“Dạ thím, cháu tìm Diêu Tư Manh ạ.”
Vừa nói chuyện, Khương Du Mạn vừa liếc nhìn vào trong nhà. Yên ắng không một tiếng động, người ngoài không biết còn tưởng Diêu Tư Manh không có ở nhà. Nhưng lúc nãy dì Lý và những người khác đều nói, không thấy cô ta ra ngoài.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô càng thêm châm chọc: Dám lén lút vào nhà người khác lục lọi đồ, giờ lại không dám ra mặt đối chất sao?
“À, cháu tìm nó à, nó ở trong phòng đấy.”
Bà Hồ cũng không ưa cô em chồng của con gái mình lắm, thấy Khương Du Mạn có vẻ đến hỏi tội, bà liền quay người đi gõ cửa phòng Diêu Tư Manh.
“Kẽo kẹt…”
Diêu Tư Manh mở cửa phòng, bước ra. Ánh mắt nhìn Khương Du Mạn mang theo vẻ chột dạ và sự căm hận khó phát hiện: “Chị Du Mạn, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
Vừa nãy nghe những âm thanh ồn ào bên ngoài, lòng cô ta đã trùng xuống. Quả nhiên, một khi đã có chuyện bị mấy bà thím kia đụng phải, chuyện này liền không thể giấu.
Diêu Tư Manh dù sao cũng là người từng trải, cô ta tự nhủ càng trong tình thế rối ren này, càng không thể để mình hoảng loạn.
Nếu cô ta cứ ở lì trong phòng không dám ló mặt ra, chẳng khác nào ngầm thừa nhận mình làm chuyện sai trái, cô ta tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đến cuối cùng, cô ta sẽ tung ra một chuyện khác… Đến lúc đó xem Khương Du Mạn còn giải thích kiểu gì!
Khương Du Mạn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Đồng chí nói xem có chuyện gì? Hôm nay cô vào nhà tôi bằng cách nào? Chưa được người khác đồng ý, có thể tùy tiện mở khóa cửa vào nhà người ta sao?”
Câu nói này chẳng khác nào ném một hòn đá xuống mặt hồ đang yên ả!
Nghe xong, tất cả các thanh niên trí thức trong sân đều đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc. Thậm chí có người còn phải hít một hơi lạnh.
Họ không nghe nhầm đấy chứ? Con gái út của Đại đội trưởng lại lén lút mở khóa xông vào nhà đồng chí Phó khi không có ai ở nhà?
k*ch th*ch đến thế cơ à?
Những người nhà họ Phó cũng lập tức nhìn về phía Khương Du Mạn. Phó Hải Đường siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Hóa ra, lúc họ không hay biết, Diêu Tư Manh đã ngang nhiên đột nhập vào nhà họ! Phó Hải Đường thật muốn mắng một câu vô liêm sỉ. Nhưng nghĩ không thể làm ảnh hưởng đến phát huy của chị dâu, cô chỉ đành cố nén cục tức xuống.
Thu trọn phản ứng của mọi người vào tầm mắt, Diêu Tư Manh siết chặt ngón tay, ngước cằm nhìn thẳng Khương Du Mạn: “Chị Du Mạn, em không hiểu chị đang nói gì.”
Khương Du Mạn khẽ nhướn mày. Cô không rõ rốt cuộc Diêu Tư Manh suy nghĩ bằng cái logic gì. Tự tiện xông vào nhà người khác, đã có người bắt quả tang tại trận, thế mà còn định giả vờ ngây ngô với cô sao ?
Nhưng chuyện như vậy có thể giả ngu là xong sao? Cô ta càng giả vờ, Khương Du Mạn càng muốn vạch mặt cô ta.
“Muốn giả ngu đúng không? Có cần tôi đi gọi dì Lý cùng mấy người khác đến hỏi cho rõ ràng không?”
Vừa dứt lời, cô hài lòng nhìn sắc mặt Diêu Tư Manh dần trở nên trắng bệch.
Khương Du Mạn không vội vã, từ tốn bồi thêm: “Thật sự không xong thì chúng ta cứ đi xem mặt cậu bé nhà họ Dương, xem trên trán cậu ta có còn vết thương không là biết ngay thôi.”
Từng câu từng chữ, Khương Du Mạn nói vô cùng rành mạch. Nếu không phải Diêu Tư Manh biết chắc chắn lúc đó cô không có mặt, hẳn cô ta đã phải nghi ngờ Khương Du Mạn tận mắt chứng kiến mọi chuyện rồi!
Không biết mấy bà dì bà thím kia rốt cuộc đã kể lể bao nhiêu, có phải là đã phơi bày hết tất cả ra ngoài rồi không!
Rốt cuộc còn bao nhiêu người đã nghe thấy chuyện này?
Nghĩ đến đó, Diêu Tư Manh thầm hận trong lòng, sắc mặt lúc xanh lúc tím.
Nếu những người đó thực sự đã kể hết, cô ta có giải thích, có phủ nhận thì cũng chả có tác dụng gì nữa? Trong mắt Khương Du Mạn, chẳng phải cô ta sẽ biến thành một con hề nhảy nhót sao?
Xem ra, chỉ có cách nói ra chuyện kia cho mọi người biết. Tuy nói ra thứ kia sẽ không thuộc về cô ta nữa, nhưng cũng còn hơn là để thanh danh của bản thân bị hủy hoại…
Diêu Tư Manh im lặng suy tính, trong mắt người ngoài, lại được hiểu là cô ta đang ngầm thừa nhận.
Các thanh niên trí thức lập tức nháo nhào cả lên:
“Không thể nào? Đang yên đang lành tự dưng cô ta đi vào nhà Phó gia làm gì? Nhà người ta cũng có thể tùy tiện xông vào à? Còn là cửa đã khoá chứ.”
“Đúng thế, tôi thật không nhìn ra, trước đây tôi còn thấy cô ta khá tốt mà.”
Thậm chí có người còn quay sang nhìn Phương Tích Văn: “Tích Văn, trước kia cậu chẳng nói cô ta là người tốt sao, cậu nhìn xem bây giờ…”
Phương Tích Văn trẻ trung xinh đẹp, lại là cô gái độc thân. Bất kể là ở khu thanh niên trí thức hay trong Đại đội, đều có không ít nam đồng chí thích và săn đón cô ta. Cho dù cô ta không chấp nhận họ, những người này vẫn hay đến giúp cô ta gánh nước, làm việc vặt. Một số nữ thanh niên trí thức cũng vì thế mà ghen ghét, không ưa cô ta. Lúc này, Diêu Tư Manh, bạn thân của cô ta lại làm ra chuyện chẳng lấy gì làm hay ho này, những người kia đương nhiên không bỏ qua cơ hội để kéo cô ta xuống nước theo.
Phương Tích Văn c.ắ.n môi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không thể tin nổi. Cô ta không thể tin Diêu Tư Manh lại làm ra chuyện như vậy. Nhớ lại những lời Diêu Tư Manh từng nói trước đó, cô ta cứng miệng bênh vực: “Không thể nào, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó!”
Khương Du Mạn đối xử tệ với Diêu Tư Manh như vậy, biết đâu chừng là do Khương Du Mạn đã gây sự trước, vu oan giá hoạ cho Diêu Tư Manh !