Thấy mẹ Diêu bày ra bộ dáng chống lưng cho Diêu Tư Manh, Diêu Chấn Giang nhíu mày đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Hắn không ngờ Diêu Tư Manh làm việc lại quá đáng đến thế, lại còn lén lút lẻn vào nhà họ Phó để tìm đồ!
Việc quyền sở hữu của cây linh chi còn là chuyện thứ yếu. Thứ này vốn là nhặt được trên núi, có thì có, không có thì cũng là mệnh.
Nhưng nếu vì chuyện này mà liên lụy đến nhà họ Phó, khiến họ gặp chuyện, chẳng phải hắn sẽ trở thành tội nhân sao ?
Hắn vội vàng nhìn Diêu Tư Manh nói: “Đủ rồi, lén lút vào nhà người ta còn chưa thấy đủ mất mặt sao? Ai biết cô là đi vào trộm đồ hay là đi xem tài sản tập thể!”
“Nhà người ta Phó gia ngày nào cũng đi làm đúng giờ, hôm nay cũng theo mọi người lên núi nhặt củi, lấy đâu ra thời gian mà đi giấu giếm tài sản tập thể?”
Lời hắn nói có lý có tình. Huống chi hắn lại là anh trai ruột của Diêu Tư Manh, lời nói càng có sức thuyết phục.
Các thanh niên trí thức lập tức tin đến hơn phân nửa, sự chú ý ban đầu bị kéo đi lại quay trở lại.
“Đúng thế, Phó gia ngày nào cũng đi làm rồi tan tầm cùng mọi người, làm gì có thời gian mà đi trộm giấu tài sản tập thể? Chẳng lẽ còn đi giấu lương thực của cả đội chúng tôi à?”
“Không phải sao? Thịt lợn rừng nhà người ta còn treo ăn không hết kìa, những thứ lúa mạch, bắp ngô khác người ta cũng không thèm để mắt đâu.”
“…”
Nghe Diêu Chấn Giang chỉ bằng vài câu nói, không tiếc tự bôi nhọ mình thành kẻ ăn trộm, chỉ để minh oan cho nhà họ Phó, Diêu Tư Manh tức giận đến phát điên.
Nhưng cùng lúc tức giận, cô ta càng khẳng định suy đoán của mình. Anh ba cô là người thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ sao? Từ trước đến nay luôn lòng vòng lươn lẹo.
Vừa rồi cô ta không hề bỏ sót sự hoảng loạn chợt lóe lên trong mắt hắn.
Vậy thì mọi chuyện đều thông suốt rồi! Rất có thể bọn họ đã liên hợp với nhau, lén giấu cây linh chi vào nhà họ Phó! Đây là sợ cô ta đi điều tra đây mà!
Nghĩ đến đó, Diêu Tư Manh cười lạnh mở miệng: “Anh ba, anh không biết đấy thôi, nhà họ Phó giấu giếm là một thứ tốt cơ, là cây linh chi nhặt được trên núi!”
Linh chi!
Hai chữ này vừa thốt ra, chẳng khác nào nước đổ vào chảo dầu sôi, cả đám đông lập tức vỡ òa:
“Hóa ra là linh chi! Thứ này tôi có nghe nói qua, giá trị làm t.h.u.ố.c chẳng khác gì nhân sâm, một bông tốt phải đáng giá đến mấy trăm đồng đấy!”
“Cái gì?”
Một số người vốn không hiểu về linh chi vừa nghe, mắt trợn tròn hơn cả chuông đồng: “Trời đất ơi, đắt thế cơ à?”
“Làm gì có chuyện giả được? Đương nhiên là thật rồi!”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Diêu An Quốc: “Đại đội trưởng, nếu ở sau núi mà phát hiện thứ đáng giá như thế, đó phải là tài sản của tập thể, không thể nào tùy tiện giấu của riêng được.”
Lúc nói, ánh mắt của họ đều liếc về phía người nhà họ Phó, ý tứ rõ ràng không cần nói cũng biết.
Diêu Tư Manh nhận được sự ủng hộ của nhiều người như vậy, khóe mắt đuôi mày không giấu được vẻ đắc ý, hả hê.
Khương Du Mạn lại bật cười, cô nhìn thẳng Diêu Tư Manh: “Cô cứ một mực quả quyết là nhà chúng tôi cất giấu, sao cô lại chắc chắn thế?”
Diêu Tư Manh không dám đối diện với ánh mắt của Khương Du Mạn, cô ta nquay đầu đi nói: “Tôi tận mắt thấy cô mang nó vào nhà!”
Cô ta nghĩ cây linh chi kia chắc chắn nằm trong nhà họ Phó, nên không tiếc nói dối, nôn nóng muốn chụp ngay tội danh giấu tài sản tập thể lên đầu gia đình này.
Có điều, khi nói những lời này, có lẽ chính Diêu Tư Manh cũng không nghĩ đến được là, người ngu xuẩn lại là chính bản thân cô ta, tự cho là thông minh, cũng ... tự mình bước chân vào cái bẫy đã được giăng sẵn
Nghe Diêu Tư Manh c.ắ.n chặt, khăng khăng là mình đã nhìn thấy, mọi người lại dấy lên một trận xôn xao.
Diêu An Quốc thấy phản ứng của dân làng lớn đến vậy, không thể làm ngơ thêm nữa, đành nhìn về phía Khương Du Mạn:
“Đồng chí Khương Du Mạn, cô có thật sự giấu linh chi không?”
Ông ngừng một chút, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: “Linh chi là vật quý hiếm, cho dù là vật ở sau núi, cũng thuộc về tài sản chung của đại đội Thạch Cối Xay, không thể tự ý chiếm giữ.”
Mọi người đều gật đầu liên tục, một cây linh chi có thể bán được cả mấy trăm đồng tiền, đương nhiên phải là tài sản tập thể. Nếu bán đi rồi chia tiền, mỗi hộ gia đình cũng sẽ được chia không ít.
Chu Vân cũng thừa dịp vui sướng khi người gặp họa mà mở lời: “Đồng chí Khương, Tư Manh đã thấy tận mắt, cô đừng cố giấu giếm nữa.”
Cô ta đi theo mọi người về, dĩ nhiên nghe rõ đầu đuôi sự việc. Vừa rồi chỉ vì bận xót con trai bị thương ở trán nên chưa kịp chen lời. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua việc dẫm thêm một chân. Rốt cuộc, người cô ta ghét nhất không ai khác chính là người nhà họ Phó! Nghĩ đến việc nhà họ Phó còn nhặt được thứ tốt như vậy ở sau núi, cô ta đã hận đến ngứa cả răng.
May mà trời có mắt, để con gái đại đội trưởng nhìn thấy, nếu không nhà họ Phó lại sắp phát một khoản tiền bất chính nữa rồi.
Khương Du Mạn ngước mắt lên, thấy phản ứng của những người khác đều gần như Chu Vân. Dù không mở miệng nói, họ cũng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm cô, rõ ràng đang đợi cô lên tiếng.
“Thưa Đại đội trưởng, nhà chúng tôi không có linh chi.” Khương Du Mạn đáp một cách rất thản nhiên.
Nói xong, cô lại nhìn về phía Diêu Tư Manh: “Còn chuyện ngươi nói tận mắt nhìn thấy, tôi không hiểu lắm. Đã tận mắt thấy rồi, sao lúc đó ngươi không bắt quả tang tại trận luôn đi?”