Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 108

 
Khương Du Mạn quay đầu nhìn Diêu Tư Manh: “Tôi đã nói rồi, nhà tôi không có linh chi. Giờ thì cô tin chưa?”

“Không thể nào!” Diêu Tư Manh hoàn hồn, vẻ mặt không thể tin nổi, cô ta nói: “Các người có tìm kỹ không?”

Lúc nói, ánh mắt cô ta quét qua mấy người dân làng, trong lòng hoảng sợ tột độ.

Linh chi sao lại không có trong nhà họ Phó... Nếu thật sự không có, cô ta không dám tưởng tượng được mọi người sẽ truyền miệng thành ra thế nào...

Mấy người dân làng vừa tan mộng được chia tiền, nghe Diêu Tư Manh nói vậy, lập tức khó chịu:

“Chúng tôi chưa đến mức già cả mắt mờ đâu. Chính vì cô nói thấy linh chi, chúng tôi đã tìm cực kỳ cẩn thận rồi.”

“Nhưng dù có mời thêm một trăm người, một ngàn người đến tìm, không có chính là không có!”

Diêu Tư Manh mở miệng nói nhà họ Phó có giấu linh chi rừng, kết quả lại hoàn toàn không có. Bọn họ vừa mệt vừa chẳng được tiếng tốt nào, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.

Mấy người dân làng được chọn vào tìm kiếm đều là những người tính cách hòa nhã, có quan hệ tốt trong đại đội ngày thường. Tính ra, họ còn là bề trên của Diêu Tư Manh.

Diêu An Quốc lập tức sầm mặt, nhìn con gái mình: “Lớn ngần này rồi mà vẫn hồ đồ, nói năng không suy nghĩ! Còn không mau xin lỗi mấy cô chú, anh chị?” Vốn dĩ danh tiếng đã ở trên bờ vực rồi, còn muốn mang thêm cái tiếng vô lễ, không coi ai ra gì nữa sao?

Diêu Tư Manh biết cha cũng là vì giữ thể diện cho cô ta, đành cưỡng chế sự ấm ức trong lòng, cúi đầu xin lỗi mấy người dân làng.

Dù không nể mặt cô ta cũng phải nể mặt Đại đội trưởng, mấy người kia vốn còn bực dọc cũng chỉ đành rộng lượng xua tay. Nhưng trước mặt thì bỏ qua, còn sau lưng nghĩ gì thì ai mà biết được.

Khương Du Mạn ung dung nhìn Diêu Tư Manh xử lý xong mớ hỗn độn bên này, lúc này mới đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mở lời: “Mọi người đều thấy rồi đấy, nhà chúng tôi xác thực không hề giấu giếm linh chi.”

Mọi người nhao nhao gật đầu, mấy người dân làng đều nói không tìm thấy, vậy thì nhà họ Phó chắc chắn không có linh chi.

Nhận được câu trả lời, ánh mắt Khương Du Mạn dừng lại trên người Diêu Tư Manh, cô chất vấn: “Vậy vừa rồi cô cứ khăng khăng là tận mắt thấy tôi cầm linh chi vào phòng, lời này là từ đâu mà ra?”

Nghe vậy, Diêu Tư Manh trong lòng ấm ức vô cùng, lúc đó cô ta chỉ nóng lòng muốn chụp tội Khương Du Mạn nên lời nói không kịp uốn lưỡi. Không ngờ giờ đây tất cả đều trở thành điểm yếu để Khương Du Mạn tấn công mình!

Cô ta vắt kiệt óc vẫn không thể nghĩ ra bất kỳ lí do nào, cứ ấp úng mãi, không thể nói được một câu trọn vẹn.

“Còn có thể là từ đâu mà ra?”

Phó Hải Đường cười lạnh một tiếng: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Cạy khóa vào nhà chúng tôi bị bắt quả tang, liền muốn đ.á.n.h lạc hướng bằng cách vu khống vô căn cứ! Cố ý đổ một cái chậu nước đen lớn như vậy lên đầu người khác, tâm địa quả là đủ đen tối!”

Cô tuổi còn nhỏ nên nói chuyện không có gì kiêng dè. Nói xong, cô còn cảm thấy chưa đủ, nói tiếp: “Chúng tôi còn không biết sau núi có linh chi nữa cơ, có thể lấy thứ này ra vu cáo, nói không chừng chính cô đã nhặt được rồi mang đi bán.”

Khương Du Mạn thầm muốn giơ ngón cái cho em chồng, cô cũng bày ra vẻ trách móc nhìn về phía Diêu Tư Manh: “Tư Manh, cô làm thế là không đúng rồi. Loại tài sản tập thể này, sao cô có thể tự ý mang đi bán được?”

Chị dâu em chồng nhà họ Phó kẻ tung người hứng, nói chuyện cứ như thể tận mắt chứng kiến, chỉ vài câu nói đã ụp ngược lại cái mũ đầu cơ trục lợi linh chi lên đầu Diêu Tư Manh.

Thành công khiến sắc mặt những người xung quanh thay đổi hẳn.

Trong phút chốc, ánh mắt họ nhìn Diêu Tư Manh đều tràn ngập nghi ngờ và cảnh giác.

Chị dâu em chồng nhà họ Phó nói quá có lý, người tốt nào lại vu oan cho người khác ? Hơn nữa, tại sao không phải là chuyện khác, một hai phải là trộm cất linh chi?

Cô ta chắc chắn từng gặp được rồi!

Còn không biết xấu hổ nói người khác giấu tài sản tập thể, bản thân cô ta chỉ sợ đã đầu cơ không ít rồi!

Bị người ta chỉ thẳng mặt mắng lòng dạ hiểm độc giữa chốn đông người, lại còn bị dội thêm một thân nước bẩn, sắc mặt Diêu Tư Manh lúc xanh lúc trắng.

Thật sự là khổ không thể nói nên lời, cô ta vội vàng giải thích: “Ai nói tôi bán linh chi! Các người đang ngậm m.á.u phun người!”

Lần này căn bản là chẳng có ai chịu tin lời cô ta, mà cô ta lại chẳng tài nào tìm ra chứng cứ để minh oan cho chính mình!

Nói mình không có nấm linh chi ư? Mọi người sẽ chỉ thấy đó là chuyện quá đỗi bình thường, là cô ta đã mang đi bán hết ở chợ đen rồi!

Tóm lại, đám dân làng đều tin sái cổ vào lời đồn, bụng ai nấy cũng đang hậm hực một cục tức.

Thậm chí, đừng nói là dân làng, ngay cả con trai con dâu nhà họ Diêu cũng nhìn Diêu Tư Manh bằng ánh mắt kỳ quái, Diêu An Quốc càng nhíu chặt mày.

Diêu Tư Manh nhìn thấy phản ứng của mọi người, hận không thể hộc ra một búng máu, cảm thấy mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga!

Chỉ có kẻ bị oan mới thấu được nỗi oan của người khác.

Không hổ là vợ và em gái của Thần ca, đạo hạnh này, sợ rằng Diêu Tư Manh có học cả đời cũng chẳng thể đấu lại.

Diêu Chấn Giang nén mãi, nén mãi mới không bật cười thành tiếng, không chút nể nang mà chêm vào: “Thôi đi, rõ ràng là cô vu khống người ta trước, giờ thì ..., chà… chà…”

Đang định nói tiếp, cái tai hắn đã bị mẹ Diêu véo một cái thật đau.

Đau đến mức mặt hắn nhăn lại, vội vàng nhảy ra xa như một con thỏ, ngồi xổm một bên xoa xoa cái tai đỏ ửng, miệng lại khúc khích cười.

Vừa rồi lời của vợ và em gái Thần ca đã gieo những hạt mầm nghi ngờ vào lòng đám đông.

Về sau, Diêu Tư Manh mà còn muốn mò vào sau núi, cô ta sẽ phải luôn đề phòng ánh mắt soi mói của biết bao nhiêu người trong Đội sản xuất Thạch Cối Xay.

Nếu cô ta có tìm được thứ gì tốt mà bị phát hiện, thì đó cũng sẽ được coi là Tài sản Tập thể! Muốn nuốt riêng nữa e rằng khó khăn!

Nghĩ đến đây, dù vừa bị véo tai đau điếng, lòng Diêu Chấn Giang vẫn trào dâng khoái ý.

 

Bình Luận (0)
Comment