Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 105


Cứ như để đáp lại lời cô ta vừa nói, Diêu Tư Manh lên tiếng.

Cô ta nhìn Khương Du Mạn, ánh mắt kiêu ngạo, đầy vẻ khinh thường: “Đồng chí Khương Du Mạn, việc tôi tự tiện vào nhà quả thật là do tôi suy nghĩ không thấu đáo.”

Giọng nói cô ta đột ngột chuyển hướng sắc bén:

“Nhưng tất cả đều có nguyên nhân! Chẳng lẽ việc nhà đồng chí tư tàng tài sản tập thể không phải là do nhà đồng chí sai trước sao?”

Lời Diêu Tư Manh nói cực kỳ khéo léo, không chỉ tránh nặng tìm nhẹ chuyện mình đột nhập, mà cuối cùng còn tung ra một quả b.o.m!

Chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của nhóm thanh niên trí thức đã hoàn toàn bị kéo đi. Đối tượng kinh ngạc của họ chợt chuyển từ cô sang người nhà họ Phó.

Ai nấy đều đầy rẫy dấu chấm hỏi, đôi mắt sáng rực. Họ không nghe lầm đấy chứ? Nhà họ Phó lại dám giấu giếm tài sản tập thể ư? Gan họ lớn đến vậy sao?

Phương Tích Văn cũng nằm trong số đó, vừa tò mò, cô ta vừa thầm thở phào: Cô ta biết ngay mà, Tư Manh làm như vậy nhất định là có lý do! Tất cả là do lỗi của nhà họ Phó.

Tóm lại, không ít người đang chờ xem kịch vui.

“Ai nói chúng tôi có sai trước hả?”

Phó Hải Đường thật sự không thể tin nổi. Diêu Tư Manh thừa nhận qua loa chuyện đột nhập đã đành, lại còn có thể trở mặt c.ắ.n ngược lại! Cô lập tức tức giận đến chân mày dựng ngược: “Kể cả cô là con gái của Đại đội trưởng, cô cũng không thể ăn nói bừa bãi như thế!”

“Khóa cửa nhà chúng tôi đang yên đang lành, cô cạy khóa đi vào lục lọi đồ đạc, giờ lại còn bôi nhọ chúng tôi giấu giếm tài sản tập thể! Có kiểu người như cô sao?”

Vợ chồng Phó Vọng Sơn sắc mặt cũng không hề dễ coi. Giấu giếm tài sản tập thể gì chứ? Nếu thật sự có giấu, sao chính bản thân họ lại không hề hay biết?

Riêng Khương Du Mạn nghe xong, đáy mắt ánh lên một vẻ châm biếm.

Quả nhiên, ch.ó nóng nảy sẽ nhảy tường. Diêu Tư Manh vì muốn thoát tội cạy khóa, đã dám đem chuyện này ra công khai. Cô ta thà từ bỏ hoàn toàn cơ hội độc chiếm linh chi, cũng phải tìm cho bằng được một lý do chính đáng để đột nhập vào nhà họ Phó.

Xem ra, cô ta thực sự rất sợ thanh danh bị hủy hoại.

Diêu Tư Manh thấy phản ứng của mọi người, cô ta càng thêm tự tin.

“Ai nói tôi ăn nói bừa bãi?” Vừa nói, cô ta nhìn thẳng mọi người nhà họ Phó, vẻ mặt trách cứ: “Các đồng chí rõ ràng đã làm, dám làm không dám nhận sao?”

Cô ta đinh ninh người nhà họ Phó đã trộm mất cây linh chi của mình nên khi nói chuyện còn mang theo cảm xúc phẫn uất mãnh liệt. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng cô ta yêu mến tập thể lắm cơ.

“Cô cứ một mực nói chúng tôi giấu giếm tài sản tập thể, lại nói chúng tôi không dám nhận, vậy xin mời cô nói rõ xem, chúng tôi đã giấu giếm cái gì?” Khương Du Mạn nhìn thẳng cô ta.

Khi nói những lời này, bất kể là ngữ khí hay thần thái, Khương Du Mạn đều đoan trang và bình tĩnh một cách vừa phải, không hề có vẻ tức giận hay hoảng loạn.

Những người khác nhìn vào, đều thầm thì suy đoán trong lòng.

Nhìn cái cách con dâu Phó gia đối đáp, có vẻ không giống người chột dạ vì giấu giếm đồ đạc gì bị vạch trần cho lắm. Việc tư tàng tài sản tập thể vào thời điểm này là vô cùng nghiêm trọng. Nếu nhà họ Phó thực sự làm vậy, họ đã sớm tự loạn đầu trận tuyến rồi, làm gì còn bình tĩnh mà đối thoại với Diêu Tư Manh thế này?

Lẽ nào là có hiểu lầm gì đó?

“Các đồng chí tụ tập ở đây làm gì thế?”

Đúng lúc mọi người đang cân nhắc, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía ngoài đám đông.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Diêu An Quốc dẫn theo mấy người con trai, con dâu vừa đi làm về. Vừa trở về, trừ người vợ thứ ba của nhà họ Diêu đang ở cữ, tất cả thành viên nhà họ Diêu đều đã có mặt ở cửa.

“Đại đội trưởng! Cuối cùng đồng chí cũng về rồi! Nếu không về nữa, cái sân này của chúng ta sẽ loạn hết lên mất!”

Những người xung quanh tranh nhau kể lại câu chuyện vừa xảy ra, cuối cùng còn nhấn mạnh: “Người nhà họ Phó nói Tư Manh không được phép đã tự tiện vào nhà họ, còn Tư Manh thì nói cô ấy vào nhà là có nguyên nhân, vì nhà họ Phó giấu giếm tài sản tập thể.”

Chỉ vài câu nói ngắn gọn, sự tình đã được thuật lại rành mạch.

“Hồ đồ!” Diêu An Quốc trợn mắt nhìn cô con gái út của mình: “Nhà người khác mà con có thể tùy tiện xông vào được à? Bình thường cha đã dạy con thế nào…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị mẹ Diêu cắt ngang: “Đủ rồi!”

Mẹ Diêu cực kỳ bênh con, giận dữ nói: “Ông không nghe rõ sao? Con gái tôi đâu phải tự dưng mà đi vào nhà người ta, đó là bởi vì có việc!”

Bà ta đúng lý hợp tình. Nói xong, bà ta lại quay sang nhìn Diêu Tư Manh: “Con gái, con nói xem đó là tài sản tập thể gì?”

Trong lúc nói chuyện, bà ta dùng ánh mắt liếc nhẹ Khương Du Mạn ở bên cạnh.

Mẹ Diêu vì chuyện công việc giáo viên mà vẫn còn cay cú với Khương Du Mạn, cảm thấy cô lấy oán trả ơn, rõ ràng con gái bà ta đã cứu cô, kết quả cô lại quay ra cướp công việc nên thuộc về con gái bà ta. Trước đây không có cách nào làm gì Khương Du Mạn, nhưng lần này, bà ta kiên quyết không cho phép con gái mình vì cô mà bị hủy hoại thanh danh lần nữa!

Nếu chuyện giấu giếm tài sản tập thể được chứng thực, nhà họ Phó cứ chờ bị xử lý đi !

 

Bình Luận (0)
Comment