hỏi, người không biết còn tưởng rằng bà là mẹ ruột của thanh niên trí thức Khương đó.”
Sắc mặt Tôn Mai đột nhiên trắng bệch, thân thể lùi về phía sau một bước, một cỗ không khí lạnh lẽo bò lên sau lưng bà ta.
Vương Lam cũng không biết lời cô ta thuận miệng nói ra lại tiết lộ sự thật kinh khủng cỡ nào: “Trước kia Tô Hiểu Mạn còn vô cùng trông mong leo lên được người thanh niên trí thức Khương, sao nào? Hiện tại mẹ chồng cô ta cũng muốn học theo ư?”
Vương Lam chỉ muốn phát tiết cảm xúc mà thôi, cô ta cho rằng Tôn Mai thừa dịp này đi tìm hiểu tin tức về thanh niên trí thức Khương, chỉ là vì đề phòng Tô Hiểu Mạn thông đồng với thanh niên trí thức Khương mà thôi.
Nhưng mà, trong đáy lòng cô ta có cái suy đoán khác.
Người đàn bà Tôn Mai trong thôn này là một người đanh đá, vừa nhìn là biết người không nói lí, lỡ như trong lúc Tô Hiểu Mạn đi học tập ở nơi khác ăn vạ thanh niên trí thức Khương, phỏng chừng Tôn Mai cũng muốn mượn chuyện này để sinh sự gây phiền toái và ảnh hưởng cho thanh niên trí thức Khương một chút, cho tên bà ta mới tới tìm hiểu thông tin của cải của thanh niên trí thức Khương, tính toán xem về sau có thể chiếm được bao nhiêu tiền.
“Bà kiềm chế lại chút đi, còn tới tận nơi này để hỏi thăm về thanh niên trí thức Khương, ha ha.”
…
Tôn Mai toàn thân lạnh lẽo, tinh thần mơ hồ, bà ta không quá rõ Vương Lam đang nói cái gì, chỉ với một câu trước đó của đối phương cũng đủ khiến bà ta sợ mất hồn mất vía.
Trong lòng bà ta nghĩ thần nghi quỷ, sợ người khác dựa vào hành động của bà ta mà đoán ra chân tướng mọi chuyện.
Từ từ…
Còn chưa được.
Sau khi vòng mấy vòng Tôn Mai trở về nhà họ Tạ, một đoạn thời gian sau đó không dám đến nơi ở của thanh niên trí thức nữa, cũng không dám lộ liễu quá mức đi tìm hiểu chuyện về thanh niên trí thức Khương.